ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

Hàn Kiến Dân và Lục Lăng Tây cũng coi như là quen thân, anh không chỉ là khách hàng quen của Vi Viên Nghệ, mà còn là fan của Vi Viên Nghệ nữa.

Là một người đàn ông đã bốn mươi, Hàn Kiến Dân trên có lão dưới có tiểu, là trụ cột của gia đình, cũng là nhóm người chịu nhiều áp lực nhất theo điều tra của xã hội. Khoảng thời gian trước anh gặp khá nhiều vấn đề, cha thì bị bệnh phải nằm viện, điểm số thi vào trường đại học của con thì không tốt, chuyện của đơn vị cũng làm anh thấy phiền, còn cây Lan Quân Tử mà anh thích nhất kia thì sắp chết, mọi chuyện cứ dồn vào khiến Hàn Kiến Dân cảm thấy lực bất tòng tâm. Nhưng sau khi anh theo lão Trình đến Vi Viên Nghệ, cứu sống cây Lan Quân Tử kia, thì mọi chuyện đã thay đổi. Thân thể cha không có chuyện gì nữa được xuất viện, con thì chuẩn bị học lại sau lời đề nghị của chủ nhiệm lớp, mà chuyện ở đơn vị cũng trôi chảy hơn.

Ngày đó, lãnh đạo keo kiệt của đơn vị bỗng nhiên nói muốn mua cây cảnh để cải thiện hoàn cảnh làm việc, là một người thích hoa cỏ, tất nhiên Hàn Kiến Dân sẽ nhận chuyện này. Anh đã nghĩ đến Vi Viên Nghệ đầu tiên, bắt nguồn từ sự tin tưởng với Lục Lăng Tây, anh liền mua toàn bộ cây cảnh ở chỗ cậu.

Tốc độ đưa hàng của Vi Viên Nghệ không chậm, cây cảnh được đưa đến rất nhanh. Những cây cảnh này vừa mang đến ngày hôm trước thì không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng rất nhanh sau đó Hàn Kiến Dân phát hiện hoàn cảnh ở văn phòng hình như tốt hơn trước nhiều. Không chỉ mình anh, những đồng nghiệp khác cũng có cảm giác này.

Văn phòng của Hàn Kiến Dân ở trong tòa nhà mới xây, sau khi trang trí xong đơn vị họ liền chuyển vào. Có đồng nghiệp lén oán giận là trong phòng đều là fooc-man-de-hit, ngửi cả ngày thì đầu sẽ rất khó chịu. Có cô gái mới đến đơn vị cứ ồn ào nói mặt dị ứng, mỗi ngày đều rất ngứa. Nhưng sau khi những cây cảnh mang đến, bệnh đau đầu khó chịu của đồng nghiệp từ từ giảm bớt, ngay cả cô gái mới đến kia cũng không bị dị ứng nữa, mấy nốt đỏ trên mặt giảm dần đi, lộ ra khuôn mặt thanh tú. Các đồng nghiệp tán gẫu với nhau cũng nói là mùi nhà mới xây giảm đi nhiều rồi, không khí sạch sẽ hơn.

Bởi vì những cây cảnh này đều do một tay Hàn Kiến Dân đặt mua, mọi người nói xong đều sẽ nói một câu – chuyện này lão Hàn làm không tồi. Ngay cả lãnh đạo sau khi thấy thì cũng khen lão Hàn vài câu, còn chuyển cây cảnh vốn đặt ở cửa phòng vào trong, đặt ở phía sau ông.

Hàn Kiến Dân vui mừng, có thể được đồng nghiệp đều khen ngợi không phải là chuyện dễ. Ngay cả đồ tết được cấp trên tặng cho mà còn soi mói đấy, những chậu cây này đều được mọi người thích, đúng là đáng giá mà.

Vốn chuyện này cũng dừng ở đây thôi, ai mà ngờ lúc cấp trên đi kiểm tra lại mất điện. Thời tiết tháng tám mà không có điều hòa thì nóng chết mất, nhưng không biết có phải do tâm lý hay không mà hôm đó lão Hàn không thấy nóng chút nào. Cấp trên đi xem còn khen văn phòng bọn họ không tệ, nhất là mấy chậu cây xanh um tươi tốt, vừa nhìn là khiến người ta thấy mát mẻ rồi. Nghe nói là Hàn Kiến Dân mua còn khen anh một câu.

Hàn Kiến Dân rất vui mừng vì chuyện này. Anh vốn đã có ấn tượng tốt với Lục Lăng Tây rồi, sau khi nghĩ kỹ chuyện này thì luôn cảm thấy hình như bắt đầu từ lúc Lục Lăng Tây cứu sống cây Lan Quân Tử kia thì mọi chuyện đều trôi chảy. Đứa bé kia có phúc tướng, không tệ đâu.

Vài ngày sau khi cấp trên đi kiểm tra, thì Lý Vĩ Sinh tìm đến. Trước đó Hàn Kiến Dân cũng biết Lý Vĩ Sinh nhưng không quen thân. Lý Vĩ Sinh là chủ quản hậu cần của đơn vị cấp trên, cấp bậc cao hơn anh nhiều. Hàn Kiến Dân còn đang nghĩ Lý Vĩ Sinh tìm anh làm gì, thì liền nghe anh ta nói muốn mua cây cảnh. Cấp trên sau đợt kiểm tra lần trước về luôn cảm thấy cây cảnh ở chỗ bọn họ rất tốt, muốn mua mới để thay thế. Lý Vĩ Sinh phụ trách chuyện này, nên đến gặp để hỏi thăm.

Hai người nói chuyện nói đến Vi Viên Nghệ, phát hiện trùng hợp là bọn họ đều quen biết Lục Lăng Tây. Lý Vĩ Sinh còn hỏi Hàn Kiến Dân, Tiểu Tây mà anh gặp lần đó có phải là đến đưa hàng hay không. Hàn Kiến Dân so sánh ngày rồi gật đầu, Lý Vĩ Sinh liền cười. Anh vốn nghĩ mấy chậu cây này có phải từ trong cửa hàng của Tiểu Tây hay không, Hàn Kiến Dân xác nhận lại, đúng là như vậy. Hai người hẹn thời gian đến Vi Viên Nghệ, mối làm ăn này còn lớn hơn bên đơn vị của Hàn Kiến Dân nhiều.

"Anh Hàn, anh Lý." Lục Lăng Tây thấy hai người thì rất vui, cười híp mắt tiếp đón bọn họ vào Vi Viên Nghệ.

Đây là lần đầu tiên Lý Vĩ Sinh đến Vi Viên Nghệ, dù suốt đường đi Hàn Kiến Dân đã miêu tả không ít cho anh về khung cảnh ở Vi Viên Nghệ tốt thế nào, nhưng anh vẫn không tưởng tượng được. Cho đến khi anh đứng trong Vi Viên Nghệ, anh mới biết Hàn Kiến Dân nói không ngoa chút nào, không khí ở đây đúng là rất tuyệt. Trước lúc Lý Vĩ Sinh nằm viện, đơn vị bọn họ đã tổ chức một chuyến du lịch, nơi đến là khu sinh thái được xưng là nơi bảo vệ môi trường tốt nhất Trung Quốc. Anh đi dạo một vòng thì thấy không khí nơi đó đúng là tốt hơn Phượng Thành, nhưng không tốt như được khen, cái gì mà thuần thiên nhiên chứ. Muốn anh nói, thì bên trong Vi Viên Nghệ mới là thuần thiên nhiên.

Nghe nói chủ Vi Viên Nghệ chính là Lục Lăng Tây, Lý Vĩ Sinh càng vui mừng hơn. "Tiểu Tây không tồi nha, chị Điền cậu mà biết chắc chắn sẽ vui lắm." Lần trước sau khi gặp Lục Lăng Tây, Lý Vĩ Sinh liền về kể cho Điền Lôi, nhưng đơn vị cô đột nhiên phái cô đi công tác, nên chưa đến gặp Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây xấu hổ khi được khen, ngại ngùng cười.

Lần này Lý Vĩ Sinh đến là vì cây cảnh bên trong Vi Viên Nghệ, nhưng mà đợi anh nói xong, thì Lý Lăng Tây có hơi khó xử. Trong khoảng thời gian này việc làm ăn của cửa hàng vẫn luôn tốt, dù là cây cảnh hay bồn hoa đều bán được khá nhiều. Không tính bồn hoa nhỏ, thì với một trăm chậu cây Trầu Bà Lá To và cây Phát Tài mà anh Lý nói, chỉ sợ số lượng còn trong vườn hoa không đủ.

"Không đủ?"

Lục Lăng Tây có hơi xấu hổ giải thích, quy mô vườn hoa không lớn, những cây cảnh lớn thế này đều là các đơn vị mua, số lượng tiêu thụ nhất định, nên không trồng nhiều trong vườn hoa.

"Vậy thì.." Lý Vĩ Sinh nghĩ, sảng khoái nói: "Vậy có bao nhiêu mua bấy nhiêu, còn lại tôi sẽ tìm mua ở nơi khác cho đủ số."

"Được, làm phiền anh Lý rồi."

Lý Vĩ Sinh cười, thế này thì phiền gì chứ, anh vốn là làm hậu cần, chạy tới chạy lui là chuyện thường thôi. Nhưng hoa cỏ ở chỗ Lục Lăng Tây đúng là không tệ, anh định mua mấy bồn đặt trong nhà. Sau khi xác định số lượng còn tồn ở vườn hoa, Lý Vĩ Sinh liền thanh toán một nửa coi như là tiền đặt cọc. Ấn tượng của anh về đứa bé này rất tốt, cũng biết hoàn cảnh gia đình cậu không tốt, trong chuyện tiền nong cứ thoải mái được bao nhiêu thì được bấy nhiêu, dù sao anh cũng tin nhân phẩm của cậu không có vấn đề gì.

Hẹn thời gian đưa hàng xong, Lý Vĩ Sinh không ở lại lâu. Số lượng ở Vi Viên Nghệ không đủ, anh còn phải tìm nơi khác nữa.

Tiễn hai người, Lục Lăng Tây phấn khởi ghi chép sổ sách, đơn hàng này của anh Lý bằng với lượng tiêu thụ hai tháng ở Vi Viên Nghệ rồi. Số tiền này cộng thêm số tiền trong thẻ, tính ra cũng đủ thuê thêm vài mẫu làm vườn hoa. Bây giờ là tháng chín, sắp đến mùa đông rồi. Đến lúc đó việc làm ăn ở Vi Viên Nghệ cũng không bận nữa, cậu có thể đặt trọng tâm của mình lên vườn hoa, chuẩn bị cho mùa xuân năm sau.

Nghĩ vậy, Lục Lăng Tây liền lấy sổ ra, chăm chú ghi chép kế hoạch phát triển của cậu. Chờ đến lúc xây thêm vườn hoa, một vài cây hoa cũng nên mở rộng quy mô, cậu còn muốn trồng thêm vài loại mới nữa, là những hạt giống mua trên Taobao nhưng chưa có nơi để trồng. Liệt kê xong rồi, Lục Lăng Tây cắn bút nghĩ, vẫn quyết định nếu dư tiền thì thuê một mẫu để trồng riêng cà chua.

Sau đợt mưa to lần trước, cà chua đều rơi hết xuống đất. Cậu và Vương Thục Tú thu dọn rửa sạch, làm thành tương cà chua, gửi ở chỗ anh Vương bán bánh bao để bán. Vốn Vương Thục Tú chỉ thử xem sao thôi, tương cà chua quá nhiều, để đó cũng không được, tặng người ta thì không có nhiều người như vậy để tặng. Nhưng cô không ngờ là tương cà chua rất được yêu thích, chưa đến hai ngày đã bán sạch, ngay cả việc buôn bán bánh bao của anh Vương cũng phất lên.

Mấy ngày này không ít người muốn mua tương cà chua, Vương Thục Tú sau khi tan tầm không có việc gì làm thì ở nhà làm tương cà. Chắc là do đất ở sân sau đã được tinh lọc, nên cà chua mới mọc lên vừa to lại vừa đỏ, hương vị tốt hơn trước một chút, tương cà nấu ra cũng bay xa hơn, vô cùng nồng đậm.

Lục Lăng Tây muốn khuyên Vương Thục Tú nghỉ việc đi, ở nhà làm tương cà chua cũng được rồi. Hoặc là bọn họ học theo anh Vương mở một quán cơm nhỏ, bán cùng với tương cà chua.

Vương Thục Tú mắng Lục Lăng Tây nghĩ đơn giản quá, quán cơm dễ mở vậy sao. Gặp khách hàng khất nợ không trả tiền thì sao? Gặp mấy tên côn đồ làm loạn thì thế nào? Trong nhà chỉ có một người phụ nữa là cô và đứa bé là Lục Lăng Tây, không có đàn ông chống đỡ bên ngoài, ai cũng coi bọn họ là bánh bao mềm mà nắm.

Lục Lăng Tây không hiểu những lời Vương Thục Tú nói lắm, từ lúc cậu đến Vi Viên Nghệ đến nay luôn rất thuận lợi, không có chuyện khách không trả tiền hoặc bọn côn đồ gây chuyện. Người gặp được cũng rất tốt, giống như Nhan Việt, anh Đổng và anh Hàn, bọn họ đều là người tốt. Hơn nữa cậu thấy mình cũng lớn rồi, không phải là đứa bé nữa.

Vương Thục Tú đánh cậu một cái, "Tiểu hỗn đản, chờ con cưới vợ thì nói lớn hay không đi."

Lục Lăng Tây còn muốn phản bác, còn Nhan đại ca nữa, Nhan đại ca vừa cao lại vừa cường tráng, đứng ra chắc chắn có thể dọa người ta.

Vương Thục Tú xùy một tiếng, "Tiểu hỗn đản con là khuê nữ đấy à, còn muốn Nhan đại ca của con làm người một nhà, đứng ra thay chúng ta. Bây giờ con là con trai, mẹ con có sinh thêm một cô con gái cũng không kịp nữa rồi, Nhan Việt chỉ giúp chúng ta được một lần, còn có thể giúp nhiều lần sao?"

Lục Lăng Tây có hơi uể oải, nhưng cảm thấy Vương Thục Tú nói cũng có lý. Chuyện nghỉ việc của Vương Thục Tú cứ gác lại đó. Chủ yếu vẫn là Vương Thục Tú nói cà chua ở sân sau quá ít, mở quán cơm thì không cung cấp đủ. Cậu nghe được ý trong lời Vương Thục Tú, đại khái là Vương Thục Tú vẫn muốn nghỉ việc, nhưng các loại điều kiện không cho phép.

Lục Lăng Tây cắn bút, đang lo nghĩ về chuyện thuê một mẫu đất trồng cà chua, ở cửa có một khách hàng đi vào.

"Xin chào quý khách." Cậu lập tức buông bút nhìn sang.

Đứng ở cửa là một người đàn ông còn trẻ, nhìn cách ăn mặc không giống dân ở gần đây, có cảm giác giống như Nhan Việt vậy. Người nọ nhìn Lục Lăng Tây, ánh mắt soi xét, còn sự thích thú không nói nên lời.

"Tôi tìm Nhan Việt, cậu ta có ở đây không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi