ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trong đầu Trần Hùng không khỏi nhớ đến mỗi lần khi Thanh Thảo tan học, đều không vui, đó là bởi vì cha mẹ rất ít khi ở cùng cô bé, cho nên cô bé mới không vui như vậy.

Sau này Trần Hùng đồng ý với Lâm Thanh Thảo sẽ nhân lúc cô bé nghỉ hè chơi cùng cô bé, nhưng thật ra Trần
Hùng cũng không chơi được với cô bé mấy ngày, sau đó lại bắt đầu bận.

Cũng không biết rốt cuộc bây giờ Lâm Thanh Thảo đang nghĩ gì, cô bé có hiểu được cha mẹ mình không.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, bây giờ Lâm Thanh Thảo mới hơn năm tuổi, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, thì sao có thể hiểu được sự bận rộn của cha mẹ mình chứ.

Trong tâm trí non nớt của cô bé, e rằng chỉ biết cha mẹ mình rất bận, thường không thể chơi cùng cô bé.


Có điều, thật ra Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cũng ít khi nghe thấy Lâm Thanh Thảo phàn nàn, thỉnh thoảng có phàn nàn nhưng rất nhanh cũng sẽ qua đi.

Lâm Thanh Thảo không giống với những đứa trẻ khác, từ nhỏ cô bé đã phải chịu quá nhiều khổ cực với Lâm Ngọc Ngân rồi, nên hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Hùng bắt đầu có chút khó chịu, mắt thấy Lâm Thanh Thảo Nhi sắp trở về từ Giang Thành rồi, anh và Lâm Ngọc Ngân cũng nên dành ra chút thời gian để chơi cùng cô bé.

“Chú Viễn, cảm ơn lời nhắc nhở của chủ, bọn cháu sẽ chú ý đến con gái hơn." Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân gật đầu với Viễn Trọng
Chi, tiếp tục nói: "Vậy chuyện của Quân Dao thì sao?”
Viễn Trọng Chi cười khổ một tiếng, nói: "Dù sao tôi và con nhóc đó cũng nói không thông được, lát nữa để mẹ nuôi hai đứa đi nói với con bé đi, con bé nghe lời mẹ nó."
Lúc này, Phương Anh đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Bữa sáng đều là đích thân bà ấy làm, hôm nay bà ấy dậy sớm, chuẩn bị một bàn lớn thức ăn, cháo, bánh bao, bánh bột chiên, sợ không tiếp đón chu đảo Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân.

Viễn Quân Dao không hề đi qua đấy, cô nhóc có thể thật sự tức giận rồi, bây giờ đang giận cha mẹ mình.

“Mẹ nuôi, cơ thể của mẹ còn chưa khỏi, phải chú ý cơ thể một chút."
Nhìn một bàn đồ ăn sáng này, trong lòng Trần Hùng có chút cảm động, mà Lâm Ngọc Ngân lại có chút đau lòng, lập tức quan tâm nói.

Phương Anh cười, nói: "Không sao, không phải các con đang ở đây sao, để các con nếm thử bánh bao hấp của mẹ nuôi." “Hơn nữa hình thường những chuyện này đều do người làm trong nhà làm, thỉnh thoảng mẹ mới làm một lần, không sao cả.

Nói xong, Phương Anh cầm chảo lên, sau đó đưa đến trước mặt Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân: "Nếm thử đi, nhận lúc còn nóng.


“Cảm ơn mẹ nuôi.”
Mấy người bắt đầu ăn, trên bàn đều không nói đến chuyện của Viễn Quân Dao, nói một số chuyện thường ngày.

Khi sắp ăn xong, ngoài xửa, có một người sải bước đi vào.

Sau khi anh ta tiến vào, không nói hai lời, liên quỳ trước mặt Viễn Trọng Chi và Phương Anh.

“Cha nuôi mẹ nuôi, xin hai người đừng ép Quân Dao nữa.

Người này chính là Đạo Kiệt, vừa nhìn là biết bởi vì chuyện của Viễn Quân Dao mà đến.

“Đao Kiệt, con đang làm cái gì vậy?”
Phương Anh lập tức ngẩn ra, đi qua đỡ anh ta dậy: “Đao Kiệt, con đây là muốn làm cái gì vậy, còn không mau đứng lên.


“Mẹ, Quân Dao không muốn gả cho tên đến từ Tây Thục kia, mong cha mẹ đừng có ép em ấy nữa.

Nhất thời, Phương Anh cảm thấy có chút khó xử, mà Trần Hùng ở bên cạnh cũng nhíu mày.

Chuyện Đao Kiệt thích Viễn Quân Dao đã sớm không còn là chuyện bí mật gì nữa rồi, cho nên vừa rồi Viễn Quân Dao nhất định đã nói chuyện này cho Đao Kiệt biết, vì vậy Đạo Kiệt mới lập tức đến đây.

Nhưng Trần Hùng không ngờ tên nhóc Đạo Kiệt này vậy là thẳng thắn như vậy, qua đây quỳ xuống.

“Khốn nạn.

Viễn Trọng Chi đột nhiên tức giận, vỗ bốp một cái lên bàn ăn, bát cháo trước mặt ông ấy lập tức bị lật úp, đổ trên bàn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi