ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Nụ cười này, làm lộ ra một hàm răng đen bóng của Tám ngón tay điên, lập tức liền dọa Phùng Tuyết ngất luôn.

"Có phải cô bị vẻ đẹp trai chói sáng, không gì cản nổi của tôi làm cho kinh ngạc quá mới ngất đi đúng không?" Tám ngón tay điên lẩm bẩm một câu, sau đó xé băng dính quấn trên người Phùng Tuyết, lập tức lại ấn ấn vào nhân trung của cô ấy để khiến cô ấy tỉnh lại.

Phùng Tuyết mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tám ngón tay điên gần ngay trước mắt, thiếu chút nữa lại muốn ngất xỉu.

Tám ngón tay điên giật nảy mình, vội vàng nói: "Đừng ngất xỉu, mặc dù tôi hơi đẹp trai một chút, nhưng đó là bởi vì gen của cha mẹ tôi quá mạnh mẽ, không liên quan gì đến tôi, cô đừng quá kích động, tôi là người Trần Hùng đưa tới đây để giúp cô."
Cùng lúc đó, phía đoàn làm phim Bạch Xà.


Bên trong một studio lớn, trong tay Lý Chiến Minh cầm một điếu xì gà, hút từng hơi từng hơi một.

Sắc mặt cậu ta có chút khó coi, hình như là cực kỳ tức giận.

Ngoài cửa, có một người đàn ông áo đen đi vào, sau đó nhỏ giọng nói vài câu bên tại Lý Chiến Minh, sau khi nghe xong, Lý Chiến Minh càng bừng bừng giận dữ hơn nữa.

"Đồ vô dụng, tất cả đều là đồ vô dụng, nhiều người như vậy mà lại không bắt được một người phụ nữ" Lý Chiến Minh thẳng tay tát người đàn ông này một cái, sau đó đứng lên, xì gà trong tay cũng vì tức giận mà ném xuống đất.

Bên cạnh có một ngôi sao nữ tuyến hai vội vàng đi qua xoa bóp vai cho Lý Chiến Minh, nịnh nọt lấy lòng nói: "Anh Chiến Minh, anh đừng tức giận, tức giận có hại tới thân thể thì phải làm sao bây giờ, anh cứ yên tâm đi, Phùng Tuyết kia không chạy thoát được.” "Hừ."
Lý Chiến Minh lạnh lùng hừ một tiếng, đi về phía trước vài bước.

Ở một góc bên kia, Trương Ánh máu me đầy người đang ngồi xổm ở đó, cả người đầy vết thương.

"Chỉ cần cô còn ở trong tay tôi, ông đây không tin Phùng Tuyết kia có thể trốn thoát được."
Vừa nói xong, Lý Chiến Minh thẳng thừng nhặt điếu xì gà mà mình vừa ném trên mặt đất lên, đặt lên khóe miệng thổi một hơi, hung hăng dí vào mặt Trương Ánh.

"A..."

Cảnh tượng này, ngay cả đạo diễn râu quai nón bên cạnh cùng ngôi sao nữ tuyến hai kia nhìn thấy đều cảm thấy da đầu tê dại.

Ngày thường trên màn ảnh lớn, Lý Chiến Minh này đều lấy hình tượng là một người đàn ông ấm áp diễn cho khán giả xem, mà trên ngoài đời anh ta cũng là người đàn ông thực sự ấm áp.

Lại không ngờ tới, đằng sau vẻ ngoài này, vậy mà Lý Chiến Minh lại là kẻ độc ác tàn nhẫn như vậy.

"Lý Chiến Minh, anh kiêu ngạo không được bao lâu nữa đâu, Phùng Tuyết là người phát ngôn thương hiệu của
Ngọc Thanh, cô ấy xảy ra chuyện, bên phía Ngọc Thanh nhất định sẽ không bỏ qua cho các người "Ha ha ha, Ngọc Thanh"
Nhắc tới đám người Ngọc Thanh và Trần Hùng kia, Lý Chiến Minh đã hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cô nói tới là Trần Hùng kia đúng không, đúng vậy, ở bên thành phố Bình Minh kia, anh ta quả thực rất có thể lực, tôi sẽ không ngốc đến mức đối đầu với anh ta đâu.” "Nhưng nơi này là thành phố Trường Bắc của tỉnh Trung Nhã, Trần Hùng kia có điện hơn nữa, anh ta cũng chắc gì đã dám chạy tới nơi này cắn tôi?"
Nói đến đây, tinh thần Lý Chiến Minh giống như bị kích thích rất lớn, lại liên tiếp đạp vài cái lên người Trương Ánh.

Sau đó, Lý Chiến Minh quay đầu nhìn về phía đạo diễn râu quai nón ở bên kia, nói: "Ba bộ phim của Phùng Tuyết nhất định sẽ để cho anh quay xong, trước đó, tôi trả cho anh một ít lãi suất trước, hiện tại đây chính là người đại diện rất hot ở Miền Nam chúng ta, cần phải quay cho cô ta xinh đẹp một chút, sau này còn dùng làm trailer.


"Ha ha ha, yên tâm đi cậu Lý, đây chính là chuyên ngành tôi học mà" Đạo diễn râu quai nón kia cười ha ha, sớm đã bắt đầu sờ lên sờ xuống rồi.

Lý Chiến Minh bước ra khỏi studio, sau đó đi ra ngoài đại sảnh.

Thời điểm này, rất nhiều nhân viên công tác bên trong đoàn làm phim đều đã tan làm, cho nên trong đại sảnh cũng không còn có bao nhiêu người.

Lý Chiến Minh ngồi xuống chiếc ghế sa lon trong đại sảnh, lại đốt tiếp một điều xì gà.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi