ĐIỀN VIÊN LA NHIỄM

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhanh chóng ăn cơm, trên bàn chỉ còn lại tiếng va chạm của bát đũa. La Nhiễm mới ăn được non nửa bát thì thấy Lưu thị đứng dậy đi xới bát cơm thứ hai. Tay vừa vương ra, La lão thái thái Tần thị đã dùng chiếc đũa hung hăng mà gõ một cái, Lưu thị đau đớn hít vào một hơi thật sâu nhưng vẫn không có buông cái muôi gỗ múc cơm. Nhanh chóng múc một bát, "Nương, con cảm thấy thân thể gần đây không thoải mái nên ăn nhiều một chút, nói không chừng còn có thể sinh thêm cho Lệ Nhi một đệ đệ nữa đấy, làm cho ngài sang năm lại được ôm một đại tôn tử béo mập".

"Ăn như heo, lười cũng như heo vậy", Tần thị lập tức mắng.

"Nương, sao ngài có thể nói như vậy, đây không phải là làm cho ngài có nhiều tôn tử sao", Triệu thị bất mãn nhỏ giọng than thở.

"Sinh một đám không bớt lo, có lợi ích gì đâu, buổi chiều ra đống làm việc đi".

"Nương, hôm qua con ở trên đồng làm việc đến đau thắt lưng, ai u.. bây giờ còn rất đau". Triệu thị khi nói chuyện cũng không chậm trễ việc ăn cơm, mới một lúc mà đã ăn xong non nửa bát cơm, La Nhiễm nhìn thấy, lo lắng nàng không nhai mà đã nuốt luôn rồi.

"Cô không đau dạ dày sao? Lại còn không ăn cơm đi"? Tần thị vừa nói xong, Lưu thị lập tức câm miệng không thèm nhắc lại nữa, còn gẩy gẩy đồ ăn trong bát. Tần thị buông bát đũa, vừa nhìn Trịnh thị lẫn Lưu thị, nói: "Đừng có ăn nữa, heo còn chưa cho ăn đâu, người nào cũng lười biếng chờ lão bà tử này đi cho ăn".

"Nhị tẩu, nương bảo tẩu đi cho heo ăn đấy". Lưu thị nhìn về phía Trịnh thị nói.

"Haizzz.. Tẩu đi cho ngay đây". Trịnh thị một mực yên lặng ăn cơm, nghe nói như thế liền tính toán buông bát đũa đứng lên đi cho heo ăn.

"Nương của cháu một bát cơm còn chưa có ăn xong đâu, tam thẩm đều ăn hai bát rồi". La nhiễm nhịn không được chen vào nói.

"Nha đầu chết tiệt kia, cháu lại tính toán tam thẩm của mình, nhị tẩu, tẩu cũng không quản à". Lưu thị bày bộ mặt có lý nhìn về phía Trịnh thị.

"Nhiễm Nhi, con mau chóng ăn cơm đi đừng nói nữa". Lại quay đầu nhìn về phía Tần thị nói: "Nương, con đi cho heo ăn". Nói xong liền đứng dậy.

La nhiễm chỉ có thể câm miệng, bất đắc dĩ nhìn Trịnh thị, lại nhìn bộ dạng Lưu thị yên tâm thoải mái vùi đầu vào ăn cơm, một bộ dáng đương nhiên, thầm nghĩ rằng: Trịnh thị, cô thật sự thành thật. Kiểu này cho heo ăn xong trở về đồ ăn khẳng định cũng lạnh rồi, đồ ăn còn hay không cũng không nói chắc được.

Nhìn đồ ăn nhanh chóng vơi đi, La Nhiễm lại thấy Triệu thị định lấy nốt cái bánh bột ngô còn sót lại, nhanh chóng chạy tới giành lấy cái bánh bột ngô ở trong giỏ, sau đó đem bánh bột ngô đặt vao trong bát cơm của Trịnh thị hơn nữa còn dịch vào gần bát cơm của minh, nói: "Nương ăn ít cơm nên ăn bánh bột ngô cho đỡ đói buổi chiều liền có sức lực làm việc."

"Trong bát nhị tẩu không phải vẫn còn một cái chưa có ăn sao"?

Không ăn cũng không phải của cô. La Nhiễm nói thầm trong lòng, ngoài miệng lại không nói gì. Tần thị nhìn hành động của La Nhiễm, đầu máy gắt gao nhíu chặt, cuối cùng "hừ" một tiếng. Sau đó buông bát đũa, rút ra một cái khăn tay lau miệng cùng quần áo dính dầu mỡ, nói: "Ăn xong thi đem nồi đi cọ, đem nước cọ nồi đổ vào máng cho heo ăn". Nói xong liền đứng lên rời đi. La Xảo cũng lau miệng, lại nhìn La Nhiễm sau đó cũng xoay người rời đi.

Sau một màn này La Nhiễm lại cảm thán một trận, quả nhiên là con gái, liền ngay cả cái biểu cảm lau miệng cũng giống nhau. Điều này làm cho la nhiễm nhớ tới một câu thơ hiện đại:

Dịu dàng làm sao cái cúi đầu lặng lẽ kia.

Giống như đóa hoa sen e lệ trước cơn gió mát.

Nói một tiếng trân trọng, nói một tiếng trân trọng.

Trong tiếng trân trọng kia có ngọt ngào đích ưu sầu.

(Bài thơ về Sa Dương La Nạp – Từ Chí Ma)

Hoàn toàn có thể đổi thành: Nhất kia một mạt miệng ôn nhu, giống một đóa hoa loa kèn, không thắng dầu mỡ thẹn thùng, nói một tiếng no rồi, nói một tiếng no rồi, kia một tiếng no rồi có sau khi ăn xong ưu sầu --- chạy nhanh đi cọ nồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi