ĐIỆN TỪ BI



Khi Lương Ngộ chạy đến nơi, mấy vị thái y đang thay phiên nhau bắt mạch cho Hoàng Đế, nhìn Hoàng Đế nhíu chặt mày hô hấp dồn dập, hắn túm lấy một thái y chất vấn: “Uống thuốc vào không đỡ mà còn trầm trọng hơn, các ngươi làm ăn thế đấy hả!”
Thái y Chưởng ban thấy hắn nổi giận thì vội đi lên ứng phó, chắp tay nói: “Lương đại nhân, bệnh này của Hoàng Thượng vẫn luôn lặp lại, thuốc dùng trước kia không thể áp chế được nữa, mong đại nhân cho chúng ta thời gian họp bàn tìm phương thuốc khác.

Đại nhân đừng lo lắng, chứng bệnh không hung hiểm, Hoàng Thượng lại đương độ tráng niên, ban nãy chỉ trở nặng một chút, đến sau nửa đêm sẽ dần dần thuyên giảm.”
Lương Ngộ nghe xong thì nới lỏng tay, đẩy tên thái y kia ra, nói: “Nhà ta chờ đến sau nửa đêm, nếu không thấy tốt lên, các ngươi đừng trách nhà ta ác.”
Lời này tuyệt đối không phải để hù dọa, mấy thái y liên tục dạ vâng, Chưởng ban quỳ gối bước đến bên giường châm cứu, tận nửa canh giờ sau cơn sốt của Hoàng Đế mới lui.
Cứ cách vài ba tháng là lại phải trải qua một trận phong ba thế này một lần, từ nhỏ Hoàng Đế đã thế.

Lương Ngộ còn nhớ lúc trước đề bạt với Thái Hậu, Thái Hậu ngồi trên nam khang(*) cười lạnh: “Sở Vương? Thân thể đứa bé đó không rắn chắc, để nó kế vị mà tương lai có bất trắc gì…xã tắc không chịu nổi lăn lộn như thế đâu.”
(*) Nam khang: Giường đất kê quay mặt về hướng nam quay lưng về hướng bắc.
Rất nhiều người không xem trọng Hoàng Đế, thậm chí còn cảm thấy không biết hắn có thể bình an sống qua nhược quán(*) được hay không, cho nên mấy năm nay hồ sơ chẩn bệnh của thái y vẫn luôn chuẩn bị hai bộ thật giả, tuyệt không thể để lộ số lần xem bệnh thực sự của Hoàng Đế ra ngoài.

Lại bị bệnh…mỗi người đều biết Hoàng Đế không khỏe, khi nhắc đến tất yếu sẽ thêm một chữ “lại” vào.

Bệnh trở nặng ngay trước khi tự mình chấp chính, nếu để Thái Hậu biết thì chắc chắn sẽ hỏng chuyện, có lẽ là nhận lại được một câu từ dụ thế này, “Hoàng Đế bệnh rồi, không nên làm lụng quá vất vả, tạm hoãn việc tự mình chấp chính.”
(*) Con trai thời cổ đại đến tuổi 20 được gọi là nhược quán, ý nói đã trưởng thành.
Hoàng Đế tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn Lương Ngộ, “Xưởng thần, trẫm không sao.” Lời nói đem theo một tia may mắn, thậm chí là có chút tranh công.
Lương Ngộ vội tiến lên, cong eo đáp, “Vâng, chủ tử bình an vô sự.”

Nâng đỡ một Hoàng Đế ốm yếu thực sự cần rất nhiều kiên nhẫn, Hoàng Đế là con trời, tâm tư càng nhạy cảm hơn người bình thường, mỗi lúc như thế này lại có một cảm giác bất an, sợ phía sau không có lấy một bóng người, ngay cả Đại bạn cũng bỏ đi mất.
Chỉ là bệnh tình đã ổn nhưng khí lực vẫn không đủ, mới nói một câu đã phải há miệng thở dốc, sợ rằng ngày mai không thể gặp mặt các đại thần.
Lương Ngộ cho người hầu lui hết ra ngoài, do dự một lát rồi mới nói: “Ngày mai Nội các muốn vào tấu sự, thực ra thần có thể ngăn cản được một khoảng thời gian, nhưng chỉ sợ những Các lão đó không nghe thấy chủ tử lên tiếng, không dễ tống cổ.”
Người của Nội các giỏi nhất là cà kê quấy rầy, chưa chắc đã đuổi đi được chỉ bằng một hai câu, Hoàng Đế gượng dậy vỗ ngực: “Ngày mai trẫm sẽ tận lực…”
Nhưng thực ra cả hai đều biết rõ.

Nếu Nội các cảm nhận được điều gì khác thường, ngay lập tức sẽ có tin báo được truyền đến Từ Ninh Cung, chưa đầy một nén nhang Thái Hậu sẽ đích thân tới thăm.
Sự tình khẩn cấp, hẳn là ý trời đã định, Lương Ngộ nói: “Chủ tử từng hỏi hai ngày nay thần bận cái gì, thần vẫn chưa báo cáo rõ với chủ tử.

Trước khi thần vào cung có một muội muội thất lạc, cuối cùng hôm kia đã tìm về được…”
Hoàng Thượng ồ một tiếng, “Chuyện tốt, chúc mừng Xưởng thần.”
Lương Ngộ cúi người tạ ơn, cân nhắc mãi rồi mới tiếp lời: “Bào muội (muội muội ruột) này của thần lưu lạc trong dân gian, học được trò nhại giọng người khác, chỉ cần nghe qua là có thể bắt chước theo tám, chín phần.

Thần là nghĩ đây vốn chẳng phải bản lĩnh tốt đẹp gì, thân mang trò tạp kỹ kỳ quái, khó tránh khỏi bị người ta kiêng kị, nếu không phải vì rơi vào tình cảnh hôm nay, thần tuyệt sẽ không đề cập đến nàng với chủ tử.”
Hoàng Đế gian nan hít thở, “Trẫm hiểu băn khoăn của ngươi…Ngươi yên tâm, trẫm không phải loại người đó…Sai người truyền tin, để nàng vào cung, gặp trẫm.”
Cũng là vì tương lai sẽ còn nhiều lúc cần dùng đến, thân hắn mang căn bệnh này, quả thực cần một cái yết hầu khác thay hắn truyền lời.
Lương Ngộ lãnh mệnh rời khỏi noãn các, thành thật mà nói, hắn không muốn để Nguyệt Hồi dùng tư thái như vậy mà tiến vào tầm mắt Hoàng Đế.

Hôm nay ngươi hữu dụng, người ta cất nhắc ngươi, đến ngày nào đó mọi bề yên ổn, nào ai biết ngươi có trở thành cái gai trong mắt người ta hay không? Nhưng hiện tại chỉ đành như vậy, trước tiên phải ổn định đại cục đã, tương lai mới dễ làm.

Trong vòng 3 4 năm nữa vị Hoàng Đế trẻ này vẫn cần dựa vào Lương Ngộ hắn, từng ấy thời gian cũng đủ cho hắn nắm giữ Nội các, đẩy Đông Xưởng lên tới đỉnh cao.
Không còn sớm nữa, chỉ vài canh giờ là đến hừng đông, mau chóng cho mở cửa cung trở về đón người.

Cũng may ngõ Băng Trản không xa Tử Cấm Thành, hắn tự mình trở về, đi vào nhị môn trong cơn gió bắc thét gào.
Gian ngoài có nha đầu trực đêm, Tào Điện Sinh chạy đến gõ cửa gọi: “Lục Ỷ, Lục Ỷ…Mau dậy đi!”
Trong phòng thắp đèn lên, tiếng bước chân loẹt xoẹt chạy tới, Lục Ỷ cách cửa hỏi: “Quản sự, cô nương vừa mới ngủ thôi, có chuyện gì sao?”
Tào Điện Sinh không giải thích nhiều, chỉ bảo mở cửa, “Nhanh chóng sửa soạn cho cô nương, Đốc chủ muốn đón nàng vào cung.”
Lục Ỷ kinh ngạc lắp bắp, vội vàng mở cửa ra, quả nhiên thấy ngay Lương Ngộ đang đứng dưới hành lang.

Tiểu thái giám theo hầu cầm đèn lồng, vòng sáng chiếu rọi mặt hắn, quỷ quyệt khó lường, lại chẳng có chỗ nào để chê.
Thu Lại ở trong phòng không dám chậm trễ, vội đi vào thông truyền, quỳ gối bên tấm đạp chân dài giọng gọi, “Cô nương mau dậy đi, Đốc chủ trở về đón cô nương rồi.”
Nguyệt Hồi còn đang mơ màng, hàm hồ ậm ừ, “Giờ nào rồi?”
Thu Lại nhìn đồng hồ để bàn, “Sắp giờ sửu rồi ạ.”
Đang định cầm áo bông tới cho nàng mặc thì Lục Ỷ lại nâng một bộ lãnh bào xanh thẫm bố tử quỳ hoa tiến vào, “Đổi sang cái này đi.”
Thu Lại mở ra xem, kinh ngạc nhìn Lục Ỷ một cái, “Đây chẳng phải công phục của thái giám trong cung đó ư?”
Lục Ỷ lắc đầu ý bảo đừng lắm miệng, dù sao cũng là lệnh của Đốc chủ, cứ làm theo là được.
Nguyệt Hồi để mặc các nàng lăn qua lộn lại, đầu óc vẫn còn đang mơ hồ, đến tận khi mặc xong áo đi xong giày, nhìn thấy mình trong gương mới a lên, “Nửa đêm bảo ta giả làm thái giám…Ca ca đổi ý rồi sao?”

Lương Ngộ lẳng lặng ngồi trong phòng chính, nghe thấy câu ấy của nàng, chua xót nhắm mắt lại.
Thuộc hạ vội chải đầu cho nàng, nàng không ngồi im được, đem theo Thu Lại đang giữ búi tóc chạy lên phòng chính, cười nói: “Muội chuẩn bị xong rồi, thế là có thể vào Tư Lễ Giám điểm danh.”
Nàng lúc nào cũng nôn nóng, dù còn đang bị túm đầu vẫn chạy ầm ầm.

Ở bên ngoài Lương Ngộ quả thực ngang ngược vô tình, khi thấy nàng lại chẳng phát tác ra nổi, vẫy tay bảo nàng ngồi xuống, nhận lấy dây buộc và mũ lưới trong tay Thu Lại, cẩn thận búi tóc cho nàng, đội mũ sa nội thị lên.
“Trong cung gặp chuyện khó xử, muốn nhờ cô nương giúp đỡ giải vây.” Hắn chỉnh thẳng mũ cho nàng, đứng dưới đèn ngắm, đôi mắt to ấy, dù che cũng không che nổi nét trong sáng lanh lợi.
Nguyệt Hồi cười đến là ngượng ngùng, “Khắp chốn trong cung đều là người tài, còn có chỗ cần dùng đến muội sao?”
Lương Ngộ gật đầu, “Việc này ngoài muội ra không ai làm được, muội vào cung với ta trước đã, lát nữa sẽ biết ngay thôi.”
Đứa bé nghèo không hiểu việc đời luôn mong ngóng có cơ hội mở mang tầm mắt, huống hồ ca ca ruột lại còn đứng đầu Tư Lễ Giám, gần như chẳng có gì phải lo.

Nguyệt Hồi tràn đầy sinh lực, hết vuốt áo lại sờ eo bài ngà, đi theo Lương Ngộ bước lên xe ngựa.
Đây là lần đầu tiên nàng tiến cung, tuy trong cung có rất nhiều thái giám tịnh thân từ nhỏ, không thể lớn lên như nam nhân, nhưng dáng vẻ vẫn không thực sự giống với nữ nhân.

Lương Ngộ dặn dò nàng, “Đừng để người ngoài biết được quan hệ của chúng ta, trong cung kỵ nhất là có xuất thân nổi bật, không muốn bị chú ý đến thì phải tận lực cúi người, càng thấp càng tốt.

Chẳng may có ai hỏi chuyện thì tự xưng nô tỳ, đừng ngẩng lên nhìn, cứ cúi xuống đáp là không sai đi đâu được.”
Nguyệt Hồi vâng, cong eo rũ tay, giương mắt cười, “Huynh nhìn như vậy đã được chưa?”
Lương Ngộ liếc một cái đánh giá, ôn hòa nói, “Kiên nhẫn một chút, chỉ chịu đựng hai ngày thôi, ngày kia sẽ thả muội ra.

Cung đình không phải nơi nên ở lâu, thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm.”
Nguyệt Hồi thích tranh cãi, cợt nhả trêu: “Hôm kia huynh còn nói muội có thể tiến cung làm nương nương nữa mà, huynh đã quên rồi?”
Lương Ngộ bị nàng làm cho nghẹn lời, nuốt giận đáp: “Tiến cung làm thái giám với tiến cung làm nương nương giống nhau được sao? Muội đừng bẻm mép, tốt xấu gì cũng phải nhớ kỹ lời ta dặn.”
Nguyệt Hồi lè lưỡi, biết còn bậy bạ nữa sẽ chọc ca ca cáu mất, chỉnh lại sắc mặt hỏi: “Qua nửa đêm rồi, rốt cuộc là vì sao mà ca ca lại đón muội vào cung? Lại còn muốn muội giải vây, xảy ra chuyện gì rồi ư?”
Lương Ngộ cụp mắt vuốt nếp uốn trên đầu gối, nhàn nhạt nói: “Cũng không phải chuyện khó khăn gì, Hoàng Thượng ốm rồi, ngày mai không ứng phó được với đám người Nội các, muốn mượn giọng muội nói vài câu.”
Nguyệt Hồi ngây ngẩn cả người, lỗ tai lùng bùng, thế này mà còn bảo không phải chuyện khó, chuyện phải đến từng nào mới tính là khó?
Nàng có chút khiếp hãi, ấp úng đáp: “Không phải đùa đâu chứ, vị kia là Hoàng Thượng đó! Hơn nữa không phải giọng ai cũng mượn được, có những giọng muội học không giống.”
Lương Ngộ nói không sao, “Muội cứ vào gặp một lần đi đã, không bắt buộc phải thật giống.

Vào xuân Hoàng Thượng sẽ tự mình chấp chính, hiềm nỗi sức khỏe không tốt, sợ bị người ta dùng thế lực chèn ép, bị đoạt mất quyền trong tay.

Tuy hiện tại ca ca nắm giữ Tư Lễ Giám, làm Đề đốc Đông Xưởng, thế nhưng trên dưới triều dã có không ít người khác phe.

Ta là quan mới, vẫn chưa thể quét sạch đối thủ củng cố địa vị, nếu không thể đảm bảo Hoàng Thượng tự mình chấp chính thì cái đầu thái giám này cũng chẳng giữ được lâu nữa.”
Nguyệt Hồi nghe đến đây cũng coi như hiểu ra, bọn họ là châu chấu trên cùng một dây thừng, giúp Hoàng Đế chính là giúp ca ca.
Làm sao bây giờ, đã đến bước đường này, không làm cũng phải làm.

Nàng hít vào một hơi, “Để muội thử xem, nếu không được thì ca ca đành tìm cách khác.”

Xe ngựa đi qua cây cầu dài, đến trước Thuận Trinh Môn thì dừng lại, Nguyệt Hồi là một nha đầu có nhãn lực cực kỳ tốt, nàng nhảy xuống trước đứng bên cạnh càng xe, vươn cánh tay gầy lên.

Dáng vẻ Lương Ngộ vẫn như thường, vịn vào tay nàng, dẫm lên lưng tiểu hỏa giả bước xuống, ngẩng đầu đi vào cổng tò vò.

Tử Cấm Thành này quá lớn, đường hẻm rắc rối phức tạp, tiểu thái giám cầm đèn dẫn đường trong màn đêm đen kịt, Nguyệt Hồi khom người cúi đầu đi phía sau, không thể ngẩng lên nhìn xung quanh, đành âm thầm lén liếc qua dư quang nơi đuôi mắt.
Đường hẻm rộng mà thẳng, tường cao hai bên cắt lên đỉnh trời, khiến người đi phía dưới cảm thấy ngột ngạt chật chội.

Khắp hoàng thành đều hạ khóa, cả thế giới im ắng, phảng phất như đây là một tòa thành trống không, chỉ có ủng quan bước trên đá xanh tạo thành tiếng vang rất nhỏ.
Tiểu thái giám đi trước dẫn đường, tới gần một cánh cổng thì gõ nhịp đều đều, người trực trong cổng nghe thấy sẽ mở khóa cho đi.

Nguyệt Hồi không đếm được đi qua bao nhiêu cổng, đến tận khi một vòng sáng tràn vào tầm nhìn mới khẽ nâng mắt lên, phát hiện ra đã đi đến trước một tòa cung điện lớn thật lớn.
Càn Thanh Cung là nơi Hoàng Đế ở, Lương Ngộ đưa nàng vào từ Nguyệt Hoa Môn, đây là lối mà chỉ có quan viên có phẩm cấp mới được đi, còn cung nữ và thái giám thì chỉ có thể vòng qua hang hổ(*) bên dưới đan bệ phía trước nguyệt đài.
Nguyệt Hồi nhớ lời ca ca dạy, đã vào cung thì tất nhiên phải làm sao cho giống thái giám hơn cả thái giám, vậy nên vẫn luôn thành thật nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình.

Bên cạnh có hàng ngũ nội thị ra vào, ủng quan đều thêu đường viền vân mây, xem ra đều là có chức có tước, thấy Lương Ngộ thì cúi đầu chào một tiếng “lão tổ tông”, sau đó cung kính lui sang một bên.

Khi ở nhà Nguyệt Hồi thấy ca ca lúc nào cũng ôn hòa, ngoài lần gặp đầu tiên có chút khiếp hãi ra thì về sau chẳng thấy sợ nữa.

Đến bây giờ đi theo mới biết hắn ở ngoài không ai bì nổi, khắp trên dưới cung điện không ai dám không phục tùng hắn.
(*) Nội thị, nội quan đều là từ chỉ thái giám.
Hắn cởi áo choàng trên người xuống, tùy tay ném cho một người hầu đứng bên, bước nhanh qua thứ gian phía đông Chính Đại Quang Minh Điện.

Nguyệt Hồi cúi đầu theo đuôi, trong điện ấm áp chan hòa, cũng không biết là đốt hương gì, mùi hương như thấm vào ruột gan.
Lương Ngộ dừng trước giường hồi bẩm: “Hoàng Thượng, thần đã đưa người đến rồi đây.” Rồi dắt tay Nguyệt Hồi đến trước long sàng.
Trong lòng Nguyệt Hồi run rẩy, thực sự đời này nàng chưa từng gặp nhân vật lớn đến vậy bao giờ.

Đương lúc hoảng hốt không biết làm sao cho phải, lại nghe thấy Lương Ngộ nói “hành lễ với Hoàng Thượng đi”, nàng quỳ xuống phịch một cái.
Trong noãn các trải thảm nhung song sư diễn cầu thật lớn, đặt tay trên mặt thảm chẳng hề thấy lạnh.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, một lúc lâu sau mới thấy Hoàng Đế cất lời, nói: “Đứng lên đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi