ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Kiều Tiết Dũng đến chỗ chiếc xe đó, Hỏa Phượng và Cùng Kỳ đi phía sau anh ta.

Không biết vì sao, Trần Hùng cũng không nhìn về phía
Kiều Tiết Dũng mà lại nhìn Hỏa Phượng và Cùng Kỳ ở phía sau anh ta.

Ánh mắt hai bên giao nhau, Trần Hùng từ ánh mắt của hai người đó nhìn được ẩn ý bên trong, nhìn ra một cảm xúc khác thường.

Đó là một kiểu giác quan thứ sáu rất đặc biệt, dù Trần Hùng không hề quen biết hai người nay, nhưng vẫn có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ với hai ngời họ.

“Trần Hùng, không ngờ anh còn trẻ như vậy.”
Tiếng nói của Kiều Tiết Dũng cắt ngang cảm xúc kỳ lạ đó của Trần Hùng, lúc này anh mới chuyển ánh mắt của mình lên người Kiều Tiết Dũng.

Nhìn người này, cảm giác đầu tiên anh ta mang đến cho Trần Hùng chính là rất giống một con sói, một con sói vô cùng đói khát, cấp thiết phải săn tìm con mồi.

“Tôi cũng không ngờ con riêng của nhà họ Kiều, có thể nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc không thôi.” “Hơn nữa, cậu còn trẻ tuổi hơn cả tôi đấy”

Trần Hùng đi về phía Kiều Tiết Dũng, càng đến gần anh ta thì cảm giác trong lòng đó càng mãnh liệt.

“Tôi có chút chuyện muốn nói.

Kiều Tiết Dũng nhìn Trần Hùng đi về phía mình, thế mà lại có cảm giác như mãnh thú cực kỳ nguy hiểm đến gần.

Anh ta vẫn cho rằng tinh thần của bản thân rất vững vàng, nhưng trong thoáng chốc đó anh ta vẫn cảm thấy hơi hoảng loạn, dù bề ngoài anh ta vẫn tỏ ra trấn định, hung hăng.

Ban đầu anh ta vốn định sẽ bày ra khí thế áp đảo để trấn áp Trần Hùng trước, nhưng sau đó anh ta liền từ bỏ suy nghĩ này, vì anh ta đã nhận ra việc này không thể thực hiện được.

Trần Hùng cùng với Kiều Tiết Dũng ngồi vào chiếc xe Honda ba trăm năm mươi triệu kia, tất cả cửa xe đều đóng chặt, Hỏa Phượng và Cùng Kỳ đứng canh gác bên ngoài, không cho bất kỳ ai tiếp cận cả.

“Tôi nhìn ra cậu có vẻ rất khẩn trương nhỉ.

Sau khi ngồi vào trong xe, Trần Hùng liền mở miệng nói trước, giọng điệu mang theo chút bông đùa.


Kiều Tiết Dũng lại cười giận dữ, trả lời: “Không phải là khẩn trương, mà là quá vui mừng, bởi vì lúc nãy tôi đã đòi lại tất cả những gì Kiều Tiết Thanh nợ tôi trước đó.

Kiều Tiết Dũng vừa nói, vừa lấy một chiếc khăn tay ra, liên tục chà lau một chiếc giày da mà anh ta đang mang.

Một mảng đỏ tươi dính trên bề mặt đôi giày.

“Cậu bí mật báo tin cho tôi, tôi bắt Kiều Tiết Thanh giao cho anh, bậy giờ chúng ta xem như hòa nhau.

“Không, tôi báo tin cho anh hai lần, mà anh chỉ mới giúp tôi một lần, cho nên anh vẫn còn nợ tôi một lần.” “A, vậy sao?” Trần Hùng liền bật cười, anh không nghĩ Kiều Tiết Dũng lại chủ động dây dưa với anh như vậy: “Cho nên thế nào?”
Kiều Tiết Dũng đổi bên khác của chiếc khăn tay, tiếp tục chà lau chiếc giày của mình: “Người đứng đầu của nhà họ Kiều, Kiều Tùng Châu bị chứng đau đầu mãn tính, đặc biệt là vào những ngày hè vô cùng nóng nực thế này, thì đầu càng đau dữ dội hơn.

“Cho nên để giúp bản thân bớt đau đầu, ông ta đã tìm thấy một thầy thuốc trung y giỏi châm cứu ở phía tây thành phố Trường Bắc, cứ đến tám giờ sáng thứ bảy hằng tuần, ông ta sẽ đến chỗ vị thầy thuốc trung y đó để châm cứu.

“Mà cũng chỉ duy nhất lúc đó, thì bên người ông ta mới không vây quanh toàn là cao thủ nhà họ Kiều, nhưng mười hai cao thủ hắc long đệ nhất thì vẫn đi theo bên cạnh để bảo hộ ông ta.

“Nhưng mà Trần Hùng, tôi cho rằng với năng lực của anh, thì đối phó với một hắc long cũng không phải chuyện lớn gì.

“Hơn nữa, tôi đã sắp xếp xong rồi, chuyện đêm nay sẽ không truyền đến tại nhà họ Kiều trước tám giờ sáng mai đâu”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi