ĐIỆN ĐỨC HOÀNG


Trần Hùng ngẩn ra, vội vàng lùi lại vài bước, sau đó anh nhìn thấy những vết kiếm lộn xộn, thế nhưng lại xếp thành một hàng chữ.

“Thanh phong phất phàm trần, quan tuyệt thiên đích gian.


“Tiên Việt Quan?”
Trong đầu Trần Hùng nháy mắt hiện ra ba chữ, đồng thời trong lòng lại nổi lên một cảm giác vô cùng vi diệu.

“Lão đạo sĩ này đã sớm biết mình muốn tới nên mới để lại lưu ý cho mình?”
Trong lúc nhất thời, ngay cả Trần Hùng cũng có cảm giác thật thần kỳ.

Nhưng mà rất nhanh Trần Hùng lại lờ mờ có cảm giác không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào nhất thời anh không thể nói rõ.

“Đi, hay là không đi?”
Cũng không biết vì sao trong lòng Trần Hùng cảm thấy có chút rối rắm, thậm chí có thể nói từ khi gặp sư phụ mình xong cũng chưa bao giờ cảm thấy rối rắm như vậy.


“Rốt cuộc là mình rối rắm cái gì?”
“Vốn dĩ mình tới đây không phải là để tìm lão đạo sĩ này sao? Bây giờ người ta để lại hành tung cho mình, mình lại lo dự cái gì?”
Nghĩ như vậy Trần Hùng liền nhịn không được cười tự giễu, sau đó từng bước nhảy xuống, hỏi du khách xung quanh: “Xin hỏi, mọi người có biết Tiên Việt Quan ở nơi nào không?”
Du khách ở đây đều tỏ vẻ không biết, dù sao bọn họ cũng giống Trần Hùng, vừa mới đến, làm gì biết Tiên Việt Quan là ở chỗ nào.

Vì thế Trần Hùng chỉ có thể hỏi mấy hộ gia đình ở trên núi Bồng Lai, trải qua một lúc Trần Hùng rốt cuộc hỏi được Tiên Việt Quan ở chỗ nào, nơi này là một nơi vô cùng hẻo lánh tịch mịch trên đỉnh núi Bồng Lai.

Bây giờ núi Bồng Lai đã phát triển thành một thánh địa du lịch, rất nhiều đạo quan và chùa miếu trên núi đều đã thay đổi tính chất, thường là vì mục đích thương mại.

Chỉ có ở Tiên Việt Quan không rơi vào phàm tục, vẫn duy trì bản tính vốn có của nó.

Quang cảnh không được rực rỡ, hơn nữa địa thế hẻo lánh, du khách đến nơi này thăm viếng gần như đều lạc đường, Trần Hùng cũng mất rất nhiều công sức mới có thể tìm thấy nơi này.

Đây là một đạo quan có vẻ cổ kính, đổ nát, tuy rằng rách nát nhưng trước cửa không có cỏ dại mọc lan tràn.

Trước cửa được quét dọn sạch sẽ, không khác gì một chốn bồng lai tiên cảnh.


Trước cửa có một tiểu đồng chừng mười tuổi đang canh giữ ở nơi đó, đang ngẩn người nhìn những ngọn núi phía xa.

Thấy Trần Hùng đi đến, tiểu đồng đứng lên, có chút cẩn thận nhìn Trần Hùng, hỏi: “Ngài là ai?”
Trần Hùng vội vàng chắp tay chào hỏi với tiểu đồng, nói: “Sư phụ, tôi là du khách đến, trong lòng có nghi hoặc, gặp được ngôi chùa tại nơi rừng sâu núi thẳm này nên muốn đến tìm cao nhân giải thích nghi hoặc, không biết sư có tiện không?”
Trong mắt tiểu đồng đột nhiên lóe sáng, lẩm bẩm nói: “Thì ra sư phụ nói mình ra cửa đón khách, ra là đón người này.


Trần Hùng thầm giật mình, quả nhiên lão đạo sĩ lưu lại dòng chữ trên đỉnh núi kia là vì anh mà lưu lại.

“Sư phụ nói duyên đến, khách đến, mời ngài đi theo tôi.


Dưới sự chỉ dẫn của tiểu đồng này, Trần Hùng một đường đi vào đạo quan.

Bên trong và bên ngoài không khác nhau lắm, đạo quan không lớn, hơn nữa còn cũ kỹ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, hơn nữa sau khi bước vào sẽ khiến người ta cảm thấy trong lòng biến ảo khôn lường, không phải cảm giác thế tục phàm trần.

Trần Hùng nhìn tất cả những thứ này vẫn luôn duy trì lòng kinh hãi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi