DIỄN VIÊN LẤN SÂN

Chương 77:
"Cù Yến Đình đảo mắt nhìn sang và chợt sững sờ."
Biên tập: Chuối


Hơn 9 giờ tối mới xong việc, vẫn trong hẻm Cỏ Thơm, trên tường treo một cái bóng đèn công suất lớn sáng chói lóa, tất cả mọi người luôn chân luôn tay thu dọn dưới ánh đèn.
Lục Văn bước ra khỏi khu tập thể cũ [1], thả vào miệng hai viên kẹo ngậm, trợ lý đón bước và đưa nước cho hắn, có nước hạt đười ươi và nước khoáng Evian, có cả đồ uống tăng lực.
[1] Gốc là "Đại tạp viện" tức là khu vực gồm nhiều hộ gia đình, kiểu nhà tứ hợp viện cũ kĩ.
Hắn cầm chai Evian, lúc uống bèn đưa mắt nhìn cuối hẻm.
Ban ngày quay phim ra ra vào vào, hắn thấy ông lão nhặt ve chai ngồi dưới gốc cây mãi, bây giờ xong việc rồi, có cả đống chai nhựa phải thu mà chả thấy ông lão ấy đâu nữa.
Quay về xe RV, Lục Văn tẩy trang thay quần áo trước, gộp cả bữa tối và bữa khuya thành một, rạng sáng còn một cảnh quay đêm nữa, hắn được nghỉ ngơi hơn 2 tiếng.
Trên bàn bày biện bốn món mặn, một bát canh, bánh bao cuộn khoai tím [2] và một hộp hoa quả to, Lục Văn vừa húp canh thì thoáng thấy ông lão ban ngày mới gặp qua ô cửa sổ.
[2] Bánh bao cuộn khoai tím:
Ông lão đi rất chậm, tấm lưng còng không khác gì người nhặt ve chai trong ngóc ngách. Lục Văn cắn bánh bao nhìn trộm, chờ người ta đến gần, hắn mới thấy ông xách một cái túi nilon con con, bên trong đựng một cái màn thầu.
Bữa tối à?
Khô thế?
Đủ no không?
Chỉ trong chớp mắt, Lục Văn đã nghĩ đến cả đống việc không liên quan gì tới mình, hắn thu tầm mắt, không nhìn thấy cái bóng kéo dài trong màn đêm của ông lão đâu nữa, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cái túi dứa lê lết sàn sạt trên nền đất.
Hắn đặt đũa xuống, uống hết nửa chai nước khoác còn sót lại, cầm chai rỗng bước xuống xe. Đúng lúc ông lão đi ngang qua sườn xe, dừng lại cách đó hai ba bước nhìn hắn.
Lục Văn giữ giọng điệu thong dong, chủ động hỏi han: "Ông lão, vừa tan ca à, sao vẫn đi thu gom chai nhựa thế?"
Thoạt nhìn ông lão không thích nói chuyện lắm, bước tới cởi nút túi dứa. Lục Văn thả chai vào trong, bỏ qua cái màn thầu to bự hút mắt mà hỏi: "Ông lão, ăn chưa?"
Ông cụ nhả ra một chữ: "Chưa."
Lục Văn nói thẳng: "Tôi đang ăn bữa khuya, chia cho lão hai món nhé?"
Hai mắt ông cụ giấu sau lớp kính, không nhìn được ánh mắt, nhưng qua cách dùng từ đã cho thấy lão không hề thoải mái: "Cậu tưởng tôi là ăn mày?"
Lục Văn không có ý đấy, nhưng giúp đỡ người không thân không quen thì tất nhiên là xuất phát từ lòng thương cảm rồi. Hắn không biết người ta có bằng lòng chấp nhận hay không, hắn không muốn lòng tốt của mình làm tổn thương tự ái của người ta.
"Đâu ra, nhìn lão trông giống ông nội đã mất của tôi thôi." Hắn bịa chuyện, bịa xong rồi chỉ sợ nửa đêm ông nội về báo mộng cho hắn: "Không ăn thì thôi vậy."
Ông cụ bỗng thay đổi ý định, ông nói: "Chia cho tôi 1 món thôi đủ rồi."
Lục Văn quay về xe, cầm lấy miếng gà rán chưa động vào, hắn nghĩ, ban ngày ông cụ xuất hiện gần phim trường thì khả năng cao sống ở vùng này.
"Lão ở đâu?"
Ông cụ đưa tay nhận lấy và đáp: "Ngay hẻm Cỏ Thơm."
Lục Văn chú ý tới tay của lão, dưới ánh đèn đường nhìn không rõ, nhưng vẫn thấy được làn da không quá thô ráp và móng tay được cắt tỉa gọn gàng, hắn chợt cảm giác ông không giống những người nhặt ve chai khác.
Ông cụ hững hờ bảo: "Cảm ơn cậu, chàng trai."
"Ừm, không cần khách sáo." Lục Văn đáp, hắn tò mò hỏi: "Một ngày lão nhặt ve chai lãi được bao nhiêu tiền?"
Ông cụ đặt cái túi dứa xuống và trả lời: "Chả được bao nhiêu, hôm nay đến xem các cậu quay phim thôi."
Lục Văn tiện mồm hỏi: "Vậy lão thấy tôi diễn thế nào?"
Đương nhiên hắn chẳng trông mong gì lời bình của một ông lão nhặt ve chai, theo lẽ thường ăn của chùa quét lá đa, vì chai nước khoáng và miếng thịt gà rán, chắc ông sẽ khen hắn một câu.
Không ngờ ông cụ suy tư chốc lát rồi hỏi ngược lại: "Cậu diễn vai nào?"
Lục Văn không định nói kĩ, đôi câu vài lời cũng chẳng miêu tả rõ được, bèn bảo: "Diễn... một người đàn ông độc thân sống trong khu tập thể cũ."
Bộ phim này có tên là "Chốn thị phi", câu chuyện xảy ra tại một khu dân cư. Trong khu tập thể cũ, có một cô gái đột nhiên tự sát bỏ mình trong nhà, thế là lời đồn đãi lan nhanh như gió.
Người thì bảo nợ nần, người thì đồn tự sát vì yêu, người lại nói thực ra bị giết... Lời đồn đãi xoay quanh cô gái ngày một nhiều, toàn bộ hàng xóm láng giềng sống trong cùng khu tập thể với cô gái sa vào trung tâm của dư luận.
Mà nực cười làm sao, người sống trong khu tập thể không thông cảm và giúp đỡ lẫn nhau thì thôi, đằng này tan đàn xẻ nghé, nghi ngờ nhau, chỉ chực chờ đẩy một người ra gánh chịu tất cả lời đồn.
Lục Văn vào vai một thầy giáo dạy thể dục ở trường tiểu học, từng theo đuổi nạn nhân nhưng bị từ chối, do đó người ta đồn thổi gã theo đuổi không thành ôm lòng thù hận...
Ông cụ hỏi xong thì ngẫm nghĩ chốc lát, mãi lâu sau mới bảo: "Tôi đi nhặt ve chai thì biết gì đóng phim đâu, cậu diễn thế nào, cậu không tự cảm nhận được à?"
Lục Văn cho rằng mình đạt chuẩn rồi, nếu không đạo diễn đã chẳng cho qua, nhưng hắn chưa vừa lòng, hắn nghĩ mình có thể làm tốt hơn thế. Thôi bỏ đi, hắn chấm dứt cuộc trò chuyện: "Tôi hỏi lão cũng như không, mau mau ăn cơm đi."
Ông cụ bỗng nói: "Cậu hỏi bạn rồi cơ mà."
Lão đang nói đến vụ nói chuyện wechat với Cù Yến Đình, Lục Văn đoán lão không đọc sách đâu, hắn nói: "Tuy bạn tôi có thể đưa ra ý kiến, nhưng Sách vở giấy mực thường nông cạn, lão không hiểu đâu."
Ông cụ cười khẩy: "Cậu thì hiểu, vậy Kẻ muốn hiểu sâu phải thực hành."
Lục Văn ngạc nhiên quan sát gương mặt già nua nọ, kiểu cười của ông quen ghê, hắn hỏi: "Ông lão, chúng ta từng gặp nhau rồi à?"
"Cậu đề cao tôi quá." Ông cụ nói: "Tôi không vào khu biệt thự nhặt ve chai được đâu."
Lục Văn giật mình: "Ý lão là gì?"
Ông cụ xoay người chuẩn bị về nhà ăn cơm, trước khi đi lão nói: "Nom cậu không giống kẻ sống trong khu tập thể cũ, mà giống người sống trong nhà cao cửa rộng hơn."
Lục Văn há hốc mồm, nhìn bóng lưng bỏ đi chậm rãi, nghiền ngẫm câu nói chẳng biết vô tình hay cố ý của lão... Dù hắn diễn vai tốt hay xấu thì cũng phải là một người sống trong hẻm, hắn không giống, vậy hắn đã thất bại mất rồi.
Từ sau đêm đó, Lục Văn gần như không rời khỏi phim trường, ăn uống ngủ nghỉ trên xe RV hết, hắn dùng tất cả thời gian rảnh rỗi để đi dạo khắp những con hẻm quanh co lắt léo.
Hàng ngày, trời còn chưa sáng, hắn đã đến hẻm Đậu Đũa xem một ông chú vung roi tập thể dục [3], xem một bà thím tóc mì tôm đứng trước cửa hắt nước rửa mặt, rồi nhìn thằng cu đeo cặp vừa nhảy qua vũng nước vừa chửi xằng.
[3] Vung roi tập thể dục:
Lục Văn quan sát từng người một, nào tốt bụng, nào đanh đá, nào mặt trơ trán bóng, nào mệt mỏi và bất lực. Hắn học được cách dụi tàn thuốc lên đầu con sư tử đá, ngậm bàn chải đánh răng đứng trước cửa chọc mèo hoang, trời vừa sầm sì, phản ứng đầu tiên là nhanh nhanh chóng chóng thu quần lót phơi trong sân.
Hắn tự cắt internet của mình, phim chiếu mạng đang hot, fan ngày một tăng lên và vô số bình luận nhắn nhủ, trang đầu giới giải trí... Dường như mọi thứ không còn liên quan gì đến hắn nữa, hắn là một gã đàn ông độc thân sống trong hẻm.
Trong thời gian ấy, Lục Văn rất hay gặp ông cụ, cảm giác quen thuộc lúc có lúc không làm hắn mông lung lắm. Hắn còn đến nhà ông cụ nữa, đơn sơ nhưng sạch sẽ, không có hệ thống sưởi, hắn bèn bảo trợ lý mua cho ông quạt sưởi và chăn bông.
Ông cụ không cảm ơn hắn mà thờ ơ nói: "Sang xuân rồi đấy, cậu ủng hộ cho tôi cái gì hữu ích hơn được không?"
Lục Văn vừa quay xong, hẵng mặc quần áo thể thao, nom vừa đẹp trai vừa tràn đầy sức sống: "Lão làm cứ như ở đây bốn mùa ấm áp như xuân ấy, mùa đông tới thì lấy ra mà dùng."
Ông cụ nói: "Có khi mùa đông tới tôi đã không còn ở đây nữa rồi."
"Nói gì thế." Lục Văn cười xấu xa: "Sao lại không còn ở đây được, tuổi của lão phải ngắc ngoải tầm 10 năm nữa."
Ông cụ vẫn giữ nguyên nụ cười thờ ơ và chưa bao giờ tháo kính râm, thấy Lục Văn nhìn đồng hồ, ông đứng dậy khỏi phiến đá, phủi đất và hỏi: "Không đi dạo à?"
Hình ảnh Lục Văn loăng quăng khắp nơi đã in sâu vào tâm trí người ta, hắn nói: "Hôm nay có việc khác."
Quay về xe RV, Lục Văn tắm rửa thơm tho rồi lên giường cày phim, cày hết 2 tập thì mở wechat gọi video cho Cù Yến Đình.
Dạo gần đây họ ít liên lạc lắm, Cù Yến Đình hiểu một diễn viên phải làm cách nào để duy trì trạng thái tốt nên rất hiếm quấy rầy hắn.
Lục Văn cũng phải nhẫn nhịn suốt, chắc vì sắp đóng máy rồi nên nỗi háo hức cứ chực chờ bung khỏi lồng ngực như những cậu học trò sắp được nghỉ hè. Video được kết nối, ngay sau đó hình ảnh hiển thị rõ ràng.
"Thầy Cù!" Lục Văn uốn éo trên giường: "Em nhớ anh chết đi được!"
Cù Yến Đình vừa về đến nhà còn chưa thay quần áo, anh bước tới bên cat tree mời Tư lệnh Hoàng vào ống kính cùng mình, mượn mèo bày tỏ tâm tình: "Tối nào nó cũng nhớ em đến nỗi kêu gào."
Lục Văn không hài lòng hỏi: "Chỉ tối mới nhớ thôi à?"
Cù Yến Đình không đáp, anh chăm chú nhìn màn hình điện thoại, quan sát tỉ mỉ dáng vẻ hắn, gầy quá, góc cạnh gương mặt sắc nét hơn, hai bên tóc mỏng đi và cái cằm lún phún ít râu.
Câu trả lời đựng hết trong đôi mắt đang mải mê ngắm nghía, Lục Văn nhận lấy, cầm lòng chẳng đặng đọc thơ: "Nhớ nhau đau đáu, ruột gan rã rời..." [4]
[4] Câu cuối trong bài Trường tương tư của Lý Bạch.
Cù Yến Đình phá game trong một giây: "Hấp à."
Lục Văn cười ngu: "May mà anh cắt lời em, chứ em chả nhớ câu tiếp theo đâu."
Bầu không khí tình tứ đã chết hẳn, Cù Yến Đình bước vào phòng ngủ và nói: "Buổi tối anh đi ăn lẩu, bị ám mùi, phải thay quần áo cái đã."
Lục Văn xốc dậy tinh thần: "Anh dựng đứng điện thoại lên rồi thay trước ống kính đi."
"...Em tưởng anh livestream khiêu dâm chắc." Cù Yến Đình lườm hắn, ném điện thoại lên giường, camera đối diện với đèn chùm trên trần.
"Ôi trời, ánh sáng chói mắt quá!" Lục Văn gào toáng lên: "Cho em xem tí thì làm sao, thầy Cù, anh trai, anh Đình, Cù Yến Đình... Anh bố thí cho em đi mà!"
Cù Yến Đình hết cách, đành dựng điện thoại tựa vào đèn đầu giường, mình thì đứng đưa lưng về phía ống kính, cởi quần áo theo thứ tự và dần dần quay người lại, trên làn da sởn gai ốc li ti.
Vừa khoác áo choàng ngủ, Lục Văn chỉ huy: "Được rồi, tiếp theo đi tắm nào."
Cù Yến Đình cầm điện thoại lên: "Anh chiều em quá nhỉ, nói chuyện xong anh tắm sau."
Lục Văn hầm hừ bằng chất giọng trầm lắng, rồi mới quay sang quan tâm chuyện khác: "Mà buổi tối anh ăn lẩu với ai thế?"
Cù Yến Đình nói: "Nhâm Thụ với mấy người khác nữa."
Phim chiếu mạng phát sóng được gần một nửa, hoạt động quảng bá của đoàn phim phải căn cứ theo tình hình để điều chỉnh liên tục, thay vì ăn lẩu thì tối nay giống một cuộc họp của Cù Yến Đình với đạo diễn, nhà sản xuất và tổ quảng bá hơn.
Anh nói: "Tổ quảng bá sẽ liên hệ với người đại diện của em, hoạt động quảng bá cá nhân của em cũng được điều chỉnh theo."
Lục Văn gật gật đầu, hắn nín nhịn không hỏi thành tích của phim chiếu mạng để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng, mà Cù Yến Đình cũng hiểu ý không nói gì, anh đổi chủ đề: "Em đang ở trên xe RV à?"
"Ừm." Lục Văn nói: "Bốn giờ sáng bắt đầu làm việc, ba giờ trang điểm, em chợp mắt trên xe cho tiện."
Cù Yến Đình xót xa nói: "Vất vả quá, ngày mấy đóng máy?"
Lục Văn tính toán thời gian: "Không có gì bất ngờ xảy ra thì đến thứ 3 tuần sau, quay phim suôn sẻ lắm." Hắn chia sẻ với anh đôi điều thú vị: "À đúng rồi, em quen được một ông lão đấy."
Cù Yến Đình nhớ tới Tào Lan Hư, anh cười bảo: "Sao em suốt ngày quen ông lão thế?"
"Vì nếu quen trai đẹp thì em sẽ không nói cho anh biết đâu." Lục Văn dậy sớm, bấy giờ mệt mỏi ngáp dài.
Cù Yến Đình nói ngay: "Đi ngủ sớm đi."
Lục Văn vòi vĩnh: "Thầy Cù ơi, anh thơm em cái đi rồi hẵng cúp máy."
"Anh thơm em hay là thơm camera?" Cù Yến Đình nói: "Tạm thời tích lại đã."
Lục Văn tiu nghỉu như mất sổ gạo, cúp máy, đặt báo thức rồi quấn chăn đi ngủ.
Cù Yến Đình vuốt ve màn hình tối đen, anh không nói "Anh nhớ em" nhưng thực ra cõi lòng nhớ nhung cồn cào lắm. Ban sáng đi đổ đầy xăng, định bụng xong việc sớm sẽ đến phim trường thăm hắn, nhưng nhận được điện thoại của Nhâm Thụ, anh đành giải quyết công việc trước vậy.
Bước vào phòng sách mở máy tính ra, Cù Yến Đình xem số liệu sau khi ngừng "bơm nước" [5], lượt xem, độ thảo luận, tỷ suất lợi nhuận thực tế và khả năng "Bán cho đài truyền hình".
[5] "Bơm nước": đập tiền để mua số liệu của bộ phim hoặc nghệ sĩ, đây là luật ngầm trong giới.
Anh từng đoạt giải, từng được rating cao và doanh thu phòng vé cao, lấy tư cách là biên kịch hoạt động đằng sau sân khấu, anh đã có thể thản nhiên đối mặt với thành công và thất bại, nhưng bộ phim này dính dáng đến Lục Văn, làm lòng anh dậy lên mong chờ.
Đêm đã khuya, trước khi tắt máy, Cù Yến Đình nhắn cho Vu Nam: Thứ ba tuần tới tôi có việc, điều chỉnh lại tất cả các công việc khác.
Lục Văn sút 3kg, quá trình sút cân rất phù hợp với sự thay đổi tâm trạng của nhân vật, nhoáng cái đã đến cảnh cuối cùng, kết hợp với lớp trang điểm hốc hác, giây phút bước ra ngoài như biến thành một người khác.
Lời thoại của phân đoạn này vừa dài vừa dày, hắn bắt đầu độc thoại từ lúc đá tung cửa phòng, bước ra ngoài sân, rồi rời khỏi khu tập thể, men theo con hẻm dài dằng dặc vừa đi vừa chửi.
Ống kính theo sau lưng hắn thực hiện một cảnh quay dài [6] nối liền và không cắt, như những câu chửi xằng liên tiếp của hắn, vừa khiến người ta sảng khoái, vừa khiến người ta hụt hơi.
[6] Cảnh quay dài/Long take: Cảnh quay này mang đến nhiều thách thức trong giai đoạn tiền kỳ. Nhưng kết quả mang lại lại đủ để khiến bộ phim của bạn nổi bật. Hiện nay các bộ phim rất ít thực hiện cảnh quay dài (>10s), chỉ tầm 4 - 5s.
Bình thường Lục Văn cũng hay chửi xằng nhưng đa phần là tấu hài thôi, mài giũa bao ngày qua, điệu bộ của hắn giống y bọn du côn du kè ngoài chợ. Hắn càng chửi càng to, chửi đám hàng xóm láng giềng khua môi múa mép đồn bậy đồn bạ đằng sau bức tường, chửi những cái mồm ngấm ngầm giết người không cần dao.
Hẻm nhỏ lặng im phăng phắc, những lời đồn đãi như tấm lưới bị giọng nói run rẩy của hắn chọc thủng, mãi đến khi ra khỏi con hẻm, hắn vứt sạch, mặc kệ hình tượng, để rồi sau cùng sụp đổ dưới ánh mặt trời.
Lục Văn im bặt, lặng thinh và quay người lại, vành mắt đỏ ửng nhỏ một giọt lệ.
Đạo diễn nhìn chằm chằm cảnh quay đặc tả trong monitor, nắm tay cất tiếng hô "Qua", phim trường vang lên tiếng reo hò như nước dâng, tất cả mọi người vỗ tay mừng Lục Văn đóng máy thành công.
Tí tách, Lục Văn chưa kịp lau nước mắt đã nghe thấy tiếng còi ô tô rồi.
Cách đầu hẻm không xa, chiếc Bentley chẳng biết đã đỗ ở đó từ bao giờ, Cù Yến Đình xuống xe đón ánh nắng rực rỡ, tay móc chìa khóa vẫy vẫy chào Lục Văn.
Bấy giờ, ông lão nhặt ve chai bước ra từ một con hẻm gần đó, trong tay cầm hai chai coca vừa nhặt, ông dừng lại, nhìn Cù Yến Đình từ khoảng cách 2-3m.
Sau đó, ông tháo cặp kính râm mà lúc nào cũng đeo.
Cù Yến Đình đảo mắt nhìn sang và chợt sững sờ.
...
Preview chương 78:
"Anh bị mù à! Người ta bao nhiêu tuổi mà anh gọi là anh?!"
"Đệt, hai người có đúng là nói tiếng Trung không thế? Sao tôi nghe chả hiểu gì sất?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi