ĐIỆN VƯƠNG Ở RỂ



Rất nhiều người còn lại của Lý gia cũng nói: "Mỹ Na, đừng tùy hứng! Nhanh chóng giải thích cho Phùng sư phụ đi!"
"Có thể gả cho cậu Khương là vinh hạnh! Cũng là vinh hạnh của gia tộc chúng ta!"
Lý Mỹ Na lạnh lùng nhưng thông minh, cô ta đương nhiên biết thật ra những người này đều đang lo lắng cho ích lợi của bản thân họ mà thôi!
"Lý Mỹ Liên, nếu cô đã nghĩ như vậy thì cô gả cho Khương Văn đi!"
Lý Mỹ Na nói.
Lý Mỹ Liên nghe thấy lời Lý Mỹ Na nói thì nội tâm bắt đầu dao động.
Nếu như cô ta là Lý Mỹ Na, cô ta chắc chắn sẽ đồng ý!
Cô ta vừa ghen thị vừa hâm mộ Lý Mỹ Na!
"Đủ rồi!"
"Mỹ Na, bác con vừa nói đúng đầy! Vi sư là sư phụ của con nên vi sư có thể làm chủ hôn sự của con!"
"Con không có quyền lên tiếng phản đối."
"Hiện tại, vi sư chỉ muốn nghe ý kiến của Lý Diệu Thần và Lý Khải!"
Lý Khải nhìn về phía Lý Mỹ Na, nói: "Mỹ Na, con thật sự muốn từ chối sao?"
Lý Mỹ Na gật đầu nói: "Đúng vậy! Ba, hôn nhân của con, con muốn tự mình làm chủ!"

Lý Khải nhìn con gái duy nhất của mình, trong lòng không khỏi xúc động.
Vợ Lý Khải mất sớm, sau đó ông ấy cũng không cưới thêm ai cũng bởi vì ông quá yêu vợ!
Sau khi vợ mất, mọi yêu thương của ông ấy đều đặt lên người con gái.
Tuy rằng điều kiện của Khương Văn tốt thật nhưng nếu như con gái đã không muốn thì người làm ba như ông cũng sẽ không ép!
"Được! Mỹ Na, ba sẽ không ép con!"
Sau đó, Lý Khải nhìn Phùng Thư nói: "Phùng sư phụ, cảm ơn ý tốt của ngài! Nhưng tôi đồng ý để Mỹ Na tự tìm chồng của mình!"
Sắc mặt Phùng Thư không chút thay đổi nói: "Lý Diệu Thần, ý của ông thì sao?"
Lý Diệu Thần biết rõ loại tình huống này chỉ có đao sắc chặt đay rối, nếu như uyển chuyển kéo dài chỉ sợ ngược lại dễ dàng tạo nên phiền toái.
Lý Diệu Thần nói: "Chắc chắn Phùng sư phụ cũng vô cùng yêu thương Mỹ Na, như vậy chắc cũng không ngại để Mỹ Na tự đi tìm hạnh phúc của mình chứ."
"Nhưng lần này ngài đi đường xa mệt nhọc lại còn tốn công lo lắng như vậy, tôi cho người chuẩn bị ba triệu đưa ngài là phí vất vả, mong ngài vui lòng nhận lấy!"
"Còn về cậu Khương, vô cùng cảm ơn cậu Khương đã coi trọng Mỹ Na nhà chúng ta.

Nếu cậu đã đến đây thì chúng tôi cũng sẽ chiêu đãi cậy, tặng cho cậu ngọc như ý có giá trị không dưới năm trăm triệu, mong cậu đừng để trong lòng."
Mọi người trong Lý gia nghe Lý Diệu Thần nói xong thì đều cảm thấy đau lòng như bị cắt mất miếng thịt.
Chỉ vì muốn từ chối mà Lý gia lại phải chi ra năm trăm triệu!
Phùng Thư cười lạnh: "Năm trăm triệu? Tôi thiếu sao?"
"Bây giờ, tôi chỉ muốn nói cho mấy người biết, Lý Mỹ Na chỉ có thể đồng ý!"
"Nếu không tôi cũng không ngại ra tay chèn ép Lý gia mấy người đâu!"
Đối với Phùng Thư mà nói, có thể tiếp nhận kinh nghiệm đột phá nửa bước Hóa Cảnh mới quan trọng!
Lúc trước bà ta dạy Lý Mỹ Na và Lý Khải thật ra cũng là vì lợi ích, hy vọng có thể lợi dụng thân phân thần y thế gia của Lý gia để có thể lôi kéo tài nguyên cho bản thân mà thôi.
Ở trong lòng bà ta, thật ra chỉ thiếu bước coi gia tài làm đối tượng để kết giao.
Thậm chí, bà ta truyền thụ võ đạo cho Lý Mỹ Na cũng có mục đích cả.

Bà ta hy vọng một ngày nào đó Lý Mỹ Na có thể vì bản thân bà ta đánh đổi chút tư lợi.
Bây giờ đã đến lúc bà ta cần dùng đến Lý Mỹ Na rồi.

Vậy mà Lý Mỹ Na còn nói muốn tự tìm kiếm hạnh phúc của bản thân?
Làm sao có thế!
Vào giây phút Phùng Thư nói ra những lời này, vẻ hiền lành luôn được ngụy trang trên gương mặt lập tức tan biến!
Hơi thở võ đạo lạnh lẽo của bà ta lan ra, làm độ ấm cả phòng giảm xuống.

"Không nghĩ tới Lý gia mấy người lại không biết tốt xấu như vậy!"
"Mấy người có rằng bản thân có chút y thuật là có thể không cố kỵ chút nào sao?"
"Đúng là không biết trời cao đất rộng! Khương gia phất tay cái là có thể khiến Lý gia mấy người lập tức biến mất! Cái mấy người gọi là dòng dõi thần y kia, liệu có mấy ai dám đứng ra giúp đỡ? Ai dám đắc tội với Khương gia có cường giả nửa bước Hóa Cảnh tọa trấn?"
Lúc này Khương Văn đã đứng thẳng dậy, khí tức trên người cũng tản ra.
Trong ngôn ngữ của anh ta đã không còn chút tôn kính nào, chỉ có sự sỉ nhục và đè ép Lý gia, giống như người đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn xuống dưới.

Chỉ sợ đây mới là suy nghĩ thật sự của Khương Văn đi!
Lúc trước bởi vì ngụy trang bề ngoài để cầu hôn nên mới làm ra vẻ thân sĩ một chút!
"Khương Văn, cậu xuất khẩu cuồng ngôn! Lý gia không chào đón cậu! Mời cậu lập tức rời đi!"
"Nếu không, tôi sẽ cho bảo an ném cậu ra ngoài!"
Sắc mặt Lý Diệu Thần thay đổi, tức giận mở miệng nói.
Khóe miệng Khương Văn lộ ra nụ cười lạnh.
"Lý Diệu Thần, cái lão già nhà ông mắc bệnh nan y, sẽ nhanh chóng gần đất xa trời rồi.

Võ đạo của ông có tăng tiến chút nào không?"
"Dù hiện tại ông có đối chiến với tôi cũng chỉ sợ còn chưa tiếp được ba chiêu đã thua rồi!"
Lúc này Khương Văn không còn chút cố kỵ nào.
"Khương Văn, cậu..."
Lý Diệu Thần chỉ tay vào Khương Văn, tức giận đến mức nói không lên lời.
Bởi vì tình trạng của ông hiện tại quả thật đã mục rữa như vậy.
Sắc mặt Lý Khải cũng đỏ lên vì tức giận: "Khương Văn, cậu đừng quá đáng! Tôi sẽ khiến cậu lập tức rời đi!"
Lý Khải đi về phía Khương Văn.
Bản thân Lý Khải cũng là võ giả, là võ giả nội kình nhị phẩm trung kỳ.
Mặc kệ là so cấp độ hay phẩm chất đều cao hơn Khương Văn.

Khương Văn chỉ là võ giả nội kình nhất phẩm sơ kỳ.
Chênh lệch cấp bậc trong võ đạo là thứ luôn không thể vượt qua!
Ở trong mắt mọi người, tất nhiên là Lý Khải có thể dễ dàng áp chế được Khương Văn rồi.
Nhưng nếu Lý Khải bởi vì Khương Văn bất kính với Lý Diệu Thần, bởi vì cái thứ gọi là đạo hiếu kia mà động thủ với Khương Văn...

Vậy chỉ sợ bọn họ sẽ phải đối mặt với lửa giận của Khương gia mất!
Một khi như vậy thì lợi ích của Lý gia nhất định sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó có lẽ bọn họ cũng sẽ bị liên lụy theo!
Tôn Trạch Sơn và Lý Trạch nhất thời sốt ruột.
"Lý Khải, không được ra tay với cậu Khương! Mau dừng lại!"
"Ba, cậu Khương chỉ nói vài câu bất kính với ba mà thôi, với lại những gì cậu ấy nói cũng là sự thật mà.

Ba không thể bởi vì chuyện này mà đổi cậu Khương đi được! Chung quy thì người tới là khách!"
Nghe được đứa con trai con gái ruột thịt của mình nói ra những lời này, Lý Diệu Thần tức giận tột độ, trước mắt như biến thành màu đen!
Bản thân ông cụ là người già còn bị người ta nhục nhã như vậy, bị người ta ức hiếp đến tận nhà mà hai người bọn họ vẫn còn có thể nói như thế!
Đương nhiên Lý Diệu Thần cũng biết bọn họ đang lo lắng nếu chọc đến Khương gia thì sẽ liên lụy đến bọn họ.
"Hai người..."
Lý Diệu Thần tức giận run rẩy chỉ bọn họ.
Lúc này Phùng Thư không thèm để ý đến Lý Diệu Thần thêm chút nào.
Ánh mắt bà ta lạnh lùng, lên tiếng: "Lý Khải, muốn ở trước mặt tôi ra tay với Khương Văn sao?"
Nội lực của Phùng Thư bắt đầu ngưng tụ, chuẩn bị ra tay!
"Phùng sư phụ, Khương Văn ở Lý gia vô lễ như vậy nhất định phải đuổi đi! Mong ngài thứ lỗi!"
Lý Khải kiên định nói.
Phùng Thư lạnh lùng đáp: "Lý Khải, Khương Văn là người tôi mang đến! Ông muốn đuổi Khương Văn đi cũng là bất kính với tôi! Nếu ông đã bất kính với tôi, vậy thì đừng trách tôi ra tay."
"Đương nhiên, một khi tôi đã ra tay thì chắc chắn từ nay về sau tôi và Lý gia mấy người sẽ cắt đứt hoàn toàn, cũng là lúc tôi chèn ép Lý gia!"
Khóe miệng Khương Văn cũng lộ ra nụ cười tự tin.
"Phùng sư phụ, không cần bà ra tay!"
"Hôm nay, tôi sẽ tự tay đập nát tự tin của Lý gia!"
Khương Văn nói xong lập tức di chuyển..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi