ĐIÊN RỒI! NGƯƠI XÁC ĐỊNH NGƯƠI LÀ NGỰ THÚ SƯ


Lâm Diệu Y nghe thấy thế thì ngơ ngác cả người.

Qua rất lâu nàng mới phản ứng kịp.

Lâm Diệu Y lắc đầu thở dài, nói: “Bạn Tô Trạch à, bọn ta đều biết rõ thiên phú tu luyện của ngươi ra sao, nhưng luyện đan chính là sở trường của ta!”Thế nhưng thấy dáng vẻ Tô Trạch không giống như đang nói giỡn, Lâm Diệu Y cũng nghiêm túc hẳn lên.

“Được rồi, ta sẽ kiểm tra ngươi.

” Nàng suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi: “Quả Ngân Tuyết có thuộc tính băng hàn, vậy làm sao để giải trừ hàn độc trong quả ấy?”Tô Trạch đáp lại với vẻ đương nhiên: “Hàn độc trong quả Ngân Tuyết cực kỳ đặc biệt, nếu muốn giải thì phải dùng hàn độc mạnh hơn nó.

”“Sao? Thứ như vậy mà ngươi cũng nhớ?” Lâm Diệu Y kinh ngạc nói tiếp: “Ta hỏi ngươi tiếp…”Mười phút sau.

Lâm Diệu Y: ???Nàng nhìn Tô Trạch đối đáp trôi chảy, đôi mắt lộ vẻ mờ mịt.

Đây chính là chỉ đọc duy nhất một lần?E rằng hắn thuộc lòng còn thành thạo hơn cả nàng ấy chứ!Tình huống của Tô Trạch như thế nào?Lâm Diệu Y nghĩ mãi không thông.

Trong số những vấn đề nàng mới vừa nêu lên.

Những đề bài đầu tiên đều là những câu học thuộc lòng, xem như tương đối đơn giản.

Nhưng khi nàng phát hiện những câu hỏi đơn giản không thể làm khó được Tô Trạch, nên nàng đã tăng độ khó lên.

Biến những câu hỏi chỉ cần thuộc lòng thành những câu hỏi cần phải hiểu rõ mới trả lời được.

Những câu ấy không phải chỉ xem hay là nhớ kỹ thì có thể trả lời.

Thế nhưng.


Điều khiến Lâm Diệu Y không thể tin nổi đó là Tô Trạch vẫn đối đáp rất trôi chảy, dù đối mặt với câu hỏi nào cũng không ngập ngừng, hầu như hắn đều mở miệng là đọc vanh vách.

Hơn nữa Tô Trạch không mắc phải lỗi nào!Nếu là mình thì mình có thể làm được không?Lâm Diệu Y tự hỏi bản thân.

Có lẽ sẽ được.

Nhưng mình có thể làm giống như Tô Trạch không?Là một đứa trẻ mang họ Lâm, từ khi ra đời nàng đã có rất nhiều tài nguyên cao giai.

Chưa kể đến, ông ngoại của nàng, Vương Lâm chính là nguyên luyện đan đại sư của Học viện Thiên Nguyên!Hầu như từ lúc vừa mới biết chữ, nàng đã đi theo bên cạnh ông ngoại để học tập kiến thức về luyện đan.

Cho nên chẳng có gì đặc biệt khi nàng có thể nhớ những kiến thức ấy.

Nhưng trái lại Tô Trạch thì sao?Điểm mấu chốt nhất chính là, Lâm Diệu Y cần khoảng nửa tháng mới học thuộc luyện đan cơ sở.

Tô Trạch dùng bao nhiêu thời gian?Theo lời hắn vừa mới nói, hình như từ lúc vào thư viện đến bây giờ nhiều lắm mới qua mấy tiếng đồng hồ!Lâm Diệu Y nhìn chằm chằm Tô Trạch, hỏi: “Tô Trạch, ngươi chỉ thức tỉnh thiên phú ngự thú sư thôi sao? Thật sự không có thức tỉnh thiên phú luyện đan sư chứ?”Tô Trạch gật đầu trả lời: “Chắc chắn rồi, nếu không sao ta có thể ký khế ước với Tiểu Thanh được?”Hắn không hề nói dối.

Tuy hắn thức tỉnh chính xác là song thiên phú.

Nhưng một thiên phú khác là võ đạo chứ không phải luyện đan sư.

Chỉ có cái hệ thống này bậc hack mà thôi…Tất nhiên hắn không thể nào nói nguyên nhân đó ra được.

Lâm Diệu Y bỗng nhiên cảm thấy thế giới đã trở nên xa lạ.

Đây không còn là thế giới ban đầu nữa rồi!Một người không có thiên phú luyện đan sư nhưng lại có thể nắm vững thành thạo những kiến thức luyện đan?Bất chợt.

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Lâm Diệu Y.

Nói không chừng Tô Trạch đã bắt đầu nghiên cứu những thứ này từ lâu, thế nhưng nàng không biết mà thôi.

Đúng rồi.

Nguyên nhân chắc chắn như thế.

Nàng nghĩ như vậy.

Vì thế Lâm Diệu Y cẩn thận hỏi Tô Trạch: “Tô Trạch, ngươi dùng bao nhiêu thời gian để học những kiến thức ấy?”Tô Trạch tính toán tỉ mỉ một lúc, sau đó trả lời: “Chắc khoảng… ba bốn giờ.

”Động tác của Lâm Diệu Y cứng đờ, nàng sững sờ ngay tại chỗ.

Ba bốn giờ?Ngươi gạt quỷ à?Nàng nhìn đăm đăm vào Tô Trạch khiến hắn cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Hắn không có nói láo!Thật sự hắn chỉ ở trong thư viện đọc sách chừng ba bốn tiếng mà thôi.

Nhưng mà không tính ba mươi năm của hệ thống…Lâm Diệu Y nghi ngờ mình đã nghe lầm.

Đủ loại suy nghĩ liên tục lóe lên trong đầu nàng, cố gắng giải thích theo như những gì Tô Trạch nói.


Nhưng nàng đã thất bại.

Bỗng nhiên.

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, nàng đã nghĩ ra một biện pháp kỳ diệu.

“Ngươi đi theo ta.

”Lâm Diệu Y vừa nói vừa trực tiếp kéo tay Tô Trạch đi.

Tô Trạch chỉ cảm thấy tay mình chạm phải một thứ gì đó trắng mịn, mềm nhũn một mảnh giống hệt một khối ngọc mềm, cực kỳ dễ chịu.

Mềm mại quá.

Hắn khẽ lẩm bẩm một câu.

Chỉ một lát sau.

Hai người đã đi vào một căn phòng luyện đan.

“Chỉ nói suông mà không thực hành, ngươi thử luyện chế một phần Thối Thể dịch để ta xem thử.

” Lâm Diệu Y chỉ vào lò luyện đan và yêu cầu.

Tô Trạch rất bất đắc dĩ.

Hôm nay xem ra không để nàng bé này chấn động thì nhất định hắn sẽ không thể thoát thân.

Thấy nàng cứ quấn lấy mình như thế, nhất định phải thể hiện bản lĩnh thật rồi!Hắn không nói nhiều lời vô nghĩa nữa mà hỏi thẳng: “Được, nhưng dược liệu ở đâu?”“Soạt” một tiếng.

Lâm Diệu Y vung tay lên, chiếc vòng trên cổ tay bất chợt hơi lóe sáng, ba phần dược liệu lập tức xuất hiện trên mặt bàn.

Pháp khí không gian!Thứ này cực kỳ đắt giá, đừng nói là người thường, cho dù là người tu luyện cũng ít người mới có thể mua nổi một pháp khí không gian.

Lâm Diệu Y là một người tu luyện Đoán Thể nên hiển nhiên không thể có được nó chỉ với thực lực của mình.


Như vậy nàng chỉ có thể đạt được bằng tiền.

Xem ra nhà của Lâm Diệu Y rất giàu…Tô Trạch thầm nghĩ.

Thế nhưng hắn không có ý đồ gì khác.

Sau này hắn cũng sẽ có một pháp khí không gian.

Tô Trạch đi đến trước lò luyện đan, một phương thuốc hiện ra trong đầu.

Thối Thể dịch, một loại thuốc dạng lỏng có thể giúp ích cho người tu luyện Thối Thể, là một loại thuốc bình thường, không có gì đặc biệt.

Luyện chế Thối Thể dịch không khó, nhưng tuyệt đối không đơn giản.

Sau khi Tô Trạch hít vào một hơi.

Hắn bắt đầu luyện chế Thối Thể dịch.

Mỗi một trình tự xuất hiện một cách cực kỳ tiêu chuẩn, Tô Trạch cẩn thận tỉ mỉ thực hiện, không thể tìm ra một chút sơ sót.

Động tác của hắn trôi chảy lưu loát, vừa thấy chính là một tay lão luyện.

Lâm Diệu Y đứng bên cạnh nên hiển nhiên nàng thấy rất rõ ràng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi