ĐIỆN VƯƠNG Ở RỂ


Lưu Huỳnh là một cao thủ võ đạo.
Một thân tu luyện võ đạo đã đạt đến trình độ uyên thâm, cho dù là ở thành phố Nam to lớn thì với thực lực như vậy sẽ tuyệt đối là nhân vật tầm cỡ.

Ở thành phố Tỉnh lại được xếp hàng đầu.
Nói như vậy thì cấp bậc địa vị của ông ta thật sự phải xem là ngang bằng với ông cụ nhà họ Thẩm, cho nên ông ta vẫn luôn rất tự hào.
Đối với người trong giới võ đạo, võ đạo là việc học cá nhân, không được dễ dàng truyền ra bên ngoài.

Trong suy nghĩ của ông ta, Diệp Đông vừa nãy chính là học trộm võ công của ông ta, thậm chí có thể hoàn toàn phế bỏ tứ chi.
Nhưng ông ta không ngờ được thái độ vô của Diệp Đông cùng bất kính.

Phải biết rằng với địa vị của ông ta thì ngay cả người đứng đầu gia tộc lớn ở thành phố Tỉnh, gặp ông ta cũng phải cung kính đối đãi vô cùng lễ phép.
“Đánh gãy xương vai của cậu xem như trừng phạt!”
Khuôn mặt của Lưu Huỳnh hiện lên sự nghiêm nghị.
Trong lòng của Diệp Đông có hơi ác cảm.

Vốn dĩ tâm trạng anh đang khá tốt bởi vì có chút thu hoạch ở bên hồ Thủy Lệ, không ngờ vừa đúng lúc rời đi thì lại gặp ngay thằng cha tự cao tự đại thế này.
Trong mắt của Lưu Huỳnh, một chưởng này của ông ta đánh xuống người của Diệp Đông thì anh căn bản cũng sẽ không kịp phản ứng! Tuy nhiên, ông ta đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trên đỉnh đầu.
Trước lúc ông ta chạm được lên bả vai của Diệp Đông thì anh đã quay đầu lại rồi.
Cảm giác dường như là sát thần xem thường chúng sinh vậy.
Đồng thời, Diệp Đông vung một chưởng xuống người ông ta.


Cả người ông ta bị ngã văng ra xá, ông ta cố gắng mới duy trì được tư thế đứng thẳng.
“Niệm tình hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt, tôi sẽ cho ông sống thêm một tháng.” Diệp Đông nói.
Phụt, hự.
Lưu Huỳnh lập tức quỳ xuống đất.
“Tôi sai rồi! Tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn.

Tôi tự cao tự đại.

Xin ngài hãy tha cho tôi một mạng!”
Bịch, bịch, bịch.
Lưu Huỳnh đập mạnh đầu xuống đất, đập mạnh đến nỗi máu trên trán chảy ròng ròng.

Dường như đập đầu đến mức không cần mạng nữa vậy.
Nếu như bất kể ai đó nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đây rõ ràng là một võ giả đứng top đầu?
Chỉ có Lưu Huỳnh biết rằng kinh mạch bên trong của ông ta đã bị một luồng khí chặn lại.
Người trước mắt đây là một vị trẻ tuổi.

Thực lực của vị này nói muốn cắt đường sống của ông ta thì chắc chắn sắp chết rồi.
Nói một tháng tức là đúng ba mươi ngày, không ít hơn một ngày mà cũng không nhiều hơn một ngày.
Thời khắc này trong đầu ông ta chỉ muốn Diệp Đông tha cho ông ta, cho dù là đập đầu đến chấn động não thì cũng đỡ hơn là phải chết.
Diệp Đông lắc đầu cười nhẹ: “Thấy ông thành tâm xin lỗi đến như vậy, vậy cho ông một cơ hội.

Trong vòng một tháng, nếu như ông và tôi có duyên gặp lại nhau ở thành phố Tỉnh thì tôi sẽ giúp ông.”
Nghe đến lời này, những bắp thịt trên mặt của Lưu Huỳnh không ngừng co giật.

Bản thân trước đây còn làm trò cười cho thiên hạ, thậm chí còn cho rằng Diệp Đông học lén võ công của ông ta.
Việc này đối với một người như Diêp Đông là đại bất kính.

Nếu như Diệp Đông giết chết ông ta ngay tại chỗ vậy cũng không xem là quá đáng.
Bây giờ tâm tình của Diệp Đông đang tốt, cho ông ta sống lâu hơn một tháng, còn nhìn thấy thái độ thành khẩn đập đầu xin lỗi của ông ta như vậy, có thể cho ông ta thêm một cơ hội cứu chữa đã được xem như là một ân đức lớn lao rồi.
“Lưu Huỳnh cảm tạ ngài!”
Lưu Huỳnh quỳ rạp xuống đất lại đập đầu cảm ơn rối rít.


Đợi đến khi ông ta ngước đầu nhìn lên, Diệp Đông đã rời đi cả trăm mét rồi.

Lưu Huỳnh lúc này cảm thấy cổ họng của mình khô nghẹn lại.
“Bước đi nhẹ như gió còn đạt tới tốc độ như vậy thì người này đã có thể lên hàng cao nhất.

Mình phải tận dụng hết tài lực của bản thân, dù cho dốc hết toàn bộ lực lượng thì trong một tháng cũng phải tìm gặp được người này! Sau khi gặp được ngài ấy nhất định phải bám theo.

Dù chỉ là làm người hầu của ngài ấy cũng bằng lòng.”
Trong đôi mắt của Lưu Huỳnh hiện lên sự kinh hãi và hoảng sợ.

Cho đến khi điện thoại di động của ông ta reo lên thì ông ta mới định thần trở lại.
Điện thoại được kết nối.
“Thưa ngài Lưu Huỳnh, tôi là Tôn Mạc Danh, gia chủ của nhà họ Tôn ở thành phố Tỉnh đây.

Không biết ngài đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ lập tức cho người đến đón ngài đến dự buổi từ thiện nhé.”
Người đang nói chuyện là Tôn Mạc Danh, gia chủ của nhà họ Tôn, một trong bảy gia tộc đứng đầu ở thành phố Tỉnh.
Lưu Huỳnh nói: “Không cần đâu, tôi còn một số chuyện cần phải xử lý, sau khi làm xong việc ông có thể qua đây đón sau cũng được.”
Lần này Lưu Huỳnh vốn dĩ là định đáp ứng với nhà họ Tôn, theo lời mời của nhà họ Phong cùng nhau đến tham gia đêm tiệc từ thiện của bọn họ.
Nhưng mà vừa nãy Lưu Huỳnh đập đầu trước Diệp Đông khiến cho trán của ông ta chảy máu, cho nên ông ta đương nhiên muốn đi xử lý vết thương trên trán của mình trước rồi sau đó mới đi đến buổi tiệc từ thiện này.
Nhưng không phải là bây giờ!
Tôn Mạc Danh vội vàng trả lời: “Vâng thưa ngài Lưu Huỳnh.

Chúng tôi rất mong chờ sự hiện diện của ngài tại bữa tiệc.”
Khu villa cao cấp Tâm Khởi.
Lúc này, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, khách khứa ra vào vô cùng náo nhiệt.


Khu villa này có sảnh lớn đã được trang trí vô cùng xa hoa.
Tôn Mạc Danh gia chủ của nhà họ Tôn và Phong Nghiêm Từ gia chủ của nhà họ Phong, tràn đầy ý cười, vui vẻ tiếp đón khách khứa.
Trên thực tế, địa vị của những vị khách này đa phần đều thấp hơn so với nhà họ Tôn và nhà họ Phong.
“Chúc mừng gia chủ Phong và gia chủ Tôn song hỷ lâm môn!”
“Chúc cho bữa tiệc từ thiện đêm nay của gia chủ Phong gia và gia chủ Tôn thành công tốt đẹp!”
Những vị khách này vô cùng lịch sự chúc mừng.
Trên thực tế, bữa tiệc đêm nay mặc dù trên danh nghĩa là một bữa tiệc từ thiện, thực ra tất cả các khoản tiền từ thiện sẽ rơi vào quỹ dưới sự kiểm soát của nhà họ Phong.
Những người nắm giữ kiểm soát quỹ đó cũng chính là họ hàng thân thích của nhà họ Phong, cuối cùng những người thật sự đi đến làm từ thiện lác đác chỉ có mấy người, đa phần nhà họ Phong là muốn hợp thức hóa việc trốn thuế của mình.
Những gia chủ ở buổi tiệc, giám đốc, ông chủ, vân vân, tất cả đều là những tên cáo già cho nên làm sao có thể không biết được.

Nhưng mà bọn họ đều không để tâm đến việc đó, ngược lại vui vẻ mà đến, vô cùng vui sướng.
Trong lòng bọn họ, buổi tiệc từ thiện này thực ra chính là một trong những bước đặt nền móng trong cuộc sống thượng lưu của bọn họ, không hơn không kém.

Còn về việc có có thực sự từ thiện hay không, bọn họ căn bản không để tâm.

Ở buổi tiệc, còn có một người ngang hàng với địa vị của nhà họ Tôn và nhà họ Phong đó là Hồ An Ninh, gia chủ của nhà họ Hồ ở thành phố Tỉnh!
“E rằng bắt đầu từ đêm nay trở đi nhà họ Tôn với nhà họ Phong sẽ ở vị trí độc tôn ở thành phố Tỉnh rồi!”
Hồ An Ninh nhìn khuôn mặt hồng hào rạng rỡ của Phong Nghiêm Từ và Tôn Mạc Danh không khỏi thở dài trong lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi