ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Vừa nói, Ân Lỗi vừa hưng phấn nhìn về phía Viễn Trọng Chi: “Viễn Trọng Chi, tôi hỏi ông, ông có đồng ý hay không? Chỉ cần qua đêm nay, toàn bộ thành phố Cửu Nam sẽ là của chúng ta.

“Ha ha ha.”
Viễn Trọng Chi bất ngờ cười to, tiếng cười của ông ta làm cho Ân Lỗi cảm thấy sợ hãi.

“Ông cười cái gì?”
Ân Lỗi bỗng cảm thấy tức giận, ngay lập tức, anh ta đứng dậy, đi qua tát “bốp” một cái lên mặt của Viễn Trọng Chi: “Chết đến nơi rồi ông còn dám cười, hay ông cho rằng, tôi thật sự không dám giết ông sao?”
“Tôi cười vì cậu ngu, cậu ngốc, cười vì cậu chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngây thơ không biết gì.


“Cậu nói xem, có phải cậu rất ngu không?”
“Cái gì?”
Ân Lỗi cau mày, không biết tại sao, nhưng trong giây tiếp theo, anh ta bất ngờ cảm thấy lạnh khắp sống lưng, ngay sau đó là một cơn đau nhói.
Một ngụm máu tươi phun từ miệng Ân Lỗi ra, hai mắt anh ta mở to, xoay lại phía sau, trên mặt còn lộ ra vẻ không thể tin được.
Khi anh ta quay đầu lại, thấy trong tay anh hai Vương Bái của mình cầm một thanh đao, đâm một nhát vào lưng, chưa kịp phản ứng, Vương Bái đã tiếp tục đâm một nhát nữa vào bụng Ân Lỗi.

“Anh hai, anh…
Máu không ngừng trào ra từ miệng Ân Lỗi, hai tay anh ta giữ chắc thanh đao trong tay Vương Bái, không thể tin đây là sự thật.

“Con gái của tôi chết, cậu có biết chuyện bên trong như thế nào không?”
Ngay sau đó, vẻ mặt của Vương Bái trong phút chốc trở nên vô cùng ảm đạm, ông ta ôm lấy Ân Lỗi, không ngừng đâm đạo vào người anh ta.

“Lão lục, tại sao, tại sao chỉ vì tên phế vật Lương Siêu mà lại giúp Lương Triều, con gái tôi chết oan mà.”
Với nhất đạo cuối cùng, Vương Bái đã đâm vào thẳng trái tim của Ân Lỗi, khiến anh ta chỉ kêu lên được một tiếng đau đớn, cả người đều nằm ở trên đất.
Ân Lỗi đã chết, trên người anh ta tổng cộng có bảy nhát đao bị Vương Bái đâm vào, chết một cách vô cùng thê thảm.
Biến cố bỗng dưng xảy ra khiến nhóm thuộc hạ của Ân Lỗi chỉ có thể đứng im tại chỗ, không phản ứng kịp với chuyện vừa xảy ra.

Tại sao Vương Bái lại đột nhiên giết chết Ân Lỗi, rốt cuộc đây là tình huống gì? “Vương Bái, ông là kẻ phản bội.
Cuối cùng, cũng có người phản ứng và hét lên, ngay lập tức, tất cả đều rút vũ khí ra, sẵn sàng giết chết Vương Bái để báo thù cho Ân Lỗi.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài khu nhà họ Lương, một đám người áo đen đằng đẳng sát khí xông vào, bao vây toàn bộ người của Ân Lỗi lại.

“Tất cả bỏ vũ khí xuống, đầu hàng ngay lập tức.
Nhìn đội hình như vậy, thuộc hạ của Ân Lỗi đều kinh ngạc, tuy nhiên, vẫn có một hai kẻ không sợ chết, xông lên, đánh vài cái.

Nhưng rất nhanh, những kẻ này bị đánh ngã xuống đất.
Tất cả những kẻ còn lại đều cảm thấy da đầu tê dại, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bọn chúng lần lượt bỏ vũ khí xuống, quyết định đầu hàng.
Không chỉ ở đây, mà toàn bộ khu nhà họ Lương, lúc này đã có ít nhất hơn một trăm người xông vào, sử dụng những cách khắc nghiệt đối với nhà họ Lương, rồi bắt đầu tiến hành càn quét.
Tối nay, Lương Mạnh Ngôn vốn điều toàn bộ những người tinh nhuệ nhất của nhà họ Lương đến Cửu Nam, để lại trong nhà canh chừng không có ai là cao thủ cả.


Chỉ trong vòng hơn mười phút, toàn bộ nhà họ Lương đều bị người của Vương Bái khống chế.
Đúng lúc này, Viễn Trọng Chi và Ngụy Tuấn đều được cởi trói, bọn họ đi thẳng tới sảnh lớn của nhà họ Lương.

Theo sau lưng Viễn Trọng Chi và Ngụy Tuấn là Vương
Bái cùng vài ông chủ lớn của Bắc Giang.
Lúc này, đoàn người của Vương Bái trông qua nhìn có vẻ vô cùng cung kính, tiếp đó, ông ta đi tới trước mặt Viễn Trọng Chi, bọn họ đều chấp tay chào, Vương Bái là người đầu tiên lên tiếng: “Lạy Bắc Giang Vương, kính chào Viễn Vương.
Theo sau lời nói của Vương Bái, các đại lão khác ở đây cũng đều thay nhau mở miệng, cung kính nói: “Kính chào Viên Vương.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi