ĐIỆN TỪ BI



Nhưng miếng lót giày này vốn là nhờ ca ca đưa cho Tiểu Tứ mà, sao lại nằm dưới đệm hắn được?
Nhìn từ đường may cho đến hoa thêu, không một tú nữ nào trong cung có thể làm xấu như vậy.

Nhưng rốt cuộc chuyện miếng lót này là thế nào? Lương chưởng ấn còn dè bỉu coi thường nó, sao vừa quay lưng đã giấu nó đi?
Nguyệt Hồi đầy một bụng hồ nghi, đặt miếng lót giày lên bàn.

Tiểu thái giám đem tấm đệm mới tinh đến, nàng vẫn rất tận tâm trải giường gấp chăn cho hắn, hoa văn lá trúc trên nền vải trắng, thế mới thể hiện được Chưởng ấn đại nhân sạch sẽ không vương chút bùn.
Đương nhiên trướng màn cũng phải thay, thay thành màn lụa hoa trắng, lấy chỉ bạc xuyên hạt châu buộc vào móc nối, lúc này giường của Chưởng ấn đại nhân tinh tế mềm mại hệt như giường của cô nương.
Chỉ là miếng lót giày này vẫn khiến nàng bối rối vô cùng.

Nguyệt Hồi ngồi trên nam khang lăn qua lộn lại, lòng thầm nói chắc chắn ca ca phải thấy chột dạ lắm, không thì làm sao phải giấu giấu giếm giếm bí ẩn thế này.

Người này ngoài miệng thì cứng cỏi, thực ra bụng dạ rất hẹp hòi, lòng ghen ghét rất kinh khủng.

May mà là nam nhân, nếu đầu thai vào hậu cung Đế Vương thì nhất định sẽ là gian phi hoành hành lục cung!
Nhưng mà nhìn ca ca mâu thuẫn thế này, trong lòng nàng vẫn rất vui.

Đương nhiên trong vui sướng không khỏi lẫn một chút xấu hổ, cuối cùng ca ca cũng coi thứ tay nghề kém cỏi này như bảo bối, thực sự không dễ dàng.

Còn rốt cuộc vì sao lại giữ miếng lót giày lại, hẳn vẫn là vì hắn không thích Tiểu Tứ.

Nghĩ mà xem, đệ đệ nuôi thì có, tại sao ca ca ruột lại không có, cho nên mới cướp lấy miếng lót về giấu dưới đệm.
Bên trong miếng lót này còn bỏ thêm vải dầu, chỉ ngày đông mới dùng được, bây giờ trời ấm lên rồi, giấu đi lâu quá có khi chính hắn cũng quên luôn! Xui xẻo thật, hôm nay lại lọt trúng vào tay nàng, chờ khi hắn về nàng phải hỏi cặn kẽ ra xem, vì sao bảo làm cho hắn hai đôi mới thì hắn không cần, lại càng muốn cướp của Tiểu Tứ.

Hỏi như thế chắc chắn sẽ làm ca ca túng quẫn lắm đây, Nguyệt Hồi cười đến là vui sướng, càng túng quẫn mới càng thú vị.

Nàng lúc này chỉ muốn chọc ca ca, ai bảo hắn sống chết không chịu đưa nàng đi Lưỡng Quảng!
Rảnh rỗi chẳng có gì làm, thời gian trôi qua cũng thật chậm.

Nàng ghé bên cửa sổ nhìn lên mặt trời, bóng chiều rời đi từng chút một, có gió phất qua, chuông gió cá vàng kêu leng keng.

Nàng bắt đầu nghĩ ngợi vì sao hôm qua đã hứa hẹn xong rồi, đột nhiên hắn lại trở mặt đổi ý.

Người theo hầu tối qua là Tăng Kình, đúng lúc hôm nay hắn ra ngoài không điểm tên Tăng Kình đi theo, nàng thấy Tăng Kình đi ngang qua hành lang đối diện, vội thò đầu ra gọi một tiếng “Tăng thiếu giám”, vừa nói vừa vẫy tay, “Ngài tới đây…”
Tăng Kình nào biết tâm địa gian giảo của nàng, nghe thấy nàng gọi thì liền đi qua viện, đứng ngoài cửa sổ hỏi: “Cô nương có gì sai bảo?”
Nguyệt Hồi cười nói, “Không phải tôi bảo, là Chưởng ấn bảo.

Chưởng ấn nói hôm qua bị rơi mất một con ấn riêng, vừa nãy còn tìm khắp phòng đây, ngài nghĩ lại giúp tôi xem có phải bị rơi ở ngoài rồi không?”
Bên ngoài là ở đâu, rõ ràng chỉ toàn lời khách sáo.

Tăng Kình vốn làm án đã quen, chút tâm tư nho nhỏ này đáng nhẽ không thể khiến hắn mắc mưu.

Nhưng trách thì trách ấn riêng của Lương Ngộ quá quan trọng, nếu những thứ kiểu này rơi mất thì sẽ gây ra vô số phiền toái.

Huống hồ nàng lại là muội muội của Lương Ngộ, chỉ bằng thân phận này đã đủ khiến Tăng Kình không dám bố trí đề phòng.
“Hôm qua chỉ đến mỗi phủ Thịnh đại nhân, không đi đâu nữa mà…” Tăng Kình nghiền ngẫm hồi tưởng, bỗng nhiên lại nhớ ra, “Sau khi rời khỏi Thịnh phủ lão tổ tông đi bộ một mình một đoạn, khi đó trời đã sẩm tối, không chừng đã bị rơi vào lúc đó cũng nên!”
Nguyệt Hồi mừng thầm trong lòng, cố tình làm ra vẻ hỏi: “Chắc là thế rồi! Ngài còn nhớ là ngõ nào không?”
“Ngõ Phong Thịnh đó.” Tăng Kình nói, “Cái ngõ đó thẳng tắp đông tây, nếu thực sự rơi thì chỉ sợ bị người ta nhặt đi mất.”
Tăng Kình như lâm vào đại dịch, Nguyệt Hồi lại âm thầm cười trộm, “Thịnh gia ngõ Phong Thịnh ư? Trước kia tôi từng nghe Chưởng ấn nhắc đến, về sau lại quên luôn.”
Tăng Kình ồ nhỏ: “Cũng coi như là người quen cũ, thời trẻ Thịnh đại nhân từng là Kinh lịch của Tông Nhân Phủ, có ơn tri ngộ với lão tổ tông.

Bây giờ bị bệnh nên đã về hưu rồi, lão tổ tông không quên ơn cũ, thi thoảng được nhàn vẫn đến thăm.”
Nguyệt Hồi ồ một tiếng thật dài, “Không ngờ Chưởng ấn của chúng ta lại là người nặng tình như thế! Nhà Thịnh đại nhân không có con cái sao, cần gì mà Chưởng ấn phải dăm ba bữa đến một lần.”
Tăng Kình nhìn nàng một cái, bỗng nhiên phát hiện dường như nàng đang thám thính, thế nhưng vẫn đáp lời: “Thịnh đại nhân chỉ có một con trai, bây giờ vẫn đang dẫn binh ngoài biên quan lận…Nếu ấn của lão tổ tông bị rơi thì ta lập tức đi triệu tập xưởng vệ, dù phải lật cả kinh thành lên cũng phải tìm được ấn về.”
Nguyệt Hồi hàm hồ nói: “Hay là cứ chờ một chút đi, không chừng Chưởng ấn đã phái người đi tìm rồi.

Cũng có khi Chưởng ấn không muốn để mọi người biết, cho nên lặng lẽ hành sự…” Nói xong thì nhe răng cười.
Tăng Kình kỳ quái nhìn nàng, “Đừng nói là cô nương đang đùa với ta đó?”
“Sao mà thế được.” Nguyệt Hồi chột dạ đáp, “Ngài cứ chờ tin Chưởng ấn xem sao, nếu không thấy nhắc đến thì chắc Chưởng ấn tự có tính toán rồi, ngài cứ mặc kệ thôi, không cần xen vào làm gì.” Dứt lời thì rụt cổ về, ngồi dựa vào tường đông tiếp tục nghĩ ngợi.
Thịnh gia ngõ Phong Thịnh, trước kia từng là Kinh lịch ở Tông Nhân Phủ, đến chỗ đó mà lại nói chuyện về nàng, nói chuyện xong lại còn đổi ý, xem ra quan hệ của ca ca với vị Thịnh đại nhân kia không hề tầm thường.

Lương Ngộ đa nghi, không dễ dàng tin tưởng người khác, vì nàng là muội muội ruột nên mới không kiêng kị gì khi ở trước mặt nàng, ngoài ra còn ai để cho hắn moi tim móc phổi nữa? Theo tính cách của hắn, nếu vị Thịnh đại nhân này chỉ có ơn tri ngộ với hắn không thôi thì cùng lắm là nâng con trai người ta lên làm Đại tướng quân, ngày lễ ngày tết tặng chút vàng bạc, chứ không bao giờ có chuyện đêm khuya còn chạy đến hỏi thăm, hỏi xong hôm sau còn đến Từ Ninh Cung lật lọng với nàng.
Có thế thấy vị Thịnh đại nhân này rất lợi hại, sau này không thể để ca ca đến đó nữa, Thịnh đại nhân sẽ ly gián huynh muội nàng.

Yêu cầu của nàng không hề cao chút nào, chỉ mong có thể suôn sẻ mà sống cùng ca ca.

Như người xưa đã nói rồi, thế gian trăm thứ độc, chắc chắn trong vòng năm bước có thuốc giải, ăn cam nhiều thì nóng, vỏ quýt lại có thể hạ hỏa.

Nàng và ca ca bổ khuyết cho nhau, một đời trôi qua nhanh lắm, chớp mắt là xong.
Khi Lương Ngộ trở về thì đã tối mịt, nha môn đã thắp đèn được một lúc lâu.

Khi đó bầu trời còn sót lại một chút vân mây đỏ rực, duệ tát của hắn cũng đỏ, trên cánh tay áo đỏ son lại nạm tơ vàng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có tia sáng vụn vặt lưu chuyển.


Đứng trong viện chỉ tay sai bảo những công việc còn lại, đám thái giám nhận lệnh rồi lui xuống như triều rút, hắn đứng lại một mình trong giây lát, xoay người đi vào trị phòng.
Vừa vào cửa đã trông thấy nàng, dường như có chút bất ngờ, “Sao muội còn chưa đi?”
Nguyệt Hồi giận sôi nhưng vẫn đành nhịn xuống, nở một nụ cười dễ ghét chỉ vào trong phòng, “Huynh nhìn đi, muội thay hết chăn đệm cho huynh rồi, vô cùng sạch sẽ, cả màn cũng đổi, huynh thấy màu này thế nào?”
Ngay lập tức gương mặt Lương Ngộ biến sắc, hắn ngây ra một lát, hoảng hốt quay đầu nhìn nàng, “Ai…ai cho muội đổi?”
Nguyệt Hồi bày ra bộ dạng thơ ngây, “Chỉ là muội thấy trời ấm lên rồi, chăn mền màu xanh đậm khó coi lắm, cho nên mới đổi cho huynh đó.” Dứt lời thì à một tiếng, rút bốn miếng lót giày ra, “Huynh đừng sợ, đồ trên giường không bị vứt đi đâu, muội giữ lại cho huynh đây này.”
Cuối cùng Lương Ngộ tái mặt hẳn đi, Lương chưởng ấn ngày thường uy phong ngập trời bây giờ trông như con cóc mắc mưa, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, Nguyệt Hồi hỏi han: “Huynh bị bụi bay vào mắt hả?”
Hắn thực sự không ngờ đã giấu dưới đệm mà vẫn bị nàng móc ra, nàng tuổi chó hay sao? Bốn miếng lót giày kia như chứng cớ phạm tội chói lọi của hắn, làm hắn xấu hổ, làm hắn chật vật.

Ngày đó cảm tính nổi lên khiến hắn giữ bốn miếng lót lại, hưởng thụ xong, xả bớt giận, dần dần cũng bình tĩnh.

Hắn đã nhìn vào chậu than không chỉ một lần, có nên ném miếng lót giày này vào đó hay không, ném vào thì xong hết mọi chuyện, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm xuống tay.
Nếu đã không nỡ đốt thì phải giấu thật kín, ai ngờ vẫn bị nàng đào ra.

Sớm biết thế thì hẳn đã nên khóa vào tráp, sau đó vứt chìa khóa đi, thế là không lo tai họa.
Đáng tiếc không thể tránh được nữa, hắn chỉ đành nghĩ cách cứu vớt tôn nghiêm.

Từ mặt đến tai đã nóng bừng, hơi thở trở nên dồn dập, vẫn buộc lòng phải giả bộ thong dong, nghiêm mặt nói: “Ta đã bảo tay nghề muội quá kém, miếng lót xấu thế này đưa ra còn thấy ngại, cho nên sai người đến Cân Mạo Cục lấy miếng lót tốt nhất đưa cho Tiểu Tứ.

Còn hai đôi lót này là tấm lòng của muội, lại sợ thể diện của muội bị tổn thương, ta đành tạm thời lưu giữ.

Những việc ca ca có thể làm cho muội không nhiều, đây chỉ là việc nhỏ không đáng kể, muội không cần quá cảm kích ta, dù sao chúng ta là máu mủ ruột rà, ta lo nghĩ cho muội cũng hợp lẽ thôi.”
Nguyệt Hồi bị hắn nói cho phát ngốc, thầm nghĩ chẳng nhẽ mình hiểu lầm, trách sai hắn?
Cúi đầu nhìn, hoa văn thêu trên miếng lót đúng là quá xấu, đường may vặn vẹo, mũi chân còn hơi méo, đưa ra thì đúng là hù dọa Tiểu Tứ.

Thôi vậy, không đưa thì không đưa, nhưng mà ngoài miệng vẫn phải mắng hắn hai câu, “Sau này ca ca đừng vì muội mà tận tâm như thế nữa, lặng lẽ giữ đồ muội tặng người khác lại, nếu không phải chúng ta cùng từ một bụng mẹ ra thì muội còn tưởng huynh vụng trộm thích muội.”
Lại là miệng lưỡi đâm thẳng vào tim gan người ta, nhưng đâm rất trúng, đâm đến nỗi hắn không thể không tỉnh lại, có phải do mình đã quá mức lộ liễu, để nàng phát hiện ra có điều không bình thường.
Đầu óc rỗng tuếch, Lương Ngộ hốt hoảng nói: “Sao mà thế được, chúng ta là huynh muội, ta làm sao mà…Muội đừng nghĩ nhiều.

Chỉ là ta mất đi rồi tìm lại được, cho nên mới càng quý trọng muội, muội nhớ kỹ thế là được.”
Đương nhiên Nguyệt Hồi không mong muốn ca ca ruột có thể thích mình, những lời này đều chỉ là trêu chọc, hắn xấu hổ thì nàng càng dễ bề hôi của nhân lúc cháy nhà, “Nếu huynh quý trọng thì đưa muội đi Lưỡng Quảng cùng đi.”
Mục đích của nàng rất rõ ràng, chưa bao giờ vòng vèo, Lương Ngộ chẳng biết phải làm sao, quay mặt đi nói: “Bởi vì quý trọng nên mới không đưa muội đi Lưỡng Quảng.

Nếu muội đi theo chẳng biết được sẽ gặp phải biến cố gì, ta không thể hại muội.”
Hắn không thể nói thẳng ra, kỳ thực hắn rất muốn nói cho nàng đến lúc đó mối nguy hiểm của nàng không phải là nắng gắt phương nam, cũng không phải loạn đảng bất ngờ tập kích, mà là hắn.

Có những tình cảm bị đè nén quá lâu, khi bùng nổ sẽ càng mãnh liệt, hắn không biết mình có thể nhẫn nhịn được đến chừng nào, cho nên phải tận lực cách xa nàng một chút, chờ cho mọi thứ trôi qua lại trở về làm huynh muội thân thiết, sẽ không ai bị tổn thương.
Nguyệt Hồi cảm thấy thất vọng tràn trề, ngọn lửa nhỏ trong lòng bốc lên nhờ miếng lót giày bị hắn một hơi thổi tắt, nàng thở dài gật đầu, “Nếu huynh không muốn đưa muội theo thì muội cũng hết cách.

Nhưng đúng là muội chẳng nhìn thấu nổi huynh, lúc thì muốn cho muội làm nương nương, lúc thì lại muốn đưa muội ra ngoài.

Nếu huynh để yên cho muội ở bên Hoàng Thượng thì có lẽ muội và hắn đã thân thiết lắm rồi.

Nhưng huynh lại bảo muội dừng lại, huynh đúng là được voi đòi tiên, trên đời chẳng có ai kỳ cục như huynh, thật đó.

Muội không thèm để ý đến huynh nữa, huynh cứ ở đây một mình đi, muội về Nhạc Chí Trai đây.”
Nàng nói xong sải bước đi ngang qua hắn, rời khỏi trị phòng Chưởng ấn.


Trong lòng không thoải mái chút nào, giống như khi còn nhỏ muốn ăn kẹo mà mẹ không cho, cả người bức bối khó chịu.

Tức giận xong thì nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, đi đến trước cửa cung thì gặp phải Tần Cửu An, Tần Cửu An ối một tiếng, “Sao cô nương lại khóc thế này.”
Nguyệt Hồi ngượng nghịu, nâng tay áo dụi mạnh mấy cái, “Tôi bị lên lẹo, Thiếu giám cũng phải cẩn thận đó!”
Nàng gạt lệ đúng tình hợp lý, bước nhanh ra khỏi nha môn, người trong trị phòng đối diện nghe rõ mồn một tiếng Tần Cửu An hỏi, thấy nàng khóc, không đành lòng chút nào.
Đã được voi còn đòi tiên, đúng chính xác là hắn.

Trước kia hắn làm việc đều có quy tắc, nhưng hễ dính đến nàng là lại trở nên nhơ nhuốc bẩn thỉu, ngay cả chính hắn cũng chán ghét bản thân như vậy.

Tần Cửu An nhiều chuyện, cố ý vào bẩm báo, nói “lão tổ tông, ban nãy Nguyệt Hồi cô nương khóc rồi”.

Hắn vẫn phải giả bộ bình thản trước mặt thuộc hạ, ừ một tiếng: “Tính tình trẻ con thôi, không cần để ý.”
Trong tay vẫn cầm bút, trong lòng lại trống trơn, tối nay nàng không ở lại ăn cơm, có lẽ về Nhạc Chí Trai sẽ có sẵn cơm thôi!
Ai cũng giày vò, một người mờ mịt ăn cơm tối, một người mờ mịt ngồi im một canh giờ, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng vang tạt vào cửa sổ giấy.

Hắn vươn người hơi mở hé cửa ra, bên ngoài đã đổ mưa phùn.
Ở chân tường phía nam luôn đặt một hàng ô giấy dầu, hắn cầm lấy ô bước ra, Tư phòng trực đêm bên ngoài vội chạy tới nghe lệnh, hắn hờ hững nói: “Điểm tên một toán người, đêm nay tuần tra đông – tây lục cung.”
Mọi người đều không hiểu vì sao Chưởng ấn lại chọn lúc trời mưa để tuần đêm, nhưng đây vốn là việc thường lệ phải làm mỗi tháng, chỉ là bình thường đều do thái giám Tùy đường gánh vác, bây giờ đổi thành đích thân Chưởng ấn.
Vì thế mười hai người trực đêm đêm nay sửa sang áo quần, xếp hàng mở ô cầm đèn đi ra nha môn.

Từ Ngọc Túy Hiên đi mãi về phía nam, rẽ vào hướng tây từ Tây Trường Phòng cho đến miếu Thành Hoàng ở hướng bắc, vậy mới tính là xong, có thể đi men theo tường cung trở lại nha môn Tư Lễ Giám.
Thái giám trong cung, tất cả đều luyện đủ công phu cho đôi chân, Tử Cấm Thành vốn rất rộng, người bình thường đi một vòng đã run chân đến nỗi đứng không vững, chỉ có bọn họ vẫn bước đi thoăn thoắt như bay.

Nhưng Tần Cửu An rất có nhãn lực, khi đi qua Ngự Hoa Viên nói với Lương Ngộ: “Lão tổ tông, đêm nay sắc trời không tốt, còn mưa nữa, đi một vòng đã ướt hết giày lão tổ tông rồi.

Chi bằng lão tổ tông cứ vào vườn nghỉ một lát, tiểu nhân dẫn người đi về hướng tây, chút nữa sẽ trở lại đón lão tổ tông.”
Lương Ngộ không nói gì, Nhạc Chí Trai ở ngay phía trước, xuyên qua màn mưa liên miên có thể trông thấy ngọn đèn dầu le lói trong vi phòng.
Hắn không lên tiếng thì tức là ngầm đồng ý, Tần Cửu An cong cái eo, dẫn mọi người đi về hướng tây.

Trên đường hoa viên chỉ còn lại một mình hắn, tầm tai đều là tiếng mưa sàn sạt, tầm mắt đều là ngọn đèn dầu nhảy nhót giữa tầng lá xanh.
Không biết nàng ngủ chưa, nếu lúc này đi dỗ nàng thì có lẽ đã muộn, nhưng không đi thì trong lòng không yên.
Hắn đứng một lúc trong mưa, nước mưa chảy xuôi trên nền đá xanh dần dần thấm ướt đế giày.

Hắn chần chừ mãi, cuối cùng vẫn bước đi về phía vi phòng.
Đi tới trước hành lang, dừng lại dưới bậc thang, nơi nàng ở không giống với cung nhân bình thường, tuy gọi là vi phòng, thực ra càng giống nhĩ phòng hơn.
Trên tầng giấy hoa đào có bóng người bước qua, ngọn đèn dầu chiếu lên thân hình gầy nhỏ, đúng là Nguyệt Hồi.

Bóng dáng đó trở nên càng lúc càng lớn, che trời lấp đất, cuối cùng phù một tiếng, thổi tắt đèn…
Đằng sau cái hiên hắn đang đứng treo một ngọn đèn liêu ti, hắn không kịp tránh, bóng người đổ ập lên cửa số giấy của nàng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi