DIỄN GIẢ THÀNH THẬT – THỊ TỬ PHI

Trần Thâm vùi mặt vào cổ Mạnh Kiều, đột nhiên cười thành tiếng, sau đó lại ôm chặt lấy Mạnh Kiều.

Anh nói: “Anh còn nghĩ mình là người thứ ba.”

Mạnh Kiều cảm thấy buồn cười, hỏi:

“Em nói có bạn trai lúc nào thế?”

“Bãi đỗ xe.” Trần Thâm ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay vẫn luôn mơn trớn ở cổ Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều nghiêng đầu suy nghĩ, tựa như đang nhớ lại chuyện ngày hôm đó là như thế nào.

“À, lúc đấy em tức quá nên mới nói vậy.”

“Ừ, không có thì tốt rồi.”

Ngón tay của Trần Thâm vuốt nhẹ trên mặt cô, từ hàng lông mày tới cái mũi rồi dừng lại ở bờ môi.

“Hôn một cái đi, là kiểu hôn lưỡi ấy.” Anh nói.

Đáp lại câu nói của anh là nụ hôn của cô. Hai đôi môi vừa chạm vào nhau, đầu lưỡi cũng vừa tìm được đối phương, nhưng còn chưa tiến thêm một bước nữa thì tiếng khóa cửa vang lên, khiến cho hai người giật mình. 

“Ơ? Sao cửa này lại khóa thế?” Người bên ngoài lẩm bẩm, sau đó lại vặn nắm cửa hai cái, chắc chắn là cửa đã bị khóa rồi mới rời đi.

“Bây giờ ra ngoài trước, về khách sạn rồi nói chuyện tiếp, được không?” Trần Thâm hỏi Mạnh Kiều.

“Vâng.”

Có nghĩa là hiểu lầm đã được hóa giải, người có tình cuối cùng cũng được ở bên nhau hả? Mạnh Kiều nghĩ.

Cứ nghĩ rằng đến tối, khi trở về khách sạn thì hai người có thể nói chuyện. Nhưng bữa tiệc của mấy người đàn ông rất rắc rối, mấy nữ diễn viên và nhân viên công tác nữ đều không chịu được mà về khách sạn ngủ trước. Mấy người đàn ông vẫn tiếp tục uống, cho nên Trần Thâm muốn trốn cũng trốn không thoát.

Tới khi anh trở lại khách sạn thì cũng là nửa đêm, gửi cho Mạnh Kiều một tin chúc ngủ ngon. Nếu như Mạnh Kiều nhắn lại thì anh sẽ tới tìm cô. Còn nếu không nhắn lại thì có lẽ cô đã ngủ rồi, để sáng mai gặp cũng không sao.

Vốn dĩ Mạnh Kiều cũng đã chờ Trần Thâm, chỉ là trong lúc chờ cảm thấy rất mêt mỏi. Lúc chiều cô và Mạnh Kỳ đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ, rồi buổi tối cũng ở bên ngoài, không được nghỉ ngơi tử tế. Đối với Mạnh Kiều mà nói, chỉ cần bước chân ra khỏi cửa phòng đã là một loại vận động mạnh rồi. Cho nên buổi tối chờ được một lúc thì ngủ quên mất.

Sau khi tỉnh dậy thì thấy điện thoại thông báo hai tin nhắn của Trần Thâm.

Tin nhắn lúc nửa đêm là: “Ngủ chưa?”.

Tin nhắn vừa gửi tới ban nãy là: “Heo lười, dậy thôi.”

Nhưng mà rõ ràng tin nhắn như thế này, bạn bè hay người đại diện đều có gửi cho cô. Cơ mà tại sao tin nhắn do anh gửi tới lại có thể khiến cho cô cười tươi như thế này vậy?

Sau khi trả lời tin nhắn xong thì Mạnh Kiều đi rửa mặt để chuẩn bị tới phim trường. Ơ, mùa xuân đã đi qua mà sao tâm tình cô vẫn còn nhộn nhạo thế này?

Chuyện tốt thì phải chia sẻ.

Mạnh Kiều lên Weibo đăng một bài: Nắm giữ tuổi thanh xuân, hôn hôn môi anh trai. 【 kiss 】【 hôn 】

Kèm theo một bức ảnh cơ bụng của Trần Thâm trên một tạp chí.

Bởi vì gần đây cô đã hòa nhập vào cộng đồng người hâm mộ của Trần Thâm cho nên có không ít fans của anh chú ý tới cô, nhìn thấy bài đăng trên Weibo này của cô cũng có nghĩ “ứ ừ”.

Hết lần này đến lần khác trả lời:

[Nhìn đi, nằm mơ cũng thật tốt, còn có thể hôn được môi của anh trai.

Ha ha, muốn biết cảm giác ngủ cùng anh trai là như thế nào thì hỏi tôi nha, anh ấy đang nằm bên cạnh tôi nè.

À thôi mấy người đi ra đi, anh trai vừa rời giường đi tắm rửa rồi.]

Mạnh Kiều nhìn bình luận của bọn họ sau đó vào mắng bọn họ là diễn viên chuyên nghiệp quá rồi. Cô sẽ thật là tốt bụng không nói sự thật cho bọn họ biết vậy.

Buổi sáng hai người có cảnh quay, còn buổi chiều thì không. Ban sáng bận rộn đóng phim, cho tới tậm thời gian cơm trưa hai người mới có thể nói chuyện với nhau.   

Trần Thâm tìm thấy Mạnh Kiều trong phòng trang điểm, vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng trò chuyện truyền tới, có lẽ là mấy nhân viên trang điểm đã quay lại. 

Không muốn để bọn họ thấy cô ở riêng cùng Trần Thâm được. Mạnh Kiều kéo Trần Thâm vào phòng thay quần áo ở bên trong, vội vàng trốn người khác nên cô cũng không để ý tới việc cơ thể hai người đang sát gần vô cùng. 

Cô vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, nhưng Trần Thâm lại nhìn chằm chằm cô, nhìn vành tai đáng yêu của cô, cần cổ trắng nõn, và còn cả đôi môi xinh đẹp này nữa.

Trần Thâm thu hẹp vòng tay đang ôm ở hông cô, Mạnh Kiều bị giữ chặt nên ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

Hai người đứng đối diện nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau. Không khí xung quanh như nóng lên, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Kiều đỏ ửng, dường như chẳng còn nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài nữa.   

Trần Thâm nhìn cô, sau đó chậm rãi cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi, môi chạm môi như có như không.

Mấy người trong phòng trang điểm hi hi ha ha đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên cũng là lúc nụ hôn của Trần Thâm đáp xuống. Mạnh Kiều không trốn, bởi vì đây là người cô thích. 

Nhắm hai mắt, ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn của anh, hai tay bên dưới ôm lấy eo anh, hai thân thể sát vào nhau đến một khe hở cũng không có.

Trần Thâm cao hơn Mạnh Kiều rất nhiêu, cho nên hai người chỉ có thể một ngẩng đầu, một cúi đầu, cứ như vậy, chất lỏng trong miệng Trần Thâm rơi vào miệng của Mạnh Kiều.

Tay Trần Thâm sờ tới mông cô, dùng sức nắm chặt khiến cho Mạnh Kiều kêu lên một tiếng.   

Sau đó anh đưa tay kéo váy cô lên, sờ tới hoa huy*t từ phía sau, cảm thấy có chút ướt át. Khi anh sờ tới hoa huy*t của cô, Mạnh Kiều khẽ rùng mình. Nơi đó ngoại trừ tự mình chạm vào thì đây là lần đầu tiên có người sờ tới, cảm giác khẩn trương và lo lắng khiến cho nước chảy ra nhiều hơn.

Trên tay Trần Thâm dính vài giọt chất lỏng, là dấu hiệu cô gái trong lòng đã động tình, anh rất vừa lòng. Tiếp đó anh đưa một ngón tay vào bên trong. Bên trong cô gái nhỏ vừa nóng vừa ướt, có thể tưởng tượng được nó sẽ chặt như thế nào. Chỉ cần nghĩ như vậy là phía dưới như muốn vượt qua cản trở cuối cùng để cho bản thân mình được thoải mái.  

Trần Thâm vẫn không hề buông tha cho cánh môi của Mạnh Kiều. Nếu như hiện tại tách ra, chắc chắn môi cô vừa hồng lại vừa sưng, nước bọt óng ánh trên cánh môi mềm mại, cũng không biết là nước bọt của ai.

Ngón tay của Trần Thâm vẫn tiếp tục ra vào trong huyệt nhỏ của Mạnh Kiều, khiến cho chân cô như mất hết sức lực, chỉ có thể giữ chặt eo của anh để giữ thăng bằng. Một tay khác thì di chuyễn uống phía bụng dưới nóng rực của anh, xoa xoa ấn ấn, vô cùng vui vẻ. 

Chờ tới khi nước của cô đã ra đủ nhiều, Trần Thâm bế cô lên, để cô dựa vào tường. Quần áo của hai người cũng không có cởi, mà Trần Thâm chỉ cở mỗi khóa quần của mình xuống, sau đó lấy ra gậy th*t đã cương cứng. Tiếp đó anh kéo váy của Mạnh Kiều lên trên, cởi quần lót của cô ra rồi trực tiếp để gậy th*t đi vào.   

Cửa huyệt hút lấy gậy th*t, điều chỉnh tư thế xong xuôi, Trần Thâm ngẩng đầu nhìn Mạnh Kiều, thấy cô đang cúi đầu nhìn nơi hai người đang tiếp xúc. Nhưng vì vị trí quá thấp nên cô chẳng nhìn rõ được, chỉ có thể cảm nhận sự thân mật giữa hai người lúc này mà thôi.   

Anh nói: “Anh vào nhé?”

Mạnh Kiều nhìn anh, nhẹ giọng “vâng” một tiếng, sau đó giữ chặt vai anh.

Đầu tiên, Trần Thâm đẩy nhẹ gậy th*t vào bên trong, gậy th*t theo lực đẩy từng chút từng chút tiến vào phía trong. Cho tới khi gặp phải một tầng ngăn cách thì dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi vào. Trần Thâm biết đó là cái gì, anh sợ cô đau cho nên một tay bóp mông cô, tay còn lại thì xoa nắn viên đậu nhỏ nhô lên của cô. Hai điểm nhạy cảm đồng thời bị kích thích khiến cho Mạnh Kiều rên rỉ ra tiếng. Âm thanh dịu dàng mà quyến rũ vang lên bên tai Trần Thâm.

Cho tới khi đi vào chỗ sâu nhất, Trần Thâm dừng lại đợi Mạnh Kiều làm quen rồi mới tiếp tục hành động. Mạnh Kiều kẹp chặt hai chân vào thắt lưng anh, hơi thở dồn dập. Cả hai đều cảm thấy ngay lúc này, cơ thể thật sự rất thoải mái.

Nước của Mạnh Kiều rất nhiều, nó dính lên tay Trần Thâm còn có cả ở ống tay áo và trên quần nữa. Nhưng lúc này, chẳng ai quan tâm đến điều đó cả.   

Trần Thâm muốn vào sâu hơn nữa. Anh bế Mạnh Kiều lên, không để cô dựa vào tường nữa mà phải dựa vào mình. Sau đó giữ hai chân cô cao lên, trên dưới kích thích, tựa như cô đang ngồi lên ngồi xuống trên người Trần Thâm vậy.

Móng tay của Mạnh Kiều ghim thật sâu vào lưng của Trần Thâm.

“A… Sâu quá… Ư…” Mạnh Kiều nhỏ giọng rên rỉ.

Trần Thâm mạnh mẽ ra vào thêm vài cái, sau đó thì đặt cô xuống, để cô dựa vào tường. Còn mình thì ôm một chân của cô lên, vắt trên khuỷu tay, đẩy hông đi vào.   

Mạnh Kiều đứng bằng một chân, chân còn lại thì bị Trần Thâm nâng lên, cơ thể theo từng động tác ra vào của anh mà lắc qua lắc lại.

Thứ kia của Trần Thâm thật sự rất dài, nhiều lần đâm tới chỗ sâu nhất. Thời gian lâu như vậy khiến Mạnh Kiều chịu không nổi, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên, cho nên cô làm nũng muốn Trần Thâm đâm nhẹ một chút.

“Anh nhẹ một chút đi mà…”

Trần Thâm cắn nhẹ lên má cô, nói:

“Em yêu, không nhẹ được.”

hoa huy*t của Mạnh Kiều vừa ướt lại vừa chặt, khiến cho Trần Thâm muốn ngừng mà không ngừng được. Cơ mà, bỗng nhiên anh lại nảy ra ý xấu.

Trần Thâm thả chậm tốc độ và giảm lực độ, nhè nhẹ đi vào lại đi ra, lông cứng ở thân dưới của anh không ngừng chọc vào hoa huy*t của Mạnh Kiều. Ban nãy anh dùng lực lớn, mạnh mẽ đâm chọc cô, nhưng lúc này lại nhẹ nhàng như vậy khiến cho cô cảm thấy cơ thể có chút ngứa ngáy.   

Nhưng tốc độ chậm như vậy lại khiến cho cô có thời gian buông lời cợt nhả. Thả tay đang ôm trên vai Trần Thâm xuống, cô sờ vào đám lông dưới bụng dưới của Trần Thâm, nhỏ giọng nói:

“Cứng quá.”  

“Ai cứng cơ?” Dứt lời, Trần Thâm đâm mạnh cô một cái.

hoa huy*t của Mạnh Kiều thít chặt lấy anh, cười nói: “Anh đó.”

Trần Thâm nghe câu trả lời của cô thì bật cười.

“Em cũng cứng như thế ạ?” Mạnh Kiều tò mò.

“Em à…” Trần Thâm dừng một chút rồi nói:

“Mềm, chỗ nào cũng mềm.”

Anh xoa ngực Mạnh Kiều, nói:

“Nơi này là mềm nhất.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Kiều đỏ bừng.

Trần Thâm thấy cô đã tỉnh táo hơn rồi thì nói một câu “tiếp tục nhé” sau đó tăng nhanh tốc độ ra vào.  

Mạnh Kiều dựa vào người anh, cùng anh tiếp tục cuộc “yêu”.

Sau khi kết thúc, Trần Thâm không rút ra ngay mà ngây ngốc ôm lấy Mạnh Kiều đang lấy lại sức.   

“Làm bạn gái anh, được không?” Trần Thâm cúi đầu, môi dán lên môi Mạnh Kiều, hỏi.

“Vâng.” Mạnh Kiều chủ động vươn lưỡi liếm môi Trần Thâm.

Hôn sâu kết thúc, Trần Thâm rút gậy th*t của mình ra. Không thèm để ý tới nó mà cho luôn vào trong quần, rồi kéo quần lên.  

Ngược lại, anh vô cùng dịu dàng chăm sóc cho Mạnh Kiều. Lúc này cô không còn sức, cho nên Trần Thâm để cô dựa vào tường, đặt tay lên người anh. Anh lấy khăn tay trong túi áo của mình ra rồi lau “nơi đó” của Mạnh Kiều. Mặc dù không dùng lực nhiều lắm, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy hơi đau.

“Làm nhiều rồi thì sẽ không đau nữa đâu.”

Trần Thâm sửa sang lại quần áo cho Mạnh Kiều, sau đó bế cô giống kiểu bế công chúa rồi đặt cô ngồi lên ghế, để cô nghỉ ngơi một lúc nữa rồi mới trở về khách sạn.   

Hai người im lặng ngồi cạnh nhau, không nói chuyện. Trần Thâm nắm lấy tay cô nghịch ngợm, thỏa mãn tới mức nói không nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi