ĐIỆN VƯƠNG Ở RỂ



"Khương Văn, nó đã chủ động đưa hai tay lên cho tôi phế đi thì tôi cũng chỉ có thể đồng ý!"
"Những thứ khác sẽ để lại cho cậu!"
Trên mặt Phùng Thư hiện lên nụ cười âm hiểm.
Hai bàn tay của Phùng Thư ngay sau đó cũng càng trở nên sắc bén hơn!
Diệp Đông dường như không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, hai nắm đấm vẫn đấm mạnh về trước.
Những người đứng về phe Lý Sơn và Lý Trạch đều lộ vẻ chờ mong.
Còn những người khác trong Lý gia đều lộ vẻ buồn bã.
Đến tận lúc này rồi, chỉ sợ Lý gia thật sự phải thay đổi rồi!
Địa vị và lợi ích của bọn họ ở Lý gia chỉ sợ đều biến mất.
Trong đó có một gã đàn ông độ tuổi trung niên lộ vẻ kiên quyết.
Ông ta nhìn về phía Lý Sơn: "Gia chủ, lúc trước tôi có suy nghĩ ngu ngốc, đầu bị cửa kẹp! Vậy mà lại ngốc nghếch ủng hộ Lý Diệu Thần và Lý Khải, tôi biết tôi sai rồi!"
"Tôi làm Tổng giám đốc tài vụ của Lý gia, tôi nhất định sẽ nhanh chóng giúp ngài thu thập đầy đủ các điểm quan trọng rồi chuyển giao sang tên của ngài!"
Lý Hoàng hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc tài vụ trong công ty Lý gia, cũng coi như là người nắm thực quyền trong tay, lợi ích nhận được cũng cao!
Ông ta tuyệt đối không thể từ bỏ những lợi ích, địa vị và cuộc sống hiện tại.

Giờ phút này, ông ta lao nhanh về phía Lý Sơn và Lý Trạch rồi quỳ xuống! Sau đó lại quỳ xuống với Phùng Thư!
Sản nghiệp quan trọng nhất của Lý gia, nơi có nhiều lợi nhuận và kinh doanh tốt nhất chính là công ty y dược!
Ông ta có thể đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc tài vụ đương nhiên là do Lý Diệu Thần và Lý Khải tín nhiệm, tự tay bồi dưỡng!
Nhưng mà hiện tại ông ta lại là người phản bội đầu tiên! Thậm chí còn nói thẳng tên của ông cụ, gọi thẳng tên của Lý Khải!
Ban đầu, ông ta đối với Lý Diệu Thần và Lý Khải kính sợ có thửa.
Lý Diệu Thần chỉ cảm thấy khí huyệt trong người dâng cao, thiếu chút nữa bị cao huyết áp ngất đi.
Lý Khải lại cảm thấy có một lực ép vô hình đặt trong ngực.
Còn Lý Mỹ Na mở to hai mắt không dám tin nhìn ông ta.
Trên mặt Lý Sơn hiện lên nụ cười lạnh xen lẫn đắc ý: "Được! Nể tình ông biết đường tỉnh ngộ, tôi cho ông một cơ hội!"
"Nhưng mà, vừa rồi Lý Diệu Thần, Lý Khải, Lý Mỹ Na và tên oắt con này vừa mới cả gan bất kính với Phùng sư phụ và cậu Khương.

Hẳn là ông biết nên làm như thế nào rồi chứ?"
Lý Hoàng lập tức đáp: "Gia chủ, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ tự mình đánh gãy răng của Lý Diệu Thần...!Nhưng mặc dù Lý Diệu Thần mắc bệnh không lâu nữa sẽ chết nhưng dù sao ông ta vẫn là võ giả, tôi sợ..."
Lý Trạch nói: "Không sao, tôi sẽ khống chế lão già đó!"
Lúc Lý Trạch nói ra những lời này vô cùng lạnh lùng, không chút do dự nào.
Lý Diệu Thần nghe thấy hai đứa con của mình nói chuyện với hậu bối như vậy thì trong lòng lạnh lẽo.

Không nhịn được rơi lệ.
"Lý Sơn, Lý Trạch, hai đứa nghịch tử, nghịch nữ! Tôi yêu thương cô cậu như vậy, mà kết quả cô cậu lại báo đáp tôi như này!"
"Mấy người muốn chia rẽ Lý gia à!"
Nước mắt Lý Diệu Thần rơi từng dòng.
Lý Trạch nói: "Ba, ba yêu thương bọn con? Nếu như ba thật sự yêu thương hai người bọn con thì phải phân chia quyền quản lý chọn bọn con! Để bọn con thay phiên nhau làm gia chủ chứ! Dựa vào đâu để Lý Khải làm gia chủ?"
Lý Sơn cũng nói: "Em gái nói đúng! Ba, hiện tại ba cũng không sống được bao lâu! Ba coi như làm cho Lý gia một chuyện cuối cùng đi! Để cho mọi người tát ba, rồi ba quỳ xuống cầu cậu Khương, xin cậu Khương tha cho Lý gia đi!"
Lý Diệu Thần kinh ngạc không dám tin.
Sở dĩ ông cụ giao gia nghiệp cho Lý Khải làm gia chủ là bởi vì thiên phú trên mảng võ đạo của Lý Khải tốt hơn hai người bọn họ.

Mà khả năng kinh doanh cũng mạnh hơn!
Dưới sự điều hành kinh doanh của Lý Khải và Lý Mỹ Na, quy mô sản nghiệp và lợi nhuận thu về cao hơn lúc mới tiếp nhận ba lần!

Mà ông cụ cũng đưa cho Lý Sơn và Lý Trạch cổ phần của công ty, còn trả lương mấy ngàn vạn.
Người nhà của bọn họ ở trong sản nghiệp của Lý gia đều tranh giành lợi ích.
Nhưng bọn họ lại không biết điểm dừng, tham lam vô độ!
"Ba, mọi sai lầm ngày hôm nay đều tại ba!"
"Chắc hẳn ba biết rõ tên nhóc con này đúng không? Chắc hẳn ba cũng biết Lý Mỹ Na thông đồng với nó rồi đúng không?"
"Nhưng ba đúng là lão già lẩm cẩm! Vậy mà có thể vì một tên oắt con như vậy từ chối cậu Khương!"
"Chẳng lẽ ba cho rằng tên này có thể mạnh hơn cậu Khương sao?"
"Nhưng hiện tại cậu ta sẽ bị Phùng sư phụ phế đi hai tay ngay thôi! Còn sẽ bị cậu Khương phế cả người!"
Lý Sơn trách cứ nói, cứ như trưởng bối đang dạy dỗ vãn bối vậy!
Về phần Lý Diệu Thần, lúc này ông cụ đã bi phẫn từ lâu, đau lòng đến mức cả người run rẩy!
Ngay tại giây phút Lý Sơn dứt lời.
Răng rắc!
Răng rắc!
Hai âm thanh gãy nát liên tiếp vang lên!
"Ha ha, hai tay của thằng nhóc đó bị gãy rồi!"
"Cậu Khương, tôi đỡ cậu, để cậu tự tay đập nát cậu ta..."
Không biết Lý Mỹ Liên đã chạy tới bên cạnh Khương Văn từ lúc nào, giúp đỡ anh ta đứng dậy.
Thậm chí cô ta còn mất tự nhiên đè ép ngực mình vào cánh tay của Khương Văn.
Trên mặt Khương Văn lộ vẻ ngoan độc: "Phùng Thư, tiếp theo giao cho tôi..."
Nhưng lời của Khương Văn còn chưa nói xong đã ngây người.
Mọi người cũng ngây người.
A!
Một tiếng hét thê lương vang lên.
Nhưng âm thanh này lại không phải của Diệp Đông, mà là tiếng của Phùng Thư.
Vừa rồi Diệp Đông lấy quyền đối kháng với trảo của Phùng Thư, tốc độ cực nhanh! Tất cả mọi người đều không thể phản ứng lại.

Thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ.
Nhưng lúc này bọn họ thấy được hai nắm đấm của Diệp Đông đã chạm tới hai vai của Phùng Thư!
Mà hai tay của bà ta gãy nát.

Tiếng gãy xương vang lên liên tục.
Trên mặt đến lại có mười ngón tay mang theo vết máu, màu đỏ tươi nhỏ xuống xung quanh!
Hai vai của Phùng Thư cũng bị đập nát, không thể trị liệu.
Tay đứt xót ruột!
Tất cả đều vỡ nát!
Sao Phùng Thư không thể thê lương thét chói tai được?
Âm thanh này giống như âm thanh của lão vu bà vậy.
Cực kỳ khó nghe.
Diệp Đông nhíu mày: "Câm mồm!"
Phùng Thư cảm nhận được sát khí giống như ma vương giáng lâm tản ra từ trên người Diệp Đông thì lập tức ngậm miệng lại.

Mặc kệ ngón tay đau đớn đến mức nào, mặc kệ trên người thương ra sao thì bà ta cũng phải cố gắng đè nén tiếng thét đau đớn xuống!
Ùng ục.

Ùng ục.
Nhưng bà ta vẫn không thể nhịn được nuốt nước miếng, phát ra âm thanh nho nhỏ.
Cả hiện trường lúc này lại rơi vào yên lặng, không khí như đang giảm xuống dưới mười độ!
Có không ít người thậm chí còn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Phùng Thư được người đời xưng là cường giả võ đạo Thiết trảo nương tử! Là tồn tại đạt đến cấp bậc nội kình nhất phẩm hậu kỳ!
Nhưng mà hiện tại bà tại lại bị Diệp Đông đập nát hai thiết trảo mình luôn kiêu ngạo kia.

Thậm chí còn bị đánh rơi xuống, trở thành người cụt tay!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi