ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Bên này, vẻ mặt Ân Lỗi cũng tràn ngập sát khí nhìn đám người Viễn Trọng Chi cất tiếng nói: “Đại ca, xử lý hết bọn họ đi, tránh cho đêm dài lại lắm mộng”
“Không được.” Lương Mạnh Ngôn lại trực tiếp từ chối lời đề nghị của ông ta: “Căn bản tôi cũng đã có ý định xử lý luôn Ngụy Tuấn rồi, nhưng mà Kiếm Si không cho nên đành thôi.

Còn Viễn Trọng Chi thì trước khi chúng ta chưa nằm chặt được Cửu Nam bên kia trong tay, lão ta chưa thể chết được, nếu như lão ta chết rồi, những người ở Cửu Nam bên kia chắc chắn sẽ phát điên, có một vài khi người sống còn có tác dụng hơn người chết nhiều đấy.

Ông đưa lão ta và Ngụy Tuấn về Bắc Giang đi, trông coi nghiêm ngặt vào, tôi muốn cho lão ta nhìn thấy tận mắt cảnh tượng tôi nằm gọn Cửu Nam trong lòng bàn tay vào tối nay, đến lúc đó rồi giết lão ta cũng chưa muộn đầu.”
“Được rồi.” Ân Lỗi cũng không nhiều lời thêm nữa, lập tức cho người trói toàn bộ đám người Viễn Trọng Chi lại, sau đó áp giải lên du thuyền đang đậu ở bên kia.
“Đại ca, có cần tôi đi cùng với ông qua đó không?” Ân Lỗi hỏi.

“Không cần đầu” Lương Mạnh Ngôn trả lời lại: “Có tôi và Kiếm Si đây, còn có thêm lão bát và lão tử nữa, tối nay thu gọn Cửu Nam cũng chỉ giống như thu đô vào túi mà thôi.

Ông quay về cùng trồng chừng Viễn Trọng Chi và Ngụy Tuấn với lão tam đi, đợi tin tức từ chúng tôi”
“Vậy được rồi.

Ân Lỗi cũng không nói thêm gì nữa, xoay người lập tức lên du thuyền chuẩn bị quay trở lại Bắc Giang.
Mà bên này Lương Siêu cùng với Kiếm Sĩ và những người khác đã áp giải đám người Viễn Trọng Chi lên một con thuyền khác, một đường đi thẳng về Bắc Giang.
Hai chiếc du thuyền xuất phát từ đảo Thái Cực đi riêng biệt về hai hướng khác nhau, sấm sét trên bầu trời vẫn rít gào như cũ, gió lộng kèm theo cả mưa lớn.

Lương Mạnh Ngôn đứng trong làn mưa lớn, đứng thẳng trên boong thuyền mặc cho cơn mưa xối xả dội thẳng lên thân hình của ông ta, nhìn tòa thị chính ở phía trước đang cách ông ta càng ngày càng gần, sự kích động khiến cả người ông ta run lên từng nhịp rất nhỏ.

Cửu Nam, một thành phố mà ngay cả nằm mơ ông ta cũng muốn chiếm gọn trong tay, bây giờ rốt cuộc cũng sắp đạt được mong ước bấy lâu rồi.
“Viễn Trọng Chi ơi Viễn Trọng Chi, thời đại đã thay đổi rồi, làm người thì phải học cách bắt kịp với thời đại chứ.

Thời đại này ấy mà, vốn dĩ chỉ xem trọng kết quả thôi, đầu ai đủ kiên nhẫn để tâm tới quá trình đâu, tao thắng mày thua, tạo chính là vua một cõi.”
Rốt cuộc du thuyền cũng đã cập bờ, đoàn người đặt chân lên bến tàu của thành phố.

Ở một bên khác, hơn một trăm chiếc xe đã nối đuôi nhau chạy vào thành phố Cửu Nam.
Trong những chiếc xe kia đều chở tất cả những cao thủ tinh nhuệ nhất mà Lương Mạnh Ngôn đã tốn công bồi dưỡng bao năm qua, ước chừng có hơn 500 người.
Người đứng đầu chính là anh em kết nghĩa với Lương Mạnh Ngôn khi xưa, lão tử Châu Xung và lão bát Lý Tuyết Phong.
Bây giờ đàn sói đói đến từ Bắc Giang này rốt cuộc cũng vào được thành phố.
Mây đen vẫn nghìn nghịt trên bầu trời như cũ, gió lộng mưa to giống như có một ác ma khổng lồ đang bao trùm lên toàn bộ thành phố Cửu Nam này.
Thành phố Cửu Nam này tối nay đã định sẵn sẽ phải đón một luồng gió hoàn toàn mới.
Màn đêm đã bao trùm muôn nơi, thành phố Bình Minh bên này cũng có sấm chớp lớn như vậy, cả ba thành phố lớn đêm nay đều có mưa to như trút.
Lúc này, Trần Hùng đã ôm chặt Lâm Ngọc Ngân trong lồng ngực mình ngủ say sưa.
Hiện giờ mối quan hệ giữa Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đã bắt đầu phát triển thêm một bước nữa, tuy rằng 6 năm trôi qua bọn họ vẫn không làm đến bước cuối cùng kia, nhưng bây giờ việc ngủ đã trở thành thói quen mỗi đêm của họ, cả hai đều phải có đối phương cạnh bên mới ngủ được.

Lúc bắt đầu đương nhiên Lâm Ngọc Ngân cũng rất ngại ngùng và sợ hãi, nhưng mà có thể được nằm trong vòng tay của chính người mình yêu nhất cùng chìm vào giấc ngủ lại là một điều vô cùng hạnh phúc.

Nhưng Trần Hùng lại không hài lòng với tình trạng hiện tại, anh vẫn đang cân nhắc xem rốt cuộc có nên gọi một cuộc điện thoại cho Nghiêm Vu Tu dò hỏi bước tiếp theo trong kế hoạch hay không.
Nhưng mà cho dù có nghĩ tới nghĩ lui thì Trần Hùng vẫn quyết định bỏ qua ý định này vì người đó căn bản không phải người chung chỉ hướng với bản thân anh, châm ngôn sống của anh ta chỉ có thể phù hợp với chính anh ta mà thôi, không thể phù hợp với Trần Hùng được.
Bây giờ Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân có thể đi được tới bước này đã khiến anh vô cùng thỏa mãn rồi.
Còn cả chuyện như sinh cho bé Lâm Thanh Thảo thêm một cậu em trai còn phải bàn bạc kỹ càng hơn, nhưng mà Trần Hùng tin rằng ngày đó sẽ tới rất nhanh thôi.
Điện thoại cứ liên tục vang lên giống như muốn đòi mạng người khác khiến Trần Hùng khá tức giận, rốt cuộc là kẻ nào không có mắt mà đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi còn gọi điện thoại cho anh.
Anh nhấc điện thoại về phía mình, khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi trên màn hình điện thoại hiện tên của Viễn Quân Dao, chút tức giận cau có trong lòng anh mới hơi hơi bớt đi một chút.
Anh gạt màn hình nhận cuộc gọi, bên kia điện thoại lập tức vang lên giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở của Viễn Quân Dao: “Anh Hùng ơi, đã có chuyện xảy ra rồi, cha em đã gặp chuyện không may rồi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi