ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

Việc buôn bán của quán ăn gia đình Tiểu Hoa lại rất tốt một cách đầy bất ngờ.

Tay nghề của Vương Thục Tú tốt, nguyên liệu nấu ăn lại tươi ngon, vẫn giữ được hương vị thuần khiết của nguyên liệu, hơn nữa mỗi món lại rất đầy đủ, mới khai trương được mấy ngày mà đã có tiếng ở quanh vùng. Được người ta yêu thích, tiền kiếm cũng nhiều hơn, nhưng lại mang đến một vấn đề mới, người làm trong tiệm không đủ.

Lúc trước Vương Thục Tú nghĩ rất đơn giản, xung quanh có không ít tiệm cơm, quán ăn gia đình Tiểu Hoa nếu muốn đứng vững ở đây thì cũng cần thời gian, vừa khai trương thì được bao nhiêu khách chứ? Chỉ cần cô rồi thêm Dịch Hàng thỉnh thoảng đến giúp là đủ rồi. Ai ngờ việc buôn bán lại rất tốt, Vương Thục Tú và Dịch Hàng làm liên tục, bận ngập đầu. Do gần đây Dịch Hàng không đi vườn hoa, nên chuyện đi vườn hoa đều được Nhan Việt bao hết.

"Cứ vậy thì không phải cách." Vương Thục Tú thương lượng với Dịch Hàng, "Cần thuê thêm một người nữa."

Dịch Hàng rất hiểu cái thân thể nhỏ bé của mình, "Một mình em làm được."

Vương Thục Tú cười khúc khích, đập Dịch Hàng một cái, "Cậu làm được hả? Mệt chết cậu, không phải là mẹ cậu sẽ ăn thịt tôi sao?"

Vương Thục Tú trêu như vậy cũng là do chuyện lúc trước, cô và mẹ Dịch Hàng không hợp nhau lắm. Hai nhà ở gần, Dịch Hàng và Lục Lăng Tây lại là con một trong nhà, nhưng hai đứa này không những học cái xấu với nhau mà còn học kém nữa. Vương Thục Tú và mẹ Dịch Hàng vì chuyện Dịch Hàng làm Lục Lăng Tây không học được, hay là Lục Lăng Tây làm Dịch Hàng không học được mà cãi nhau nhiều lần, suýt nữa là đánh nhau, kết quả là hai tiểu hỗn đản này nên làm gì thì làm, kề vai sát cánh tình cảm rất tốt không bị ảnh hưởng chút nào.

Cô vừa nói vậy, Dịch Hàng lập tức xấu hổ, liền vội tỏ rõ lòng trung thành. "Sao thế được? Mẹ em cứ mong em bận như vậy mãi, bây giờ bà ấy thấy em có tương lai, còn muốn tìm lúc nào đó đến cảm ơn lão tam nữa."

Lời Dịch Hàng không vì để Vương Thục Tú vui, mà là sự thực. Trước kia lúc Lục Lăng Tây chưa xảy ra chuyện, cậu, Lục Lăng Tây, Trịnh Thán, Bạch Vệ bốn người là bốn tên tiểu hỗn đản, từ lúc học cấp 2 đã luôn cà lơ phất phơ rồi. Trong nhà cũng không quản bọn họ, bọn họ cũng đã quen cuộc sống không làm gì rồi. Kết quả khi Lục Lăng Tây vừa có chuyện, cha mẹ Trịnh Thán và Bạch Vệ cảm thấy không thể như thế mãi được, ép hai người đi học nghề, bốn anh em chỉ còn cậu và Lục Lăng Tây. Như vậy còn chưa tính, Lục Lăng Tây lại mất trí nhớ, sửa tính bắt đầu hiểu chuyện hơn. Dịch Hàng có so sánh liền thành bùn loãng không trát được tường.

May mà Lục Lăng Tây không quên bạn tốt, đầu tiên là tìm cậu vì chuyện vườn hoa, sau đó là đến tiệm cơm. Đừng thấy khoảng thời gian này bận rộn, nhưng Dịch Hàng cũng thấy rất phong phú. Nhất là khi rửa sạch màu sắc rực rỡ trên mặt, Dịch Hàng cũng ăn mặc bình thường trở lại, mẹ cậu thấy vậy, trong lòng không biết đã cảm ơn Lục Lăng Tây bao nhiêu lần. Dịch Hàng bận rộn thì không sợ, bận nghĩ là có tương lai a. Chỉ sợ Dịch Hàng không bận nữa lại thành như trước đây.

Đều làm mẹ, suy nghĩ của mẹ Dịch Hàng Vương Thục Tú cũng hiểu được. Cô hít một hơi, "Cậu và Tiểu Tây hiểu chuyện là đã tốt lắm rồi, tôi và mẹ cậu cũng không cần lo lắng nhiều nữa."

Tuy Dịch Hàng chứng minh rằng mình có thể làm, nhưng Vương Thục Tú cũng không thể không lo cho con người ta được, chuyện thuê người vẫn quyết định phải làm. Nhưng người thích hợp cũng không thể có ngay được. Trong khoảng thời gian này Lâm Mỹ không có việc gì làm, nên cũng đến giúp đỡ.

Quán ăn gia đình Tiểu Hoa buôn bán rất tốt, Lục Lăng Tây cũng quay về lo cho Vi Viên Nghệ. Tiết Vĩnh Thông sau khi suy nghĩ cẩn thận mấy ngày, cuối cùng cũng đến Vi Viên Nghệ với Cao Vĩnh Lương.

"Xin chào quý khách." Lục Lăng Tây ngẩng đầu lên, khi thấy người đến thì hơi sửng sốt, "Ngài đến rồi? Tôi có thể giúp gì được cho ngài?" Cậu còn nhớ rõ lời Nhan Việt nhắc nhở mình, hơi ngạc nhiên đánh giá Tiết Vĩnh Thông, trong lòng đoán thân phận và mục đích người nọ đến đây.

Tiết Vĩnh Thông có hơi xấu hổ, lại nói ông cũng là người có uy tín thanh danh trong giới cây cảnh ở Phượng Thành, lại lén lút giả thành khách hàng chạy đến Vi Viên Nghệ thì đúng là không được hay cho lắm. Đối diện với ánh mắt sạch sẽ của Lục Lăng Tây, Tiết Vĩnh Thông có phần lúng túng nói: "Ông chủ nhỏ, lần này tôi đến là để bàn chuyện hợp tác với cậu."

"Hợp tác? Hợp tác gì?"

Tiết Vĩnh Thông đang tìm từ để mở miệng, Cao Vĩnh Lương cũng mặc kệ ông, một người dạo quanh Vi Viên Nghệ. Từ lúc đi vào Vi Viên Nghệ, mắt ông liền sáng lên. Trong giới mỹ phẩm ở nước ngoài có một câu nói, một nhà hóa học có tư cách hành nghề, cũng là một nhà thực vật học bác học. Mỗi ngày bọn họ đều tiếp xúc với thực vật, mùi hương thực vật nào thích hợp, tinh dầu chiết xuất từ thực vật nào có hiệu quả gì, tế bào thực vật nào có thể phục hồi làn da, muốn làm rõ thì đầu tiên phải hiểu về thực vật. Lâu dần, Cao Vĩnh Lương không hề kém Tiết Vĩnh Thông trong việc giám định và thưởng thức thực vật. Chỉ là hai người có điểm xuất phát khác nhau trong việc làm thế nào thực vật, Cao Vĩnh Lương thì hoàn toàn là tính thực dụng.

Ông mê mẩn nhìn chậu Thiên Trúc Quỳ trước mặt. Hoa của Thiên Trúc Quỳ ở đây khác hẳn với hoa đã thấy trong vườn của Tiết Vĩnh Thông, cây Thiên Trúc Quỳ trước mắt này không chỉ nở hoa rất nhiều, mà đóa hoa còn lớn và đẹp nữa, có nghĩa là cây Thiên Trúc Quỳ này có thể chiết xuất ra nhiều tinh dầu hơn.

Trong thế giới thực vật, không phải loài thực vật nào cũng có thể chiết xuất tinh dầu, chỉ có thực vật có tuyến mùi hương mới có thể chiết xuất được tinh dầu. Tuyến mùi hương của Thiên Trúc Quỳ nằm ở hoa và vài lá cây, hoa càng lớn có nghĩa tinh dầu chiết xuất được càng nhiều.

Cao Vĩnh Lương có chút hoài niệm mùi hương của tinh dầu Thiên Trúc Quỳ, chất lỏng màu xanh lá nhạt trong trẻo lại tươi sáng, xen lẫn với hương hoa hồng và bạc hà, mùi không ngọt ngấy mà thiên về trung hòa, có thể dễ dàng trộn lẫn với các tinh dầu khác, rất thực dụng. Quan trọng nhất là hiệu quả của nó rất thực dụng, dùng để sản xuất đồ mỹ phẩm thì gần như thích hợp bất cứ loại da nào, không chỉ làm mờ vết thâm, mà còn thúc đẩy tế bào da tái tạo lại, chữa trị vết đậu mùa và vết sẹo trên da.

Những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Cao Vĩnh Lương quyết định phải thuyết phục cậu ta hợp tác với mình. Cây hoa ở đây rất tuyệt, không nói những loại khác, mà chỉ cây Thiên Trúc Qùy này cũng là thượng phẩm trong số những cây ông đã thấy. Nếu có thể gieo trồng ở quy mô lớn hơn nữa vẫn giữ được chất lượng thế này, ông có thể tưởng tượng được khả năng phát triển trong tương lai là rất lớn.

Cao Vĩnh Lương tha thiết đến cạnh Tiết Vĩnh Thông, Tiết Vĩnh Thông vừa tự giới thiệu xong, nhắc đến chuyện ông muốn hợp tác với Lục Lăng Tây, gieo trồng hai bồn thu hải đường mà ông đã mua về với quy mô lớn. Cao Vĩnh Lương vội bổ sung một câu, "Không chỉ mình thu hải đường không đâu, những loại khác cũng được."

Lục Lăng Tây hơi nhíu mày, thu hải đường mà Tiết Vĩnh Thông nhìn trúng là cây đã qua tiến hóa, bây giờ không thể gieo trồng với quy mô lớn được. Còn về hợp tác mà bọn họ nhắc đến, Lục Lăng Tây cũng không muốn. Cậu lo là bí mật của mình sẽ bị phát hiện. Cậu tin tưởng Nhan Việt, không đề phòng trước mặt anh, nhưng không có nghĩa là cậu cũng tin tưởng người khác, để người khác phát hiện ra bí mật của mình.

Lục Lăng Tây im lặng đã cho thấy suy nghĩ của cậu, Cao Vĩnh Lương lập tức tranh thủ nói: "Điều kiện hợp tác chúng ta có thể từ từ bàn lại, hy vọng ông chủ nhỏ có thể cẩn thận suy nghĩ cơ hội này."

"Có chuyện gì vậy?" Giọng Nhan Việt vang lên từ phía cửa. Anh mới từ quán ăn gia đình Tiểu Hoa về, trong tay còn cầm theo cơm trưa Vương Thục Tú làm cho Lục Lăng Tây.

"Nhan đại ca anh về rồi?" Mắt Lục Lăng Tây sáng lên, cậu không giỏi giao tiếp với người ngoài, càng không biết từ chối thế nào, Nhan Việt trở lại rất đúng lúc, cậu rất tự nhiên ném vấn đề này cho Nhan Việt.

Nhan Việt bình thản liếc qua hai người, rồi đi đến xoa đầu Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây, em mang Đại Hắc đến chỗ Đổng Chí ăn cơm đi, nơi này giao cho anh."

"Được." Lục Lăng Tây nghe lời gật đầu.

Cậu vừa đi, Nhan Việt liền nói rõ: "Kỹ thuật gieo trồng của Vi Viên Nghệ là bí mật, không thể hợp tác với cửa hàng cây cảnh khác được."

Cao Vĩnh Lương nóng nảy, "Có lẽ cậu nên nghe điều kiện của chúng tôi trước đã?"

Nhan Việt chẳng sao cả nhìn ông, "Ông Cao ở nước ngoài đã lâu, nên không rõ ý trong tiếng Trung rồi. Tôi đã nói rồi, Vi Viên Nghệ sẽ không hợp tác với cửa hàng cây cảnh khác."

Cao Vĩnh Lương sửng sốt, lập tức hiểu được.

Thái độ Nhan Việt rất kiên quyết, còn đưa ra một vấn đề khó cho Cao Vĩnh Lương, có tiếp tục nữa cũng không có nghĩa gì. Cao Vĩnh Lương và Tiết Vĩnh Thông rời khỏi Vi Viên Nghệ rất nhanh. Nhan Việt như có chuyện suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Vĩnh Lương, nghĩ đến chuyện hợp tác lần này mà ông ta nhắc đến. Nếu như không có Lục Hiên Viên Nghệ, thì hợp tác với Cao Vĩnh Lương cũng không phải là không được. Lúc trước khi ở nước ngoài, anh đã nghe qua tên Cao Vĩnh Lương, còn vô ý gặp Cao Vĩnh Lương một lần. Sau đó Cao Vĩnh Lương từ chức về nước gây dựng sự nghiệp, đã từng đề xuất với Đầu tư Đức Trí về tài chính của hạng mục. Nhưng lúc đó có một hạng mục khác có khả năng phát triển hơn hạng mục của ông, nên cuối cùng vẫn từ chối hạng mục của Cao Vĩnh Lương. Không ngờ đi loanh quanh lại gặp Cao Vĩnh Lương lần nữa.

Theo Nhan Việt được biết, ý tưởng của Cao Vĩnh Lương không tệ, năng lực cũng có, tiếc là ở giữa có một Lục Hiên Viên Nghệ. Anh nghĩ đến bí mật mà Lục Lăng Tây đang giấu, tuy không biết là gì, nhưng chắc là liên quan đến những hoa cỏ này. Thiếu niên không muốn bị người khác biết, điều anh có thể làm là giúp cậu giấu đi bí mật này đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi