ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Giờ phút này, Kiều Tiết Dũng giống như có hai loại nhân cách đồng thời hiện ra, đan xen vào với nhau.

Cậu ta nhìn ngôi nhà cấp bốn ở bên kia, hồi tưởng lại những ký ức năm đó một nhà ba người bọn họ sống trong ngôi nhà kia, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Nhưng khi cậu ta quay người nhìn ra ngoài sân vườn, trong mắt lại tràn ngập hung ác.

Ngay lúc này, ngoài cửa có một chiếc xe con màu đen lái tới, dừng ở trước cửa nhà.

Cửa xe mở ra, Kiều Tùng Châu đi xuống từ trên xe, người đi theo sau chính là Hắc Long.


Kiều Tiết Dũng đã sớm tính tới rằng Kiều Tùng Châu sẽ đến, cho nên lúc này trong lòng cậu ta cũng không có chút luống cuống và kinh ngạc nào.

Trần Hùng không giết Kiều Tùng Châu, nhất định sẽ nói tất cả mọi chuyện cho Kiều Tùng Châu biết, Kiều Tiết Thanh chết rồi, là bị Kiêu Tiết Dũng cậu ta tự tay giết chết, cho nên Kiều Tùng Châu sẽ không thể nào chịu để yên chuyện này.

Lúc này mới chỉ buổi sáng, ánh năng rực rỡ.

Nhưng trong mắt Kiều Tiết Dũng, lúc Kiều Tùng Châu và Hắc Long đi vào ngôi nhà này, trong đầu cậu ta có thể tự cấu tạo ra một mảnh mây đen sau lưng bọn họ rất rõ ràng.

Lần này nhất định không chỉ là Kiều Tùng Châu và Hắc Long đến đây, Thập Nhị Sinh Tiêu và những cao thủ khác của nhà họ Kiều chắc chắn cũng theo sát phía sau.

Chỉ là bây giờ Kiều Tùng Châu vẫn chưa muốn để cho bọn họ xuất hiện, dù sao Kiều Tiết Dũng cũng là con trai của Kiều Tùng Châu ông ta.

Hai người đẩy cửa bước vào nhà, sau đó Kiều Tùng Châu bèn đi lại quan sát xung quanh ngôi nhà này.

Cuối cùng ông ta dừng tầm mắt ở trên người Kiều Tiết Dũng.

Lúc này Kiều Tùng Châu đã sớm qua cơn tức giận, ông ta cho rằng khi nhìn thấy Kiều Tiết Dũng bản thân sẽ nổi trận lôi đình, nhưng chính ông ta cũng không ngờ rằng bây giờ ông ta lại bình tĩnh như vậy.

Loại cảm giác này thật giống như người đứng ở đó vốn không phải là con trai của ông ta, mà như một người xa lạ rất bình thường.


"Vừa rồi Trần Hùng nói cho ta biết một số chuyện, tất cả những chuyện đó đều liên quan đến con." "Ta nghĩ, trong lòng con nhất định cũng rất lo lắng rốt cuộc cậu ta đã nói cho ta biết chuyện gì phải không, Kiều Tiết Dũng, bây giờ ta hỏi con một câu, những chuyện mà vừa rồi Trần Hùng nói cho ta biết, rốt cuộc là thật hay là giả?"
Mặc dù Kiều Tùng Châu vẫn luôn rất thất vọng về đứa con riêng này của mình, cho rằng cậu ta không làm nên trò trống gì.

Thậm chí lý do năm đó Kiều Tùng Châu đón Kiều Tiết Dũng về nhà họ Kiều, thật ra chính là muốn tìm cho Kiều Tiết Thanh một đối thủ, tìm một hòn đá mài dao, dùng để luyện tập và nâng cao năng lực của Kiều Tiết Thanh.

Nhưng loại tính cách hèn yếu kia của Kiều Tiết Dũng khiến Kiều Tùng Châu rất thất vọng, cho nên càng về sau, ông ta càng đối xử với đứa con riêng này như một con chó có cũng được mà không có cũng không sao.

Có điều trong chớp nhoáng này cũng coi như là lần đầu tiên Kiều Tùng Châu nhìn thẳng vào Kiều Tiết Dũng.

Hóa ra, tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp đứa con riêng này của ông ta.

Đây vốn không phải là một con chó ngoan ngoãn tầm thường, mà là một con sói hung ác tàn bạo!

Vừa rồi lúc tới đây, Kiều Tùng Châu đã nghĩ dù sao bây giờ Kiều Tiết Thanh cũng đã chết, mà ông ta cũng chỉ còn lại đứa con trai Kiều Tiết Dũng này.

Ông ta không muốn để bản thân không có người nối nghiệp, cho nên dẫu thật sự là Kiều Tiết Dũng giết Kiều Tiết Thanh, nhưng nếu bây giờ Kiều Tiết Dũng lắc đầu phủ nhận, ông ta có thể cân nhắc lựa chọn tin tưởng Kiều Tiết Dũng.

Đây chính là tư duy của một người có dã tâm, con trai chết tất nhiên là đau lòng, nhưng vẫn luôn suy nghĩ và nhìn về tương lai, lo liệu cho tương lai.

Cho nên lúc này Kiều Tùng Châu vẫn nhìn chằm chăm Kiều Tiết Dũng không chớp mắt, ông ta đang suy tư, có lẽ Kiều Tiết Dũng giết Kiều Tiết Thanh chính là vì mục đích này, cậu ta muốn thay thế Kiều Tiết Thanh.

Lúc này Kiều Tiết Dũng cũng mắt không chớp mà nhìn chăm chăm Kiều Tùng Châu, nhưng loại hàm nghĩa hiện lên trong mắt cậu ta khiến Kiều Tùng Châu không có cách nào nhìn thấu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi