ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trận chiến quy mô lớn như thế này, một bên có hai nghìn người thật ra không hề nhiều, nhưng hai nghìn người này đều là tinh anh, thì đó là một cỗ lực lượng vô cùng đáng sợ.

Trần Hùng nhíu mày: “Cho nên, điều cậu lo lắng chính là phía chính phủ Thái Lan sẽ hạn chế Thiên Vương Điện chúng ta nhập cảnh."
“Đúng.”
Huỳnh Khải dứt khoát gật đều: “Cỗ lực lượng lớn này tiến vào bất kỳ quốc gia nào, đều sẽ bị chính phủ nước đó cẩn thận giám sát.

Bọn họ tuyệt đối không cho phép một lực lượng lớn như vậy tiến vào quốc gia bọn họ.”
“Nếu như chúng ta lựa chọn vượt biên quy mô lớn, hoàn toàn là không thực tế, hơn nữa rất có khả năng sẽ bị chính phủ Thái Lan chấn áp.”
Nhất thời, Trần Hùng cũng rơi vào tình thế khó xử.

Những lời này của Huỳnh Khải tuyệt đối không phải là nói quá, điều này giống với việc Trần Hùng muốn đưa Thiên Vương Điện về Vạn Hoa, lá rơi về cội vậy.

Nếu như anh trực tiếp đưa Thiên Vương Điện về Vạn Hoa, đừng nói nhà nước không đồng ý, những gia tộc hàng đầu Vạn Hoa nhất định cũng sẽ liều mạng ngăn cản bọn họ.

Điều này không phải là trò đùa.


“Cho nên đại ca, bây giờ đang đợi anh quyết định, nếu như chúng ta đi theo đường chính thì ít nhất cũng phải mấy thời gian nửa tháng mới có thể đả thông quan hệ với bên chính phủ Thái Lan."
“Nếu như vượt biên, chúng ta lúc nào cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, chính là toàn quân sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn”
Trần Hùng nhíu mày càng chặt hơn, nhất thời anh dường như đột nhiên rơi vào một hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan vậy.

Đợi thêm nửa tháng nữa?
Điều đó có khả thi không, sau nửa tháng, mọi thông tin mà GPE hiện đang cung cấp cho bọn họ sẽ có thay đổi cực lớn, nếu như vậy, thì hàng tỷ đô la này coi như mất trắng rồi.

Nhưng nếu lựa chọn vượt biên, cưỡng ép nhập cảnh, Trần Hùng cũng không dám cược.

Ngay khi Trần Hùng đang ở trạng thái tiến thoái lưỡng nan, ngoài cửa, đột nhiên vang lên giọng nói vô cùng bá đạo của một người phụ nữ.

Cô ta nói tiếng Thái, nhưng nhóm người Trần Hùng thông thạo nhiều thứ tiếng khác nhau, tất nhiên có thể nghe được.

“Tôi có thể thuyết phục phía bên chính phủ, anh cứ điều hết các tinh anh của Thiên Vương Điện đến đây đi.


Dám động vào chồng tôi, tôi phải khiến tên Dạ Tu La gì đó và tổ chức Bóng Đêm của anh ta chết không có chỗ chôn.”
Nhất thời, mấy người Trần Hùng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.

Sau đó bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác da bó sát màu đen, có một gương mặt thiên thần, thân hình ma quỷ, toàn thân tràn đầy khí chất bá đạo đi từ ngoài vào.

Lần đầu tiên Trần Hùng nhìn thấy cô gái này đã cảm thấy quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi vậy.

Anh còn đang suy nghĩ rốt cuộc gặp cô gái này ở đâu khi nào, thì Đường Gia Huy bên cạnh đã gọi tên đổi phương trước.

“Mạc Thanh Trúc, sao cô đã được thả ra rồi vậy?”
Hóa ra cô ta là Mạc Thanh Trúc, một người bạn gái khác của Nghiêm Vu Tu, chẳng chắc Trần Hùng lại thấy quen quen, lúc trước khi anh gọi video với Nghiêm Vu Tu, không chỉ một lần nhìn thấy cô ta trong video.

“Cái gì mà gọi là được thả ra chứ? Nói giống như bà đây đi tù vậy”
Mạc Thanh Trúc nhíu mày, gương mặt lạnh lùng, cô ta đi đến trước mặt Đường Gia Huy, đấm vào bụng Đường Gia Huy.

Cô gái này thật sự trời sinh bạo lực, cho dù là loại người mạnh mẽ như Đường Gia Huy nhận một đẩm này của cô ta, cũng nhất thời cảm thấy bụng dưới của mình đau như lửa đốt.

“Mạc Thanh Trúc, đừng cho rằng cô.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi