ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con trai bà Vương tên là Vương Triều Lượng, là nhân viên nghiên cứu của Sở nghiên cứu thực vật Phượng Thành.

Sở nghiên cứu thực vật Phượng Thành gần bên vườn bách thảo Phượng Thành, tuy quy mô không lớn, nhưng phát triển mấy chục năm cũng coi như là ra hình ra vẻ. Cả Sở nghiên cứu xoay quanh việc cải thiện phát triển môi trường sinh thái, nông nghiệp hiện đại, tài nguyên cây cối và tiến hóa vân vân, có thể nói là chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đủ ngũ tạng.

Trước kia Vương Triều Lượng rất bận rộn, hàng năm không phải ở vườn bách thảo thì là ra ngoài khảo sát. Dù luôn nghe bà Vương khen cây hoa trong cửa hàng cây cảnh gần nhà rất tốt, nhưng nửa năm này vẫn luôn ở bên ngoài không có cơ hội nhìn thấy cây hoa mà bà Vương đã nói. Cho đến lần này, Vương Triều Lượng đi đến Vi Viên Nghệ với bà Vương liền lập tức thích nơi này.

Bà Vương ở một lúc rồi đi, dù sao bà cũng mới xuất viện, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều. Vương Triều Lượng đưa bà Vương về nhà rồi đi bộ đến đây.

"Chú Vương." Lục Lăng Tây hơi bất ngờ.

Vương Triều Lượng cười, tự giễu nói: "Bệnh nghề nghiệp lại lên, nhìn thấy hoa cỏ thì không nhịn được muốn xem nhiều hơn, về nhà cũng không ngồi yên được."

Lục Lăng Tây cười không nói gì, cậu phát hiện dù là Vương Triều Lượng, Cao Vĩnh Lương hay Tiết Vĩnh Thông đều có một điểm chung, hoặc là người thích thực vật đều như vậy?

Vương Triều Lượng đi dạo quanh cửa hàng, Lục Lăng Tây không có việc gì làm nên đi bên cạnh ông. Mặc dù cậu lo Vương Triều Lượng sẽ nhìn ra gì đó, nhưng lúc trước Nhan Việt đã nói dù có người nhận ra thực vật khác thường thì điều đầu tiên cũng đều nghĩ là do hoàn cảnh xung quanh, không có ai vô duyên vô cớ nghĩ là do cậu được. Hơn nữa Nhan Việt nói không có chuyện gì thì chắc chắn là không có chuyện gì, Lục Lăng Tây không biết tin tưởng này từ đâu ra, chỉ là tin lời của Nhan Việt mà thôi.

"Đây là... Điếu Lan sao?"

Vương Triều Lượng đứng trước một gốc cây Điếu Lan đang treo trên tường, vẻ mặt có chút nghi ngờ.

Cây Điếu Lan mà ông đang nhìn đã tiến hóa rồi, Lục Lăng Tây nghĩ thầm như vậy, rồi gật gật đầu.

Vương Triều Lượng khẽ đo rìa Điếu Lan, cười với Lục Lăng Tây. "Cây Điếu Lan này rất thú vị, chỉ là chủng loại Điếu Lan phổ thông nhưng độ rộng của mặt lá lại không khác so với Điếu Lan Lá Rộng mấy, thậm chí còn rộng hơn một chút. So với Điếu Lan có lá nhỏ, bồn Điếu Lan này đã tiến hóa hơn rất nhiều rồi."

"..." Một lời của Vương Triều Lượng làm Lục Lăng Tây không biết nói gì.

Vương Triều Lượng thấy Lục Lăng Tây không nói gì, tưởng cậu không hiểu mấy thứ này, cười giải thích: "Chú Vương đang nghiên cứu về biến dị và tiến hóa của thực vật. Tiểu Tây, cháu biết Điếu Lan có thể tinh lọc không khí đúng không?"

Lục Lăng Tây gật đầu.

Vương Triều Lượng kiên nhẫn nói: "Quá trình tinh lọc không khí của Điếu Lan thực ra là quá trình quang hợp. Quang hợp của thực vật xảy ra trên lá cây. Nói vậy nghĩa là bề mặt lá cây của thực vật có diện tích càng lớn thì hiệu suất quang hợp sẽ cao hơn. Đương nhiên đó chỉ là một trong các điều kiện, còn liên quan đến điều kiện ánh sáng và các điều kiện khác nữa. Nhưng Điếu Lan có yêu cầu khá thấp với việc chiếu sáng, cho dù là ánh sáng yếu thì cũng không ảnh hưởng đến sự quang hợp của nó. Cho nên cháu xem này, gốc cây Điếu Lan này có lá rất rộng, cũng có nghĩa hiệu suất quang hợp của nó cao, đó cũng là một phương hướng tiến hóa của thực vật, rất hữu dụng."

Trước kia Lục Lăng Tây chỉ biết phương hướng tiến hóa của Điếu Lan là tăng hấp thu fooc-man-de-hit +20%, cậu cũng cẩn thận so sánh xem Điếu Lan sau khi tiến hóa và Điếu Lan phổ thông khác nhau ở đâu, đúng là lá cây to hơn một chút, nhưng cậu ít khi suy nghĩ nguyên nhân theo mặt này, nên không biết còn có chuyện này.

Vương Triều Lượng thấy Lục Lăng Tây hứng thú về chuyện này, liền vui mừng hứng thú nói rộng hơn. "Tiến hóa của thực vật rất thú vị, người bình thường như chúng ta đều cho rằng thực vật không có trí tuệ, thực ra không phải như vậy. Trong thế giới thực vật, thực vật qua di truyền biến dị không ngừng phát triển tiến hóa, quá trình tiến hóa này thực ra là do trí tuệ của chúng đã lựa chọn. Tiểu Tây, cháu đã nghe qua cây bắt ruồi Venus rồi phải không? Là một loại thực vật chuyên ăn côn trùng."

Lục Lăng Tây gật đầu. Cậu đã thấy trong sách tranh Những loại cây kỳ lạ trên thế giới rồi.

Vương Triều Lượng cười nói: "Nói đến cây bắt ruồi, đầu tiên phải nói về sự quang hợp. Cây bắt ruồi cũng giống như những thực vật khác là có được chất dinh dưỡng qua quang hợp. Nhưng lại có vài điểm khác với những thực vật khác, chất dinh dưỡng mà cây bắt ruồi nhận được không đủ để nó tồn tại, mà đầm lầy mà nó sống trong đó cũng thiếu các chất khoáng và các chất dinh dưỡng khác. Dưới tình hình này, cây bắt ruồi hoặc là không thể tồn tại nữa, hoặc là "trí tuệ" cần phải tìm những cách thay thế khác để nhận được chất dinh dưỡng quan trọng.

Lúc ban đầu có thể là một cây bắt ruồi vô tình bắt được côn trùng, bổ sung chất dinh dưỡng thiếu hụt. Trong tin tức di truyền của nó ghi nhớ chuyện này, theo sự tiến hóa từng đời từng đời, không ngừng tìm kiếm cách bắt mồi tốt nhất, rồi mới tiến hóa thành như bây giờ."

Vương Triều Lượng nói đến đây thì có chút bùi ngùi, "Tiến hóa của thực vật rất kỳ diệu, bây giờ nghiên cứu của bọn chú ngoại trừ tiến hóa tự nhiên của thực vật, còn có con người can thiệp vào tiến hóa của thực vật nữa. Tiểu Tây nếu cảm thấy hứng thú với những thứ này thì cuối tuần sau ở Đại học nông nghiệp Phượng Thành có một buổi tọa đàm, cháu có thể đi nghe."

"Là về tiến hóa của thực vật sao?"

Vương Triều Lượng gật đầu, "Đúng chính xác thì là buổi tọa đàm về việc con người lựa chọn phương hướng tiến hóa của thực vật."

Lục Lăng Tây có chút dao động, Vương Triều Lượng để số điện thoại lại cho cậu, để khi nào cậu đi thì đến tìm ông. Đi dạo quanh Vi Viên Nghệ cho đến trưa, Vương Triều Lượng mới lưu luyến rời khỏi đây, trước khi đi còn mua bồn Điếu Lan đã tiến hóa kia, nói muốn về xem xem thế nào.

Tiễn Vương Triều Lượng, Lục Lăng Tây mở tấm bảng trắng ra. Cậu không hiểu nhiều về tiến hóa của thực vật cho lắm, cũng không hề nghĩ đến lựa chọn phương hướng tiến hóa của thực vật. Nhưng những điều Vương Triều Lượng nói hôm nay đã khiến cậu nhận ra một vấn đề, qua tấm bảng để tiến hóa cho thực vật cũng không phải là tiến hóa tự nhiên của thực vật, mà càng giống như con người can thiệp vào tiến hóa hơn, hoặc là nói là tiến hóa mà tấm bảng đã tuyển chọn. Điều này khiến Lục Lăng Tây suy nghĩ một chuyện, tấm bảng rốt cục là cái gì?

Nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được gì, Lục Lăng Tây chuẩn bị cuối tuần sau sẽ đến Đại học nông nghiệp Phượng Thành nghe tọa đàm, cậu có hứng thú với tiến hóa nhân tạo, cảm giác như đã sờ được gì đó. Có việc này phân tâm, đầu óc Lục Lăng Tây đều xoay chuyển quanh những phương hướng tiến hóa của thực vật trong cửa hàng, nên không có thời gian nhớ Nhan Việt nữa.

Cùng lúc đó, Nhan Việt đang đi cùng An Kiệt đến nhà lớn nhà họ Diệp để tìm Diệp Khang. Hôm nay là cuối tuần, con cháu nhà họ Diệp ở Trung Kinh phải về nhà lớn, đây là quy định bắt buộc của Diệp lão gia tử. Nghe nói Diệp Khang và Diệp lão gia tử đang chào hỏi khách khứa, Nhan Việt định xem có nên đổi thời gian đến hay không. Dù sao hai nhà cách nhau không xa, cũng chỉ mấy phút mà thôi. Anh vừa chuẩn bị đi, Diệp Khang đã tìm cớ né tránh, nhìn thấy bọn họ thì mặt đầy vui mừng. "Bạn thân, tôi đang lo không biết tìm cớ gì trốn đây."

Nhan Việt nhướng mày, "Xem mặt?"

Vẻ mặt Diệp Khang đau khổ gật đầu. Cũng không biết lão gia tử nghĩ thế nào nữa, Diệp Thành ở trên còn chưa lập gia đình mà, không đi quan tâm Diệp Thành lại quan tâm đến anh. Mới từ Phượng Thành về được mấy ngày, lão gia tử đã sắp xếp xem mắt mấy lần, đúng là muốn ép anh trốn ra nước ngoài ha.

An Kiệt vui sướng khi người gặp họa, "Cô gái nhà ai mà làm cậu tránh không kịp vậy?"

"Nhà họ Lê." Diệp Khang đau đầu, "Không biết ông nội nghĩ gì nữa, không nói con gái nhà họ Lê có tốt hay không, sao ông không đi hỏi thăm xem bây giờ ai dám lấy con gái nhà họ Lê nữa chứ."

"Sao vậy? Vẻ ngoài xấu? Tính hung hãn?" An Kiệt vẫn luôn ở nước ngoài nên không biết mấy tin đồn trong nước.

Ngược lại Nhan Việt nghĩ đến điều gì đó, "Vẫn là chuyện của Lục Duy An sao?"

Diệp Khang gật đầu, "Nhà họ Lê có một Lê Thải Doanh, tính tình cố chấp đến điên cuồng rồi, bây giờ ai ai cũng sợ con gái nhà họ Lê đều là như vậy, nên không ai dám lấy về nhà. Đúng rồi, hôm nay Lục Duy An cũng đến đây, cậu có muốn gặp một lần không?"

Nhan Việt nghĩ đến em trai đã qua đời của Lục Duy An, có hơi khó chịu, lắc đầu, "Thôi, cũng không có giao tình gì cả."

Diệp Khang chẳng sao cả, "Không gặp cũng được, dù sao anh ta cũng không phải là người đi chung đường với chúng ta."

Lúc hai người nói chuyện, có người đi ra từ nhà chính. Diệp Khang nhìn thoáng qua tùy ý nói: "Người đi ở giữa kia chính là Lục Duy An."

Nhan Việt nhìn sang, mày nhíu lại khó nhận ra. Lục Duy An nhìn hơi gầy, người cũng không cao, ấn tượng mà người khác nhìn thấy là rất nhãn nhặn, nhưng khiến Nhan Việt không thoải mái chính là Lục Duy An giống Lục Lăng Tây đến hai phần. Từ khi biết thiếu niên có cùng tên với em trai đã qua đời của Lục Duy An, Nhan Việt luôn thấy khó chịu với nhà họ Lục, bây giờ nhìn thấy hai người có phần tương tự, lại càng có cảm giác chán ghét không nói nên lời.

Như là nhận ra ánh mắt từ bên này, Lục Duy An có hơi mẫn cảm nhìn sang. Nhan Việt lạnh lùng dời mắt, Diệp Khang nở nụ cười, không thèm quan tâm đến Lục Duy An ở bên kia, kéo Nhan Việt và An Kiệt vào phòng.

Bởi vì sức khỏe đã tốt lên nhiều, Lục Duy An dần dần xuất hiện trong vòng xã giao của những người cùng lứa tuổi. Nhưng vì có chuyện của Lục Lăng Tây trước đó, mọi người không có ấn tượng tốt về gã chút nào. Tuy ở một mức độ nào đó Lục Duy An cũng là người đáng thương, nhưng đáng thương hơn chính là Lục Lăng Tây đã qua đời. Diệp Khang không tin nhiều năm như vậy mà Lục Duy An không biết gì cả, nếu gã có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả những gì mà Lục Lăng Tây đã làm, thì trong lòng gã cũng chẳng xem Lục Lăng Tây là em trai mình. Cũng chính vì vậy mà Lục Duy An vẫn không thể tiến vào vòng tròn của bọn họ, Diệp Khang nói bọn họ không phải là người đi chung đường chính là cái ý này.

"Còn thấy khó chịu?" Làm một bác sĩ tâm lý đủ tư cách, Diệp Khang rất dễ đoán được suy nghĩ của Nhan Việt từ vẻ mặt của anh. Anh cảm thấy chỉ cần liên quan đến Lục Lăng Tây là Nhan Việt liền không bình thường chút nào, tên giống nhau chỉ là trùng hợp mà thôi. "Hay là..." Anh đề nghị, "Bảo Tiểu Tây sửa tên là được? Lục Tây, Nhan Tây cũng rất tốt, cậu nói xem?"

Nhan Việt bình thản liếc nhìn anh, Diệp Khang cười phá lên, hỏi: "Lần này về cậu định ở bao lâu? Sao không mang Tiểu Tây cùng đến luôn? Trung Kinh có nhiều chỗ không tệ, có thể đưa Tiểu Tây đi chơi."

Đề nghị này làm Nhan Việt hơi dao động, hình như Tiểu Tây luôn ở Phượng Thành chưa từng đi nơi khác. Anh nên tìm thời gian đưa Tiểu Tây ra bên ngoài vui chơi, trạm đầu tiên có thể chọn Côn Nam. Bên đó rừng rậm nguyên sinh khá nhiều, chủng loại thực vật cũng nhiều, Tiểu Tây chắc chắn sẽ rất thích.

"Nghĩ ra đi đâu chưa?" Diệp Khang vừa thấy vẻ mặt của anh là biết anh nghe lọt đề nghị này.

"Côn Nam. Bên đó khí hậu tốt, thực vật rất nhiều, chắc Tiểu Tây sẽ thích."

Diệp Khang vừa nghe đến Côn Nam cũng thấy hứng thú. "Khi nào đi vậy, chúng ta có thể đi cùng nhau."

Nhan Việt như không nghe thấy lời anh nói vậy, vẻ mặt tự nhiên thay đổi đề tài.

An Kiệt buồn cười chớp chớp mắt với Diệp Khang, nói không thành tiếng, "Đi nghỉ tuần trăng mặt."

Diệp Khang: "..."

* Cây bắt ruồi Venus (Tên khoa học: Dionaea muscipula)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi