ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Nói xong Trình Hữu Đạo quay đầu nhìn về phía đám người Phùng Tuyết bên cạnh, nói: “Cô Phùng Tuyết, mọi người có muốn đến chỗ đạo sĩ kia bói một quẻ không.


“Hỏi xem khi nào thì cô trở thành ngôi sao nổi tiếng thế giới.


Phùng Tuyết cười nói: “Đạo diễn Trình, chuyện này tôi thấy vẫn nên để thuận theo tự nhiên thì hơn, hơn nữa đạo sĩ kia cách chúng ta quá xa, đến khi chúng ta qua tới nơi thì người ta đã sớm đi rồi.


“Đúng là như vậy.


Ở trên đỉnh núi Bồng Lai rõ ràng chỉ cách mấy chục mét, nhưng nếu người muốn đi qua sợ là phải mất một lúc lâu.

Mà lúc này Trần Hùng đang nhìn chằm chằm đạo sĩ bên kia, có chút đăm chiêu.

Ngay sau đó lão đạo sĩ bên kia đột nhiên lấy hồ lô bên hông xuống, trong hồ lô đựng đầy rượu ngon, ông ta mở hồ lô ra, ngửa mặt lên trời đổ rượu ngon vào trong miệng.


Cảnh tượng này trông tiêu sái đến cực điểm, thậm chí ngay cả trong phim điện ảnh và các tác phẩm truyền hình cũng hoàn toàn không thể tự nhiên thoải mái như lão đạo sĩ này.

Mà bọn Trình Hữu Đạo lại vì thói quen nghề nghiệp sớm nhịn không được lấy điện thoại ra nhằm thẳng về phía đạo sĩ mà chụp lại.

Một tiếng la vui sướng vang lên, cho dù là cách mấy chục mét cũng khiến người ta nghe rất rõ ràng rành mạch.

Chỉ thấy lão đạo sĩ ném hồ lô trong tay lên không trung.

Hồ lô bay lên cao, kiếm bên hông vụt một tiếng bay ra khỏi vỏ, trong phút chốc lão đạo sĩ lập tức múa kiếm trên mảnh đất nhỏ bé mấy mét vuông trên đỉnh núi.

Kiếm pháp khi nhanh khi chậm, khi thì giống như biển rộng cuồn cuộn, khi thì lại như gió êm sóng lặng, chiêu thức không cầu kì nhưng mỗi khi hồ lô từ trên trời rơi xuống lại bị kiếm của lão đạo sĩ một lần lại một lần hất lên không trung.

Nơi chật hẹp như vậy, kiếm pháp tao nhã như vậy, lại là phương pháp rất thần kì, thật giống như hồ lô kia đã muốn thành tinh, đang vờn quanh bay múa không ngừng xung quanh lão đạo sĩ đang múa kiếm.

Trình Hữu Đạo và Phùng Tuyết bên này xem đến ngây người.

Loại cảnh tượng này, cho dù là bọn họ dùng hiệu ứng đặc biệt của máy tính cơ bản cũng không thể đạt được hiệu quả như vậy.

Đây thật sự là rất phiêu dật rất tiên, thật giống cảnh tượng lão thần tiên hạ phàm.


Tất cả mọi người bị cảnh tượng múa kiếm này của lão đạo sĩ làm cho kinh ngạc, mà lúc này Trần Hùng cũng đứng lên.

“Ngọc Ngân, lát nữa không cần chờ anh ăn cơm, anh muốn đến chỗ đạo sĩ kia hỏi chút chuyện.


Nói xong, Trần Hùng không đợi Lâm Ngọc Ngân trả lời đã xoay người rời đi.

Lúc đi ngang qua người Tám ngón tay điên, ánh mắt hai người giao nhau một chút, cái gì cũng không nói, nhưng đây đã là cách trao đổi tốt nhất.

Trần Hùng muốn nói với Tám ngón tay điên, bảo vệ tốt người thân của anh.

Mà ý Tám ngón tay điên nói, không thành vấn đề!
Sau đó, chớp mắt một cái bóng người Trần Hùng đã cách đó hơn mười mét, trong giây lát anh đã muốn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Đây là ngọn núi cách đó mấy chục mét, đổi lại là người thường sợ là một hai giờ sợ là không thể từ khách sạn đến ngọn núi của đạo sĩ đó.

Nhưng Trần Hùng không phải người thường, tốc độ của anh không biết nhanh hơn người thường biết bao nhiêu lần.

Dọc theo đường đi, trong đầu Trần Hùng tràn đầy hình ảnh múa kiếm của lão đạo sĩ trên đỉnh núi kia.

Đối với màn múa kiếm của lão đạo sĩ, đối với người ngoài đó có lẽ cũng chỉ là cảnh tượng múa kiếm bình thường, nhưng Trần Hùng không giống vậy, cho dù là cách mấy chục mét anh cũng có thể cảm nhận được kiếm pháp của đạo sĩ kia vô cùng phi phàm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi