DIỄN GIẢ THÀNH THẬT – THỊ TỬ PHI

“Gọi xe cứu thương!”

Mạnh Kiều nắm lấy cánh tay của Trần Thâm, rồi nói với người bên cạnh.

“Anh có ổn không?” Cô sốt ruột hỏi.

Bình hoa kia không đập vào giữa đầu anh, không có vết thương, cũng không đổ máu, ngoại trừ cảm giác choáng váng thì Trần Thâm cảm thấy mọi thứ vẫn ổn.

“Đừng lo lắng, chỉ hơi chóng mặt thôi.”

Anh nắm lấy tay Mạnh Kiều.

Đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, người hâm mộ vây xung quanh tự động lui nhanh ra phía sau, không chỉ bọn họ, mà người của chương trình cũng sợ hãi, khách quý kiêm người đầu tư tham gia chương trình kết quả lại bị thương! Xong đời rồi!

Cũng không biết Trần Thâm là bị thương ở nơi nào, mọi người không dám chạm vào anh, chỉ có thể chờ xe cứu thương tới mà thôi.

Đạo diễn chương trình và Mạnh Kiều cùng lên xe cấp cứu.

Nhân viên y tế là kiểm tra đơn giản cho Trần Thâm ở trên xe. Cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng cụ thể là như thế nào thì vẫn phải tới bệnh viện làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ mới biết được.

Mạnh Kiều ngẩn người, kéo tay Trần Thâm.

“Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Trần Thâm vươn tay, vỗ vỗ vào tay Mạnh Kiều.

“Anh đang làm gì thế?”

Lúc Mạnh Kiều nói chuyện còn mang theo sự nức nở.

Trần Thâm mỉm cười trấn an cô, dùng ngón cái niết nhẹ bàn tay của cô:

“Không có vết thương, không có chảy máu, ngoan nào.”

Mạnh Kiều mím môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

“Em mà còn khóc là anh phải ngồi dậy để lau nước mắt cho em đấy.”

“Anh cho rằng làm như vậy sẽ khiến em cảm động sao?”

Cuối cùng Mạnh Kiều vẫn không nhịn được, nước mắt từ khóe mắt chạy xuống, sau đó cô nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi, không cho Trần Thâm cơ hội ngồi dậy lau cho mình.

Mé nó, một người đàn ông vì cứu bạn khiến mình bị thương, thật sự rất cảm động đó!

Mạnh Kiều tức giận nghĩ, nhưng mà sau này cô không muốn trải qua loại cảm động này đâu.

“Đừng tức giận.”

Trần Thâm vẫn cười, cố gắng hòa hoãn bầu không khí.

Mạnh Kiều thấy anh ngoài miệng nhân sai, nhưng trên mặt lại viết “lần sau anh còn dám” thì lại càng tức giận. Cô ngoảnh mặt đi, không thèm để ý tới anh nữa, nhưng mà bàn tay vẫn nắm chặt tay anh.

Cùng xuất hiện trong xe còn có đạo diễn và nhân viên y tế, bọn họ vừa được thưởng thức một màn diễn thâm tình hay sao vậy? Vừa nhìn nhau thì thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương: Hai người bọn họ?

May mắn thay, sau khi đến bệnh viện làm kiểm tra, kết quả cho thấy Trần Thâm không có gì đáng lo, chỉ là bị chấn động não nhẹ, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Gần đây Mạnh Kiều chỉ phải quay một chương trình giải trí thôi, rất rảnh rỗi, cho nên cô ở lại chăm sóc Trần Thâm, sóng to gió lớn trên mạng cũng giao hết cho người đại diện.

Trần Thâm thay bộ quần áo bệnh nhân, lúc này đã ngủ rồi. Mạnh Kiều chỉnh lại góc chăn cho anh, sau đó lại sợ quá kín khiến anh nóng, nên lại dịch xuống một chút.

Trời đã tối rồi, Mạnh Kiều tham gia chương trình cả một ngày, đến cơm chiều còn chưa ăn, lúc đó chỉ nhìn Trần Thâm ăn, bây giờ cảm thấy đói không chịu được.

Mạnh Kiều lấy một chiếc bút trong túi mình ra, nâng tay Trần Thâm lên, vẽ một con rùa đen trên mu bàn tay của anh. Sau đó cô để trợ lý chăm sóc anh, còn mình thì đi cùng Lý Á Nam ra ngoài mua đồ ăn.

Lúc trước thấy Trần Thâm ăn thịt bò trộn thì cô đã thèm rồi. Lúc này Mạnh Kiều xuống lầu cùng Lý Á Nam, định đi mua về để nếm thử.

Kết quả vừa mới ra khỏi cổng bệnh viện thì đã bị vài người hâm mộ vây quanh.

“Chị là Mạnh Kiều ạ?”

“Kiều Kiều!”

“Anh Trần Thâm thế nào rồi ạ? Anh ấy có khỏe không?”

Mạnh Kiều được Lý Á Nam che chở, hơn nữa người hâm mộ cũng còn lý trí, không có xô đẩy nhau, chỉ là họ có hơi lo lắng, muốn biết thần tượng của mình như thế nào.

“Đừng lo lắng, bác sĩ nói chỉ bị chấn động não nhẹ, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Mọi người đừng lo lắng, đã muộn rồi, mau về nhà đi.”

Kết quả kiểm tra đã được người đại diện đăng lên Weibo rồi, có lẽ mấy cô bé này không gặp được người thì sẽ không tin, nên mới tiếp tục chờ. Mạnh Kiều kiên nhẫn giải thích cho họ nghe.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết là bụng của ai của ai bỗng kêu lên.

“Mọi người vẫn chưa ăn cơm chiều sao?”

Mạnh Kiều hỏi, mấy xuất thịt bò trộn thì cô vẫn mời được.

“Tôi mời mọi người đi ăn thịt bò trộn nhé?”

Có thể ăn cơm cùng thần tượng, đương nhiên là mấy cô gái nhỏ đồng ý rồi.

Tìm trên bản đồ một cửa hàng bán thịt bò trộn gần nhất, Mạnh Kiều và Lý Á Nam đi phía trước, phía sau có mấy cái đuôi nhỏ đi theo.

“Kiều Kiều, chị.. Chị với… Hai người hẹn hò sap?”

Cái đuôi nhỏ thứ nhất đột nhiên hỏi.

Năng lực xã giao một trăm điểm – Mạnh Kiều làm như không nghe thấy. Thế nhưng cô không ngờ rằng cô gái nhỏ đó lại đến bên cạnh cô hỏi lại một lần nữa.

Lý Á Nam trả lời:

“Bạn nhỏ này không thể nói như thế đâu nhé.”

Mạnh Kiều ở bên cạnh gật đầu tán thành, bước chân cũng nhanh hơn, sớm biết thế này đã nhờ anh Nam đi mua giúp cô rồi.

Mặc dù không nghe được câu trả lời của chính chủ, thế nhưng fan couple cảm thấy mình đã biết đáp án rồi. Mấy cô ấy đều là fan CP, vừa đi theo phía sau vừa giậm chân, cực kỳ kích động.

“Bọn em sẽ giữ bí mật ạ.” Cái đuôi nhỏ lại nói tiếp.

Nhiều lời nhiều sai, Mạnh Kiều không dám tiếp lời. Tới cửa hàng bán đồ ăn rồi, sau khi cô thanh toán xong thì lập tức trở về bệnh viện.

Trở lại phòng bệnh, chỉ có một mình Trần Thâm, không thấy bóng dáng trợ lý đâu cả. Lúc này anh đang dựa vào đầu giường xem TV.

Anh nhìn tin nhắn Mạnh Kiều gửi cho mình, biết cô ra ngoài ăn cơm.

“Em về rồi à? Ăn xong rồi sao?”

Trần Thâm nhìn cô, hỏi.

“Em chưa ăn.”

Mạnh Kiều thành thật trả lời.

Trần Thâm hỏi gì cô đáp nấy, nhưng chỉ là trong giới hạn khi Trần Thâm hỏi cô mới trả lời, hoàn toàn không giống ngày thường ríu ra ríu rít trên đùa này kia.

Mạnh Kiều mở nắp hộp ra, mùi hương rất thơm. Cô liếc mắt nhìn Trần Thâm, suy nghĩ xem có nên ra ngoài ăn hay không, thế nhưng lại gạt bỏ suy nghĩ đó ngay tức khắc, cứ để cho anh thèm chết đi!

Kẹp một miếng thịt bò trộn lên, cho vào miệng, má ơi, ăn ngon quá!

Mạnh Kiều còn mua một cốc trà sago. Một miếng bò trộn một ngụm nước sago lành lạnh, cực kỳ thoải mái!

Ăn đến quên trời quên đất, bỗng nhiên trước mặt tối sầm, trần Thâm xuống giường, đứng trước mặt cô, chọc vào trán cô, chỉ trích cô:

“Cô bé không có lương tâm, em đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy hả?”

Mạnh Kiều buông đũa xuống, đỡ lấy cánh tay anh.

“Sao anh lại xuống giường, mau ngồi xuống đi, bác sỹ nói phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Không sao đâu.”

Trần Thâm ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô, hỏi:

“Có phải rất sợ hãi không?”

Mạnh Kiều trong ngực anh mãi không trả lời. Một lát sau, tay cô nắm thành quyền, đấm một phát vào lưng anh, nói:

“Sau này đừng làm như vậy nữa.”

“Được rồi, nếu còn có lần sau, anh sẽ chạy trước em một bước nhé?”

Trần Thâm trêu cô.

Mạnh Kiều: “…”

Mạnh Kiều không còn lời nào để nói nữa. Trần Thâm cười ha ha, nói tiếp:

“Sau này anh bảo vệ em, đồng thời cũng sẽ bảo vệ tốt bản thân mình.”

Nghe đi, nghe đi, đây mới là lời mà bạn trai nên nói.

“Được rồi, em tha thứ cho anh. Nhưng mà không được xóa rùa đen đi đâu.”

Nếu Mạnh Kiều không nói đó là rùa đen, Trần Thâm thật sự không biết thứ cô vẽ là rùa đen.

Vừa tỉnh lại thấy cô không ở đây, anh vươn tay lấy điện thoại, lúc đó mới nhìn thấy trên tay bị vẽ gì đó, khi ấy còn đang nghĩ đó là gì.

Tránh cho chuyện bùa bình an khủng long lặp lại lần nữa, Trần Thâm chỉ nói “được”, sau đó đưa điện thoại cho Mạnh Kiều, để cô chụp một bức hình, chuẩn bị đăng Weibo cho người hâm mộ an tâm.

Trần Thâm V: Mọi người đừng lo lắng, tôi không sao cả. Tám giờ tối thứ bảy tuần sau nhớ xem《Trạm Thực Đơn》rất thú vị, phần thưởng ăn rất ngon【 hình ảnh 】

Người hâm mộ thấy ảnh chụp mà Trần Thâm đăng có thịt bò trộn, một cốc trà sago và một đĩa xúc xích nướng thì vừa yên tâm lại vừa lo lắng. Yên tâm là bởi vì ăn nhiều như vậy, lại còn nhớ tới việc tuyên truyền chương trình thì chắc chắn không có chuyện gì. Lo lắng là bởi vì anh đang bị bệnh đó, ăn nhiều đồ dầu mỡ không tốt đâu!

Đó là do bọn họ không biết, đống đồ ăn đó đều vào bụng của Mạnh Kiều hết.

Đăng Weibo xong, Trần Thâm không muốn về giường nằm, mà ngồi xem TV cùng Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều cắn ống hút uống trà sago, xem phim truyền hình, bỗng nhiên cô nhớ tới gì đó.

“Ban nãy ra ngoài em có gặp người hâm mộ.”

Trần Thâm “ừ” một tiếng, ý bảo cô nói tiếp.

“Cảm giác như không cẩn thận lỡ miệng nói ra gì đó, để các cô gái đó biết bọn mình yêu đương rồi.”

“Ừ, không sao, giao cho anh là được.”

Trần Thâm nghịch đuôi tóc của cô.

Trần Thâm nói không sao thì có nghĩa là không sao, anh có thể giải quyết.

Yên tâm rồi, Mạnh Kiều tiếp tục uống trà xem TV.

“Cho anh uống một ngụm.”

Trần Thâm đẩy đẩy vai cô.

“Chờ anh khỏe lại rồi uống.”

Mạnh Kiều để cốc nước ra xa, không cho anh lấy, còn lè lưỡi với anh.

Kết quả lại bị người ta đè xuống sô pha rồi hôn.

“Đêm nay đừng về nữa.” Trần Thâm nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi