ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Từ lúc đầu Sơn Dương đã được gia chủ nhà họ Kiều phân cho người thừa kế hợp pháp thứ nhất là Kiều Tiết Thanh, mà Lý Diệu Hương là vợ chưa cưới của Kiều Tiết Thanh.

Bởi vậy Lý Chiến Minh được xem như là em vợ của Kiều Tiết Thanh, lần này Lý Chiến Minh muốn đối phó với Trần Hùng, cần cao thủ cho nên không thể không mở lời với Kiều Tiết Thanh.

Kiều Tiết Thanh rất thích Lý Diệu Hương, thậm chí có thể nói là mọi chuyện đều nghe theo cô ta, lần này Lý Chiến Minh muốn mượn cao thủ, Kiều Tiết Thanh càng không tiếc mà đưa cao thủ bên người là Sơn Dương cho Lý Chiến Minh mượn.

Vậy nên có Sơn Dương ra tay, rõ ràng Lý Chiến Minh tràn đầy tự tin, cho dù Trần Hùng và người bên cạnh anh có mạnh đến cỡ nào, cậu ta thấy tất cả đều không phải đối thủ của Sơn Dương.

"Anh Sơn Dương, mau qua đây ngồi đi."

Lý Chiến Minh nịnh nọt mời Sơn Dương ngồi vào ghế số pha bên cạnh, sau đó cậu ta quay đầu nhìn về phía ngôi sao nữ còn đang thất thần ở bên cạnh nói: "Cô còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đến đấm lưng cho anh Sơn Dương?"
Ngôi sao nữ này a một tiếng, nhất thời có vẻ chân tay luống cuống.

"A cái gì mà a, đấm lưng cho anh Sơn Dương khiến cô cảm thấy bẩn thỉu lắm à?"
Ngôi sao nữ vội vàng lắc đầu, sau đó nơm nớp lo sợ đi về phía Sơn Dương.

Mà Sơn Dương vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha, năm ngón tay như thép như sắt kia chà xát với nhau, giống như dã thú đang chuẩn bị trước khi săn mồi, muốn làm sạch móng vuốt của mình trước.

Tuy rằng Sơn Dương là dễ nhưng trên thực tế anh ta còn hung ác hơn cả sói.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong phòng chụp ảnh thường xuyên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Trương Ánh.

Hình như cô ấy rất không phối hợp cho nên đạo diễn râu quai nón đang đánh đập cô ấy, ông ta muốn đánh để cô ấy hoàn toàn phục tùng, đánh đến vừa ý mới tiến hành bước quay chụp tiếp theo.

Lý Chiến Minh đã đợi đến nỗi hơi nóng nảy, bởi vì hôm nay trời đã tối hẳn rồi nhưng vẫn không thấy Phùng Tuyết dẫn tên Trần Hùng kia tới.

Từ đầu cậu ta vốn rất tự tin nhưng cũng bắt đầu trở nên thấp thỏm không yên, chẳng lẽ tên Trần Hùng kia đã biết trước ở đây có mai phục cho nên không tới?

Theo bản năng, Lý Chiến Minh quay đầu liếc nhìn Sơn Dương ở bên cạnh và mấy tên đàn em mà Sơn Dương mang tới.

Sơn Dương vẫn giống như lúc ban đầu, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng càng yên tĩnh như vậy càng khiến Lý Chiến Minh cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Nếu như tối nay Trần Hùng thật sự không đến, Lý
Chiến Minh sẽ không biết ăn nói với Sơn Dương thế nào.

Nhưng ngay tại lúc Lý Chiến Minh đang cảm thấy lòng như lửa đốt, phòng chụp ảnh bên kia lại đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, tiếng hét thảm này là tiếng kêu của đạo diễn râu quai nón kia.

"Có chuyện gì vậy?"
Lý Chiến Minh ngừng một lát rồi đứng lên từ ghế số pha: "Trong phòng chụp ảnh xảy ra chuyện rồi."
Lúc này, bên trong phòng chụp ảnh, cửa sổ thủy tinh bị phá thành một lỗ thủng to, Tám ngón tay điên chui vào từ cửa sổ, đấm một phát khiến đạo diễn râu quai nón kia ngã lăn trên mặt đất.


Cái tên Tám ngón tay điên này cũng thật hiếm thấy, bất cứ lúc nào anh ta cũng không đi đường thường, bình thường đều đi bằng đường leo cửa sổ.

Râu quai nón vốn không ngờ rằng lại đột nhiên có một người leo vào từ bên ngoài cửa sổ, thậm chí ông ta còn chưa kịp phản ứng đây rốt cuộc là chuyện gì thì đã nằm trên mặt đất.

Không chỉ có ông ta nằm trên mặt đất, mà hai tên đàn ông vạm vỡ chờ đã lâu ở bên cạnh cũng bị Tám ngón tay điện đánh ngã lăn trên đất trong nháy mắt.

Lúc Tám ngón tay điện xoay người nhìn về phía Trương Ánh máu me khắp người, bị tra tấn đến nỗi thế thảm không nỡ nhìn, trong lòng anh ta càng bốc lên một ngọn lửa giận hừng hực, "Đây đúng là súc sinh mà.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi