ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Vừa đi tới nơi, Trần Hùng đã nhìn thấy, bên ngoài sân huấn luyện, Thẩm Đại Lực để trần nửa thân trên, trên người quấn một sợi dây xích to gần bằng cổ tay, còn đang kéo một chiếc xe tải nhỏ chở một tấn, không ngừng đi vòng quanh Hang Sói.

Không thể không nói trong khoảng thời gian này thực lực của Thẩm Đại Lực vẫn tăng lên không ngừng, loại phương thức huấn luyện bằng cách kéo xe tải này là ý tưởng đột phát của cậu ta.

Lúc ban đầu, cậu ta chỉ có thể kéo một chiếc xe bán tải, còn bây giờ cậu ta đã có thể kéo được một chiếc xe tải nhỏ rồi.

Đây là bài tập bắt buộc mỗi ngày của cậu ta, sức lực do cơ bắp mạnh mẽ dẻo dai bộc phát ra, thật sự sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác tâm trạng bùng nổ.

Trần Hùng đi thẳng một đường sang phía bên kia, nhìn thấy Trần Hùng, Thẩm Đại Lực cũng không dừng động tác trên tay lại, cậu ta chỉ nở nụ cười lên tiếng chào hỏi Trần Hùng, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.


Trần Hùng cũng chỉ nói một câu cổ lên, sau đó đẩy cửa tiến vào trong Hang Sói.

Lúc này bên trong Hang Sói có thể nói là đang tập luyện đến nỗi khí thế ngất trời, mỗi người đều điên cuồng ép mình đổ ra càng nhiều mồ hôi càng tốt, trừ phi là bọn họ thực sự dùng hết tất cả sức lực trên người mình, đánh không nổi nữa, bằng không, đám người này sẽ không dừng lại nghỉ ngơi.

Mà che phủ cả trên vách tường ngay trước Hang Sói, một màn hình tinh thể lỏng khổng lồ treo ở đó, trên màn hình, không ngừng chiếu lặp đi lặp lại video mà đám người Thẩm Đại Lực đi Thái Lan quay được mang về.

Từ sau khi Thẩm Đại Lực mang những video quay được ở Thái Lan này về nhà, mỗi người ở đây mới thật sự ý thức được như thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

Mỗi một dòng máu điên cuồng kích động kia bên trong mỗi thân thể bọn họ đều giống như bị đốt cháy hoàn toàn, loại tinh thần cảm giác cùng tinh thần cố gắng phấn đấu liều mạng xông về phía trước, hoàn toàn không thể nào chỉ dùng lời nói mà hình dung được.

Mỗi một người bọn họ đều giống như bị điên rồi, nếu mỗi ngày không tập luyện đến mức sức cùng lực kiệt, không đến lúc ngay cả sức lực nâng ngón tay lên cũng không còn, bọn họ tuyệt đối sẽ không nằm xuống.

Lúc này, trên màn hình kia đang phát sóng cảnh tượng trận chiến điên cuồng giữa Bạch Mục Thương Long và mười mấy cao thủ Bóng Đêm tại trụ sở của Bóng Đêm
Lúc ấy năm người Thẩm Đại Lực đều ở chung quanh đó, dùng năm chiếc điện thoại di động có chức năng quay camera chất lượng HD, nằm ở các phương hướng khác nhau, quay lại được tất cả động tác của Bạch Mục Thương Long, cho dù trên video này đã làm chậm tốc độ của anh ta đi gần mười lần, nhưng khi xem vẫn làm cho người ta có cảm giác hoa cả mắt như cũ.

Nếu như không phải biết được trước đây nhân vật này thực sự tồn tại, cho dù là một đảm không bình thường này của Hang Sói, bọn họ cũng sẽ không dám tin đây là sự thật, sẽ cho rằng đây là cảnh quay hiệu ứng đặc biệt được thực hiện trong phim dùng hiệu ứng đặc biệt làm ra.

Nhưng bây giờ bọn họ biết được rằng, người trong video kia chính là số một trước đây của Thiên Tội, Bạch

Mục Thương Long.

Đó là mục tiêu cuối cùng mà trước mắt các thành viên của Hang Sói này cần phải theo đuổi.

Trần Hùng đứng ở cửa, nhìn phản ứng của đám người này, trên mặt hiện ra một nụ cười vui mừng.

Xem ra quyết định dẫn theo năm người Thẩm Đại Lực đi sang bên Thái Lan lần này hoàn toàn không sai, tất cả đều đạt được hiệu quả anh mong muốn ngay từ ban đầu, thậm chí biểu hiện của đám người này, vượt quá dự đoán của Trần Hùng.

Trong nháy mắt này, Trần Hùng có chút hoảng hốt, loại cảm giác này thật giống như là nhìn thấy hình ảnh thuở ban đầu khi anh bị ông cụ ăn mày kia ném vào trong chuồng chó của thiên tội kia, cùng với những người anh em trong Thiên Tội, liều mạng cùng nhau phấn đấu quên mình.

"Các anh em, Thiên Tội sống rồi, các anh em có nhìn thấy không?"
Trần Hùng hít sâu một hơi, tự lẩm bẩm với mình, trong nháy mắt này, vậy mà nơi khỏe mắt của anh lại hơi ẩm ướt.


Lúc này, Trần Hùng nhìn về phía Tảm ngón tay điên.

Lúc này cả Hang Sói đều đang huấn luyện nóng khí thể ngất trời, chỉ có một mình Tám ngón tay điên nằm trên mấy cái lốp xe bỏ không bên kia, bắt chéo chân vểnh lên, còn ngậm một cây tăm xỉa răng trong miệng, dáng vẻ cực kỳ lười biếng.

Trần Hùng đi về phía anh ta, sau đó ngồi trên lốp xe bên cạnh anh ta.

"Anh giỏi giang rồi nhỉ?" Trần Hùng híp mắt, nhìn Tám ngón tay điên nằm trên lốp xe, cũng không nghe ra ý tứ trách cứ gì từ trong giọng điệu, giống như anh đã sớm đoán được Tám ngón tay điên sẽ như vậy.

"Phương pháp luyện công của tôi không giống bọn họ." Tám ngón tay điện vẫn vô cùng lười biếng như cũ: "Anh biết rõ mà, lúc ấy, ông lão Cái Hoàng kia truyền dạy bản lĩnh cho tôi, có khác biệt với anh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi