ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Mưa trên bầu trời bắt đầu rơi càng ngày càng lớn, nhưng mà đám lính đánh thuê Chó Săn này vẫn ngủ rất say như cũ.

Còn về phần mười người phụ trách tuần tra kia thì đã bị Nghiêm Vu Tu và đảm thuộc hạ của anh ta xử lý rồi, giống như lúc Nghiêm Vu Tu ra tay vừa rồi vậy, mất mạng trong một giây, không có bất cứ chỗ dư nào để phản kháng lại.

Chuyện này cũng không thể nói là do thực lực của thành viên trong đoàn lính đánh thuê Chó Săn này không đủ mạnh được, trên thực tế mỗi người họ ai cũng là cao thủ siêu cấp có thể lấy một địch trăm.

Nhưng mà đáng tiếc là đám người Nghiêm Vu Tu này càng biến thái hơn.

Thậm chí vào lúc đám người Nghiêm Vu Tu xử lý những người tuần tra này thì những người đang ngủ kia vẫn không phát giác ra chút nào.

chuyện này rất không khoa học, lính đánh thuê cao cấp giống như vậy đi ngủ trong bất cứ tình huống nào đều phải vô cùng nhạy cảm đối với tất cả xung quanh.


Cảm nhận được có chút bắt cử gió thổi cỏ lay gì cũng đều có thể khiến cho họ bừng tỉnh ngay
Nhưng mà lần này, đám người Nghiệm Vu Tu đã xử lý hết những người tuần tra này rồi mà những người đang ngủ kia vẫn không có phát giác như cũ.

Có hai lý do, đầu tiên là do đám người Nghiệm Vụ Tu quá lợi hại.

Thứ hai chính là bởi vì những người trong đoàn lính đánh thuê Chó Săn này quá mệt mỏi.

Lúc này có tổng cộng mười hai người đang đứng xung quanh Nghiêm Vũ Tu, từng người họ và Nghiêm Vụ Tu ai cũng vô cùng chất vật.

Trên thực tế vào ngày trước khi Nghiêm Vu Tu dẫn người rời đi, anh ta mang theo hơn một trăm người, ai cũng là thuộc hạ đã đi theo anh ta nhiều năm, là tinh anh trong tinh anh.

Tất cả những người kia đều là thành viên nòng cốt của Nghiêm Vu Tu, điều động bọn họ đi tiêu diệt một tưởng màn đêm ngầm vốn không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng ai có thể ngờ được đó là một cái bầy, Nghiêm Vụ Tu trúng kế, hơn một trăm tên thuộc hạ nòng cốt trực tiếp bị người ta tiêu diệt hết bảy phản.

Bạn họ liều chết bảo vệ Nghiêm Vu Tu giết ra khỏi sự bao vây trùng điệp, sau đó bị đuổi giết một đường đến rừng hoa gừng.

Lúc ấy khi tiến vào rừng hoa gừng, thuộc hạ của Nghiêm Vu Tu còn lại khoảng ba mười người, mà đối phương thì phải ra hơn nghìn người đuổi theo.


Suốt thời gian một ngày một đêm, ba mươi ngườI thuộc hạ của Nghiêm Vu Tu bây giờ chỉ còn lại có mười hai người, con số này khiến cho Nghiêm Vu Tu khó mà chấp nhận được.

Mặc dù trong khoảng thời gian một ngày một đêm này bọn họ đã xử lý gần năm trăm người của đối phương nhưng dù vậy thì như thế nào chứ?
E là ngay cả trận đại chiến với Hắc Ám đồ đằng kia vào hai năm trước cũng không khiến cho Nghiêm Vu Tu từng thất bại giống như bây giờ.

Trong tay của Nghiêm Vu Tu cầm theo cây dao găm này đi về phía thủ lĩnh Chó Săn ở bên kia.

Từ trước đến giờ con người của anh ta làm việc ngay thẳng rõ ràng, cũng sẽ không đùa bỡn đánh lên, nhưng mà lần này Nghiêm Vu Tu đã thật sự ý thức được cái chân lý thắng làm vua thua làm giặc này.

Nếu như đổi lại là trước kia thì Nghiêm Vu Tu tuyệt đối sẽ chủ động đánh thức tất cả những người này, quang minh chính đại mà đo sức với bọn họ một trận
Nhưng còn bây giờ thì anh ta không có ý định đó, cũng không có thời gian làm như vậy, bởi vì những kẻ đích khác ở xung quanh lúc nào cũng có thể chui ra ngoài.

Mặc dù lúc này mặt của Nghiêm Vũ Tu đã sơn đen để che giấu, nhưng trong trong mắt của anh ta vẫn phát ra ánh sáng như cũ, ánh sáng vô cùng chói mắt.


Anh ta nhắm ngay trái tim của tên thủ lĩnh Chó Săn kia, muốn lấy dao găm trong tay đâm xuống.

Ngay vào trong giây phút Nghiêm Vũ Tu đậm xuống, đối phương lại giống như theo bàn năng lăn một vòng qua bên cạnh, tránh thoát một đòn đánh này của Nghiêm Vu Tu.

“Địch tấn công."
Người này không hồ là thủ lĩnh của Chó Săn, cho dù Nghiêm Vu Tu đã thu lại hơi thở cả người rồi nhưng vẫn bị đối phương phát hiện như cũ.

Theo một tiếng kêu to này của thủ lĩnh Chó Săn, toàn bộ thành viên khác của Chó Săn ở xung quanh đều giật mình tỉnh lại, chuyện họ làm đầu tiên sau khi vừa mở mắt ra chính là cầm lấy vũ khí ở bên cạnh.

“Nghiêm Vu Tu, là mày.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi