ĐIỀN VIÊN LA NHIỄM

Mọi người trong nhà cân nhắc xong, trời tối mọi người đều trở về phòng ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau chuẩn bị đi lên trấn trên. La Hữu Lễ lúc này đã rời giường từ sớm, cái gì cần đem theo đều thu xếp tốt rồi. Còn đem xe ba gác ở trong nhà ra, nông cụ trong nhà cần tu sửa đều để lên. Một lúc sau thu thập xong thì đi gọi mấy đứa nhỏ rời giường.

Ba người La Nhiễm đã thu thập thỏa đáng, La Văn Tuyên cầm theo rổ, bên trong để mười mấy quả trứng vịt còn có tổ ong vò vẽ cùng tam thất, dùng một cái khăn mặt che kín mít. La Nhiễm cầm theo một cái rổ không xem có thể mua vài thứ hay không.

Lúc này trời vẫn còn rất sớm, trời vẫn còn mờ mờ chưa sáng hẳn. Người La gia còn chưa có dậy ăn điểm tâm sáng. Trịnh thị vội vội vàng vàng từ trong phòng bếp đi ra, dùng vải bố bao lại rau nắm cùng bánh bột ngô ngày hôm qua còn thừa lại đây, La Nhiễm chạy nhanh đến nhận rồi để vào trong rổ. "Đồ ăn vừa mới hâm nóng, để trên đường ăn. Che kín chút, không nó lại nguội đi".

"Đây là một bình nước, đặt ở trên xe ba gác, nếu khát liền uống. Trên đường các con cần phải đi sát theo cha, không được chạy loạn, việc xong rồi thì nhanh trở về". Trịnh thị một lần lại một lần căn dặn mấy người La Nhiễm, thậm chí còn đem ăn mày ra hù dọa đứa nhỏ. La Văn Sinh nghe được bắt lấy ống tay áo La Nhiễm, tỏ vẻ chính mình nghe lời sẽ không chạy lung tung.

"Nương, người yên tâm, con sẽ chăm sóc muội muội đệ đệ, chú ý đi theo cha, không rời đi một bước. Chúng con sẽ rất nghe lời." La Văn Tuyên nghe lời căn dặn của Trịnh thị, thấy Trịnh thị rõ ràng là không an tâm, chạy nhanh đến tỏ thái độ, không cho Trịnh thị lo lắng. Trên thực tế, khoảng cách từ La gia trang đến trấn trên rất gần, hơn nữa bọn họ lần trước cũng đi mấy lần rồi. Trịnh thị nghĩ mấy đứa nhỏ này đều đi, chính mình không hề bên người, một mình La Hữu Lễ không thể chiếu cố bọn nhỏ, đây là không yên lòng, nên vẫn lải nhải.

La Nhiễm đã đem nước cùng rổ đều đặt ở trên xe ba gác, còn đem Tiểu Văn Sinh ôm lên xe, để cho hắn ôm rổ đựng trứng vịt ngồi xong. Nhìn La Hữu Lễ nói, "Cha, chúng con đều xong rồi, như thế nào còn chưa đi ạ?"

"À.. Chút nữa đi ngay đây." La Hữu Lễ ngẩn người, nhìn thoáng qua Trịnh thị, rồi ngạnh cổ nhìn vào nhà chính.

Trong nhà chính, lão gia tử cùng lão thái thái Tần thị cũng đã rời giường, hai người đều ngồi ở trên kháng, lão gia tử loạch xoạch hút một hơi thuốc lá rời, thấy La Hữu Lễ vào, nói: "Lão nhị, đem nông cụ sửa cho tốt, mua mấy cái liềm, lại đi cửa hàng lương thực hỏi thăm giá cả lượng thực. Trở về nói cho cha biết".

"Dạ, cha, con biết, cha đã dặn con mấy lần rồi". Nghe lão nhị trả lời, lão gia tử quay đầu hướng Tần thị đang ngồi ở trên kháng se sợi, nói: "Bà đi lấy chút tiền, đưa cho đứa nhỏ để tu sửa nông cụ cùng mấy cái liềm".

Tần thị nhấc mí mắt, ngẩng đầu nói: "Tiền, tiền, tiền, chỉ biết tìm tôi đòi tiền". Nói xong đứng dậy lấy ra chùm chìa khóa ở trên người, đi mở tủ quần áo. Lại lấy ra một cái hộp nhỏ đã khóa, mở ra, lấy ra ba mươi sáu đồng tiền, đưa cho La Hữu Lễ.

"Nương, tiền.. tiền này không đủ. Một cái liềm cũng đã hai mười văn tiền, lại còn muốn mua ba cái liềm, lại muốn mang mấy cái lần trước đã hỏng đem đi sửa, thế nào cũng phải hết sáu bảy mươi văn. La Hữu Lễ nhận tiền mà Tần thị đưa, đếm đếm, mặt lộ vẻ khó xử nói. Nông dân đối với những vật giá liên quan đến nghề nông đều hiểu biết rất rõ ràng, cũng biết đại khái bao nhiêu tiền. Những nông cụ này trên cơ bản đều là giá như mọi năm, trù phi vào đầu mùa mới có thể lên một hai văn tiền. Hiện giờ còn có hơn một tháng, thường thì liềm vẫn giá đấy. Hơn nữa, nhà nghèo hay phú hộ, người bình thường ra ngoài đều sẽ nhiều mang chút tiền bạc, sẽ không phải chỉ là số tiền sít sao với giá như vậy, để phòng ngừa vạn nhất.

" Thiếu mấy văn tiền còn tìm tôi đòi, sao không tìm vợ mày mà lấy ". Một lần nữa Tần thị ngồi lên kháng lớn tiếng nói.

" Nương, Trịnh thị, Trịnh thị nàng không có tiền. Ngài không phải không biết ". La Hữu Lễ không biết nương vì cái gì nói như vậy.

" Nàng không có tiền, nàng không có tiền lừa mày này là thằng ngốc đấy. Lần trước thân gia đến, nàng cùng nương nàng hai người ở trong phòng lải nhải nửa ngày, không có đưa cho Trịnh thị đồ vật này nọ? "Trên thực tế, Tần thị càng muốn hỏi chính là nương Trịnh thị đưa cho Trịnh thị bao nhiêu tiền. Nhớ đến La lão gia tử đang nhìn ở bên cạnh, chữ" tiền "đã đến bên miệng liền biến thành hai chữ" đồ vật ".

Đều là chuyện hơn một tháng trước. La Hữu Lễ trước nay là người thành thật suy nghĩ không ngoằn ngoèo, căn bản không có nghe ra Tần thị ý tại ngôn ngoại. Lần trước nhạc mẫu đến nhưng thật ra cầm rất nhiều đồ vật này nọ, trứng chim, vải dệt, hoa quả, nhưng là trực tiếp đều đưa lên nhà giữa, làm sao còn có cái gì lén đưa cho Trịnh thị. Đành phải hỏi:" Nương, lần trước nhạc mẫu đến các đồ này nọ đều không đưa đến nhà giữa sao? "

Tần thị nhìn đứa con của mình, lời nói thẳng thắn như vậy, không biết là có nghe hiểu không hay là giả bộ không nghe ra. Biết đứa con thật thà của mình, không nghe được ý tại ngôn ngoại của mình, nhưng chính là thiếu tâm nhãn, càng là bị Trịnh thị lừa dối không nhận biết cha mẹ ruột. Lại nhớ đến lần trước thông gia tới, tuy nói mang theo thật nhiều đồ vật, đó chính là ý tại ngôn ngoại kia, nói giống như là ai đó có lòng tham muốn lấy mấy đồ vật kia. Càng nghĩ càng cảm giác sắp bộc phát tức giận, đột nhiên nghe được thanh âm lão gia tử quát lớn:" Bà nói như thế nào càng nói càng kỳ cục, còn không nhanh đi lấy ít tiền đến ".

Lúc này La lão gia tử bên cạnh đã tức giận, nhìn thấy thê tử càng nói càng kì cục, còn nhớ thương đến tiền bạc thân gia tiếp tế cho con dâu, chỉ cảm thấy thê tử đã bị tiền bạc làm mê muội tâm trí cùng đối mắt.

Sống cùng lão gia tử vài chục năm, Tần thị tự nhiên biết lão gia tử là nổi giận thật, liền không nói nữa, chỉ đành đứng dậy lấy ra mười mấy văn tiền, đưa cho lão nhị. Trong lòng nghĩ quay đầu lại sẽ thu thập Trịnh thị, làm cho Trịnh thị đem tiền ra.

Ở trong lòng Tần thị, con dâu nếu gả lại đây nên một lòng hướng về nhà chồng. Không những người là người của La gia, đồ cười tiền tài cùng tất cả các đồ vật của con dâu đều thuộc về La gia. Nếu là của La gia thì cần phải nộp lên, không được làm của riêng. Mà ba đứa con dâu của mình, vợ thằng cả là thể diện nhất, về sau Văn Danh muốn làm quan, chính mình cho vợ thằng cả mặt mũi, chưa bao giờ hạ mặt mũi của nàng, tự nhiên không nói gì, cũng rất ít bắt nàng làm việc nhà. Con dâu thứ ba hết ăn lại nằm, luôn là cái đức hạnh heo chết không sợ nước sôi, nếu có tiền cũng sớm lừa giấu hết. Chỉ có con dâu thứ hai, nhà mẹ đẻ vẫn là tương đối giàu có, thường tới cứu tế khuê nữ. Hơn nữa ngày thường ít nói, mặt ngoài nhìn yếu đuối, bộ dạng khúm núm, không biết nàng dâu đã lúc nào lừa lão nhị tâm hướng về nàng.

Tâm nhãn này mỗi ngày không biết đã lừa dối không biết bao nhiêu tâm tư của nhi tử. Không được, mình nhất định đem lão nhị thu thập trở thành người thành thành thật thật. Tần thị ngồi ở trên kháng, tuy rằng không có lên tiếng nhưng là sắc mặt đã hết sức khó coi.

La Hữu Lễ nhìn lão nương cùng lão cha sắc mặt đều rất khó coi, cũng không biết phải nói cái gì, chỉ ngơ ngác mà đứng nhìn. Đây là La Nhiễm đã trộm tiến vào, nàng đều nghe được lời nói của Tần thị, liền biết Tần thị còn nhớ thương đồ vật mà chính bà ngoại mang cho nương. Không nói bà ngoại lén có lén cho mẫu thân đồ vật hoặc là tiền bạc hay không, cho dù có cho thì cũng không phải người làm bà bà nhớ thương như vậy. La Nhiễm nghĩ, trực tiếp đem lão cha còn ở cúi đầu đứng phạt kéo ra cửa.

" Cha, đi thôi không lại muộn ". La Nhiễm chỉ chỉ sắc trời nói.

" Ai, được rồi, chúng ta lập tức đi."La Hữu Lễ nhìn nữ nhi trước mặt, lúc này mới phản ứng trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi