ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


“Hà Niên Hạ, ông...!vì sao ông?” “Vì sao tôi vẫn chưa chết đúng không?” Hà Niên Hạ cười ha ha: “Vì mạng tôi lớn.” “Đặng Kim Minh, ông đúng là ác lắm.

Lúc đó tôi và ông cùng thành lập Minh Hạ, ông trộm thuế, trốn thuế, ông giở trò quy tắc ngầm.

Thậm chí hai năm trước, ông còn cưỡng hiếp Trần Mai, khiến một cô gái trẻ tuổi như vậy phải nhảy lầu tự sát.

Hai năm nay ông thật sự ngủ ngon giấc được sao?”
Hà Niên Hạ vừa nói xong câu này, nhóm nghệ sĩ đứng xung quanh giống như bị sét đánh.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ rằng Đặng Kim Minh lại là loại người như vậy, đúng là mặt người dạ thú.

Hơn nữa chuyện của Trần Mai hai năm trước, mọi người còn tưởng rằng vì cô phải chịu áp lực quá nhiều nên mới nhảy lầu tự sát.


Về sau Đặng Kim Minh còn tỏ ra vô cùng thương xót khi nghệ sĩ của mình tự sát, còn khóc lên khóc xuống, ngất đi đến mấy liền và còn phải vào bệnh viện để cấp cứu.

Lúc đó, tất cả mọi người ở Minh Hạ đều tưởng rằng
Đặng Kim Minh là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng không thể ngờ rằng cái chết của Trần Mai chính là do một tay ông ta gây ra.

“Đặng Kim Minh, lúc trước tôi cũng là anh em với ông đến mười mấy năm.

Ngay từ đầu tôi đã khó chịu với những hành động đó của ông, nhưng nể nang tình nghĩa bạn bè nên tôi nhẫn nhịn.

Thậm chí về sau lúc ông hại chết Trần Mai, tôi còn giúp ông che giấu.

Tất cả là vì tôi coi ông là anh em” “Nhưng còn ông thì sao, con m* nó ông lại sợ tôi tiết lộ những chuyện đồi bại đó của ông ra nên ông âm thầm tìm người giết tôi?” “Ha ha ha, có phải ông nghĩ rằng chỉ cần tìm người tạo ra hiện trường một vụ tai nạn xe là ông có thể xử lý xong xuôi tôi phải không? Con m* nó tôi còn nhìn thấy trên báo cảnh ông giả trần sống sượng để làm tang lễ cho tôi đấy” “Nhưng tôi mạng lớn, tránh được kiếp nạn đó.

Ông có biết lúc tôi nhìn thấy bộ dạng giả nhân giả nghĩa của ông trên TV tôi căm hận ông như thế nào không?” “Hai năm nay tôi luôn tìm cơ hội để quay về tìm ông nhưng thấy ông càng làm càng lớn, tôi không có cơ hội.

Nhưng hôm nay ông không thoát nổi được kiếp nạn này đâu.”
Nhóm nghệ sĩ bên cạnh đều mắt chữ O mồm chữ A, còn khuôn mặt Đặng Kim Minh thì tái nhợt, cả người ông ta đang run lên cầm cập.

Ông ta không ngờ, hoàn toàn không ngờ được rằng mấy người Trần Hùng lại có thể tìm được cả Hà Niên Hạ về đây.

“Hà Niên Hạ, con m* nó ông ăn nói linh tinh, ông ngậm máu phun người.


Tôi chưa từng làm những chuyện như ông nói " "Ha ha."
Hà Niên Hạ cười lạnh: "Có làm hay không trong lòng ông biết rõ.

Dù sao tôi cũng chẳng cần sợ việc ông không thừa nhận vì trước khi đến đây tôi cũng đã báo cảnh sát rồi.” “Những chuyện ông làm ở Minh Hạ trước đây tôi vẫn còn giữ chứng cứ trong tay và cảnh sát cũng sẽ điều tra lại vụ việc của Trần Mai.

“Mặc dù tôi không có chứng cứ việc cuối cùng ông tìm người lái xe đâm tôi.

Nhưng Đặng Kim Minh, chỉ cần chứng cứ của những chuyện trước đây và việc lần này ông cố tình phỉ báng Phùng Tuyết cũng đủ để ông ngồi tù cả đời rồi.

"Ha ha ha ha."
Mới mấy phút trước ông ta còn nằm trong tay quyền lực không ai bằng, vậy mà trong thoáng chốc Đặng Kim Minh giống như mất hết tinh lực, tỉnh táo.

Đúng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài Minh Hạ.

Nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Đặng Kim Minh càng sợ hãi run rẩy hơn.


Đột nhiên ông ta bật khóc, khóc nấc lên thảm thiết.

Nhưng nếu muốn người không biết trừ khi mình đừng làm, bây giờ ông ta ngồi đây khóc lóc thì có tác dụng gì chứ?
Không tới một phút sau, cảnh sát đã lên tới cửa, bọn họ đem theo lệnh bắt người, bắt giữ Đặng Kim Minh vì nhiều tội danh khác nhau.

Đồng thời Hà Niên Hạ cũng đi theo để phối hợp trong quá trình điều tra.

Sau hai năm chịu đủ khó khăn, giày vò, Hà Niên Hạ giống như đã nhìn thấu thế giới này, ông ta không còn bất cứ mơ ước nào về tương lai, là một người mà trái tim đã chết.

Lần này Đặng Kim Minh bị bắt đi, Hà Niên Hạ nhất định sẽ dùng hết mọi biện pháp có thể để xử lý để xử lý ông ta.

E rằng kiếp này của Đặng Kim Minh không còn hy vọng được ra ngoài nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi