DIỄN GIẢ THÀNH THẬT – THỊ TỬ PHI

Trần Thâm bị lạnh mà thức giấc. Anh nằm nghiêng trên giường, trên người cũng chỉ còn một góc chăn, hơn nữa còn bị thứ gì đó đè lên. Anh sờ soạng một chút, hóa ra là chân Mạnh Kiều.

Anh cười bất lực, dụi dụi mắt. Tư thế ngủ của cô này cũng quá không ngoan rồi.

Trần Thâm dịch người, để chân của Mạnh Kiều vào giữa hai chân mình, sau đó ôm eo cô.

Dường như Mạnh Kiều bị ôm chặt quá, cô mơ màng tỉnh dậy, nói:

“Chặt quá.”

Cô đẩy đẩy ngực Trần Thâm.

“Tỉnh rồi à?”

Trần Thâm nhéo nhéo mũi cô.

Cô gái nhỏ cau mày mở mắt ra, anh mới cười cười buông tay.

“Khi em ngủ sẽ chiếm hết chăn? Còn có thể đá người?”

Trong nháy mắt, Mạnh Kiều tỉnh táo lập tức. Đúng vậy, khi cô ngủ sẽ kéo hết chăn, còn đá người ngủ cùng mình. Khi còn nhỏ, cô ngủ cùng em họ, y như rằng, lần nào cũng bị mắng.

“À… Em không cố ý đâu.”

Mạnh Kiều lấy lòng mà ôm lấy eo Trần Thâm, nằm trong vòng tay của anh, giọng nói mới tỉnh ngủ vô cùng dịu dàng.

“Anh cứ coi em như một cái chăn bông đi.” 

Mạnh Kiều nói xong thì dùng đôi chân trần cọ cọ Trần Thâm.

Tối hôm qua, sau khi xong việc, Trần Thâm chỉ tùy tiện mặc một chiếc quần dài rồi để ngực trần đi ngủ. Còn Mạnh Kiều, anh cũng chỉ mặc cho cô một bộ quần áo ngủ cùng với đồ nội y.

Trần Thâm giữ lấy chân của cô, sờ đến bắp đùi, hỏi:

“Tinh thần rất tốt?”

“Không muốn đâu… Lát nữa còn phải tới phim trường nữa.”

Mạnh Kiều ngoan ngoãn ôm lấy mặt Trần Thâm, hôn một cái.

“Không làm loạn nữa, ngủ tiếp đi.”

Trần Thâm ấn đầu của Mạnh Kiều vào chính mình.

“Anh phiền thật đấy, đánh thức em dậy rồi bây giờ bắt em ngủ tiếp.”

Mạnh Kiều lên tiếng trách móc.

“Vậy thì nói chuyện.”

Trần Thâm nói, dường như hai ngày nay, khóe miệng của anh chưa từng hạ xuống.

“À, đúng rồi. Chuyện này…”

Mạnh Kiều đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô nói:

“Chúng mình không cần công khai bây giờ đâu anh.”

“Làm sao vậy?’’

Trần Thâm vén tóc trên mặt cô hỏi.

“Em cũng chỉ muốn yêu đương với anh mà thôi, không muốn bị ảnh hưởng bởi cộng đồng mạng. Nếu không thì sẽ như này nè. Ví dụ như sinh nhật em mà anh không đăng Weibo chúc mừng thì sẽ xuất hiện những tin đồn ác ý. Em không cần bọn họ khoa tay múa chân vào chuyện chúng mình.”

Mạnh Kiều trả lời.

“Được rồi, nghe em.”

Trần Thâm vỗ nhẹ vào lưng cô.

“Anh Trần Thâm là tuyệt nhất.”

Hai người nằm trên giường một lúc, sau đó Trần Thâm rời giường về phòng thay quần áo. Mạnh Kiều vẫn nằm trên giường, cô lại đăng kí một nick Weibo mới.“Không biết xấu hổ” đăng một bài viết ở chế độ mình cô có thể nhìn thấy:

A a a a a a a a a a điên rồi, bạn trai của tui qdhh*, a a tình yêu!

[* Tác giả giải thích qdhh: hàng to xài tốt:))]

Dùng tay vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, Mạnh Kiều đứng dậy đi rửa mặt, nhưng trong đầu cô vẫn nhớ đến chuyện điên cuồng ngày hôm qua. Trần Thâm nói lần sau sẽ dùng miệng cho cô, thật là xấu hổ chết mất! Nhưng mà, có phải cô cũng nên chuẩn bị cho bạn trai của mình một chút phúc lợi không nhỉ?

Âm thầm lên kế hoạch cho phúc lợi của bạn trai.

Tới phim trường, hai người ngồi vào vị trí cũ, chỉ nhìn nhau thôi cũng đã cảm thấy ngọt ngào muốn chết.

Đến khi Mạnh Kiều nhận được cuộc điện thoại từ chị Hà, chị Hà nói lát nữa sẽ đến xem cô. Nghệ sĩ dưới quyền quản lý đã được nuôi thả lâu như vậy, có vẻ cô ấy cũng muốn đến để theo dõi xem tiến độ như nào.

Đạo diễn lén đánh vào bả vai Trần Thâm một cái, sau đó hai ngón tay chỉ chỉ vào mắt mình mà nói:

“Tôi không thấy, tôi không thấy.”

Trần Thâm không trả lời, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ này của đạo diễn thật sự rất buồn cười.

Mạnh Kiều tiếp đón chị Hà ở cửa, hỏi:

“Hôm nay chị không bận à mà còn rảnh rỗi đến thăm em?”

“Cũng bình thường, chị muốn tới xem em như thế nào.”

Chị Hà nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi:

“Cười tươi thế này, có chuyện gì vui vẻ à?”

“Chị tới thăm em nên em rất vui vẻ!”

Mạnh Kiều chưa nghĩ đến việc sẽ nói với quản lý là mình đang yêu đương, nếu không thì công ty sẽ can thiệp rất nhiều.

“Không nói nhiều với em nữa.”

Chị Hà đi cùng Mạnh Kiều vào bên trong, hỏi:

“Ở đoàn làm phim như thế nào?”

“Khá tốt ạ, à không đúng, chị Hà, sao lần này chị hỏi nhiều thế?”

Mạnh Kiều nghi hoặc.

“Thật ra có một thương hiệu cho em một cánh ô liu.”

Chị Hà nhìn Mạnh Kiều.

“Thương hiệu gì thế? Chuyện tốt như vậy á?” Mạnh Kiều hỏi.

Chị Hà nói ra tên thương hiệu, Mạnh Kiều mới hiểu được tại sao dáng vẻ của chị Hà lại ấp a ấp úng như vậy. Bởi vì đây là một nhãn hiệu nội y, mặc dù rất nổi tiếng, nhưng mà….

“Em không cần.” Mạnh Kiều trực tiếp từ chối.

“Công ty muốn em nhận.”

Chị Hà nhìn cô, nhấn mạnh.

“Trước đây, bộ phim này cũng là do công ty trực tiếp ký hợp đồng, em mới không có cách nào phá hủy hợp đồng được. Bây giờ thì lại bắt em đi đóng quảng cáo nội y à?”

Mạnh Kiều tức giận, thật ra hôm đó, cô bị ép ngồi vào bàn cơm đó, cũng không muốn nhận vai nhân vật  nữ chính trong bộ phim “cấp ba” này, nhưng mà lúc đó công ty lại đứng ra đồng ý.

“Em vẫn còn hợp đồng.”

Chị Hà dừng một chút, nhiệm vụ mà công ty dao cho, cô ấy không thể không hoàn thành.

“À… Lại là người mẫu nội y “cấp ba” à? Cho nên hướng phát triển của em là đi theo con đường này sao?” Mạnh Kiều hỏi.

Cô và công ty ký hợp đồng năm năm, bây giờ mới là năm thứ ba, còn hai năm nữa mới có thể kết thúc hợp đồng.

“Nhưng mà nhãn hiệu này không giống những nhãn hiệu khác.”

Chị Hà cảm thấy lời giải thích của mình cũng chẳng có chút sức thuyết phục nào cả.

“Chị Hà, chị giúp em từ chối đi.”

Mạnh Kiều nói xong thì rời đi. Cô cũng biết chị Hà sẽ khó xử, nhưng mà nếu cô vẫn đi theo con đường này thì chẳng sớm thì muộn, cô cũng sẽ biến thành nữ nghệ sĩ thấp kém.

Mạnh Kiều trở về chỗ ngồi, ngây ngốc nhìn mặt đất, còn trong lòng thì đang mắng chửi công ty.

“Sao lại tức giận thế?”

Trần Thâm vừa diễn xong thì đã đi đến đây, hỏi cô.

Mạnh Kiều nhìn anh, không biết nên nói như thế nào. Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân. Cho nên ở trước mặt bạn trai, vô thức muốn làm nũng, muốn tìm nơi để dựa vào.

Cô tủi thân kể lại mọi chuyện cho Trần Thâm, người nào đó nghe xong thì nhíu mày.

Anh đưa tay xoa đầu cô, Trần Thâm dịu dàng an ủi cô gái nhỏ:

“Ngoan, không nhận, anh xử lý giúp em.”

“Dạ? Anh muốn làm như nào?”

Mạnh Kiều có chút ngốc, Trần Thâm không phải là nghệ sỹ ở công ty mà cô đang ký hợp đồng. Tuy nói rằng anh đã ra mắt nhiều năm, danh tiếng và nhân khí đã tích lũy không ít. Nhưng mà chỉ vì cô mà đối nghịch với một công ty thì có vẻ không tốt lắm.

“Thôi, vẫn là từ bỏ đi. Em không muốn làm liên lụy tới anh. Nếu thật sự phải chụp thì em sẽ chụp. Dù sao cũng chẳng thiếu miếng thịt nào.”

Mạnh Kiều lo lắng nhìn anh.

Trần Thâm đoán, có lẽ Mạnh Kiều không biết được bối cảnh của anh. Anh không muốn tăng áp lực cho bạn gái, cũng không muốn khoe khoang với cô, mà chỉ nói:

“Anh trai anh trong giới này có địa vị nhất định, không cần lo lắng.”

“Vậy anh muốn nói với công ty là chúng mình đang hẹn hò ạ?”

Mạnh Kiều hỏi, cô muốn biết Trần Thâm sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

“Thật ra anh muốn em hủy hợp đồng với công ty đó.”

Phí hủy hợp đồng cũng không phải là không trả được, mà công ty rác rưởi như vậy thì còn ở lại làm gì nữa?

“Nhưng mà phí hủy hợp đồng rất đắt.”

Trần Thâm hiểu Mạnh Kiều, cho nên lúc này mới không trực tiếp nói ra ba chữ “hủy hợp đồng”.

“Không phải công ty của em muốn tài nguyên sao? Anh sẽ giới thiệu tài nguyên cho bọn họ, còn nhãn hiệu này thì không cần phải nhận nữa.”

Trần Thâm suy nghĩ một lát, có mấy thương hiệu trang sức không tồi, gần đây có mấy chương trình tống nghệ mà anh tham gia cũng khá được, thích hợp cho Mạnh Kiều đi.

“Có phải em đã ôm được một cái đùi rất lớn không đó?”

Nếu như Trần Thâm làm ra chuyện ảnh hưởng tới mình thì Mạnh Kiều sẽ không đồng ý. Nhưng mà, nếu là đi đường vòng như thế này, còn có thể nhận thêm được tài nguyên không tồi thì Mạnh Kiều sẽ chẳng giả bộ từ chối đâu. Ở xã hội này, nếu không sử dụng các mối quan hệ thì thật sự rất ngu ngốc.

“Đúng vậy, bây giờ em mới biết à?”

Trần Thâm nhìn cô gái đang vui vẻ, cũng cảm thấy mình vui vẻ.

“Đều là việc nhỏ, vui vẻ đóng phim là được rồi, những chuyện khác giao cho anh.”

Mạnh Kiều bình tĩnh “vâng” một tiếng. Nhưng ánh mắt lại vô cùng nóng bỏng. A! Cảm giác có người chống lưng thật sự quá sung sướng! Hôm nay anh trai Trần Thâm vô cùng đẹp trai! Bạn trai của cô là một nghìn điểm đó!

Bời vì đang có nhiều người, nên Mạnh Kiều vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của bản thân. Sau đó đến giờ cơm trưa, cô lặng lẽ kéo Trần Thâm tới phòng trang điểm, dâng tặng môi thơm để tỏ lòng cảm ơn.

“Cảm ơn anh.”

Mạnh Kiều ôm eo Trần Thâm, nhón chân, cắn lên môi dưới của anh một cái, sau đó nháy mắt tình tứ với anh.

“Đúng là cô ngốc.”

Trần Thâm xoa nhẹ eo của cô, nói:

“Đi ăn cơm.”

“Hôm nay em sẽ tặng anh đùi gà mà em yêu nhất cho anh!”

Mạnh Kiều chọc chọc eo của Trần Thâm.

“Không cần đâu. Nhưng mà lần sau đừng xin tha quá sớm là được.”

Trần Thâm kéo cổ áo của Mạnh Kiều xuống, cắn lên xương quai xanh của cô, để lại một quả dâu tây xinh đẹp.

Sở thích của những cặp tình nhân là để lại dấu ấn của riêng mình trên da thịt của đối phương.

“Lần sau, em…”

Mạnh Kiều nói nhỏ bên tai Trần Thâm.

Chỉ thấy Trần Thâm nhướng mày, cười:

“Em nên nhớ những gì em nói đấy.”

Mạnh Kiều đỏ mặt đồng ý, sau đó đẩy anh ra rồi đi ra ngoài, nói:

“A… Biết rồi, biết rồi. Đi ăn cơm trước đã.”

Sau khi ăn cơm xong, Trần Thâm đi dến dưới tán cây gọi mấy cuộc điện thoại. Sắp xếp xong mọi việc rồi, anh nhìn chằm chằm Tiểu Vinh và Mạnh Kiều đang trêu đám kiến ở phía xa. Anh nghĩ, có phải hủy hợp đồng của cô sẽ tốt hơn không? Cô gái của anh đáng yêu như vậy mà lại bị bắt nhận mấy tài nguyên như thế thật sự khiến anh khó chịu.

Đang định mở điện thoại thì anh lại nghĩ, quên đi, không phải là không giúp được mà là để cô thích làm như nào thì làm sẽ tốt hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi