ĐIỆN VƯƠNG Ở RỂ


“Cậu Diệp, Lão Hưng, Phong Thụy Nghiêm cùng một vị tiên sinh cùng tới…”
Bằng Kiên đưa Phong Thụy Nghiêm cùng Lưu Huỳnh đến tới cửa.
Lão Hổ nhìn thấy Lưu Huỳnh, ông ta chợt nhớ đến một chuyện hôm trước.
Vì sự kiện kia diễn ra quá nhanh, mà lúc đó ông cũng không chú ý quá nhiều vào chuyện khác.

Giờ phút này mới nhớ tới, Lưu Huỳnh chính là vị tiên sinh nổi danh khắp nơi.
Rất mạnh!
Mà Phong Thụy Nghiêm kia, nổi tiếng với nhiều sản nghiệm lớn, cũng xem như có chút công phu đáng gờm.
Vậy mà hai người này đều quy phục dưới trướng Diêp Đông!
Lão Hưng tự so sánh với Phong Thụy Nghiêm cùng Lưu Huỳnh thì cũng có thể nói là không thể so sánh được.
Vậy thì Lão Hưng ông theo Diệp Đông xem như lời to rồi.
“Ngài Diệp!”
Phong Thụy Nghiêm, Lưu Huynh đều rất cung kính chào hỏi Diệp Đông.
Bọn họ đã theo mệnh lệnh làm việc cho Diệp Đông, xử lý Phong gia, hiện giờ cần thong báo.
Mà Diệp Đồng vừa lúc ở biệt thự Phong Hoa, nên bọn họ nhanh chóng đến đây.
Diệp Đông gật đầu: “Các người xem như có quen biết với nhau rồi.”
Vừa nói anh chỉ tay vào Lão Hưng.
Phong Thụy Nghiêm nói: “Có biết.”
Nói xong Phong Thụy Nghiêm nhìn Lão Hưng.
Phong Thụy Nghiêm xem như là một lão đại trong thương trường, mà Lão Hưng kia đa phần thế lực đen là chính.
Phong Thụy Nghiêm sau khi xin được đi theo Diệp Đông cũng xem như là mở mang tầm mắt.
Đột nhiên, Phong Thụy Nghiêm ngây cả người, nhìn Lão Hưng với vẻ mặt không tin được.

“Gì chứ? Lão Hưng, tôi nhớ ông chỉ đạt mức ngoại kình đỉnh phong, còn chưa đạt nội lực.

Sao bây giờ là nội kình cấp ba đỉnh phong.”
Võ giả đối với người thường mà nói là vô cùng thần bí, nguyên nhân chính vẫn là số lượng quá ít.
Mà số lượng ít vì tu võ vô cùng khó khăn.

Việc gia tăng thực lực rất khó, còn khó hơn lên núi xuống biển.
Lão Hưng gật đầu: “Phong tổng, đúng là nửa giờ trước tôi vẫn ở ngoại kình đỉnh phong, chưa có nội lực.”
Nghe được lời nói của Lão Hưng, Phong Thụy Nghiêm hơi ngốc một chút.
Nửa giờ trước?
Đây là có ý gì!
Chẳng lẽ muốn nói chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, Lão Hưng có thể bước vào nội kình?
Chẳng lẽ nói vương thiên hổ tiêu phí nửa giờ công phu, bước vào nội kình!
Ngoại kình cùng nội kình, đây là cảnh giới chênh lệch rất lớn! Một là trên vực, một là dưới vực.

Nhiều võ giả cả đời chỉ dừng lại ở ranh giới này, không thể qua được.
“Này…”
Bằng Kiên cũng ngây ngẩn cả người, thậm chí cứng họng, không biết nói gì.
Hắn ta làm tâm phúc của Lão Hưng, cũng biết rõ Lão Hưng muốn đột phá nội kình đã tiêu phí bao tâm huyết, chịu nhiều gian khổ.
Nhưng vẫn mà không được!
Lúc mà hắn đưa Vương Hiền đi quả thực Lão Hưng vẫn ở ngoại kình đỉnh phong.
Lúc này mới qua ba mươi phút, vậy mà đạt nội kình.
Lưu Huỳnh khi nghe được điều này cũng mở to hai mắt nhìn.
Hiện tại, trừ Diệp Đông thì cảnh giới võ đạo của Lưu Huỳnh xem như là tối cao.
Ông ta có thể cảm giác được rõ ràng mọi thứ, Lão Hưng vừa mới vào được nội kình không lâu, hơi thở cũng chư ôn định hoàn toàn.
“Chẳng lẽ là bởi vì……”
Cùng thời khắc đó, Phong Thụy Nghiêm, Bằng Kiên, Lưu Huỳnh đều là nhìn về phía Diệp Đông, hai tròng mắt bên trong tràn ngập sự kính sợ cùng chấn động!
Lão Hưng bày ra sự cảm ơn cùng kính sợ thật sâu sắc nói: “Đúng vậy, chính cậu Diệp giúp tôi!”
Răng rắc!
Nghe được sự khẳng định của Lão Hưng, những người còn lại trong lòng như có sấm sét nổ ầm ầm.
Nửa tiếng? Trợ giúp Lão Hưng đến nội kình!
Nếu chuyện này lan truyền thì sẽ tạo ra chấn động gì chứ?
Diệp Đông vẻ mặt bình tĩnh: “Nói đi.”
Phong Thụy Nghiêm cùng Lưu Huỳnh phục hồi tinh thần, sau đó đem chuyện xử lý Phong gia cùng Tôn gia báo cáo lại.
Tôn gia, Phong gia đem Khu villa cao cấp Tâm Khởi chuyển nhượng vô điều kiện cho tập đoàn Phong Vân.
Mà tập đoàn Phong Vân chính là một trong những sản nghiệp thuộc thế lực của Điện Vương.
Đồng thời, Tôn gia, Phong gia lấy chi phí hai mươi tỷ làm chi phí xin lỗi, hơn nữa còn công khai truyền thông xin lỗi Diệp Đông.
Tôn gia, Phong gia hiện tịa không còn võ giả, lại còn xuất ra hai mươi tỷ, đây xem như rút hết máu của họ rồi.
Hai gia tộc này xem như tàn rồi!

Ngay sau đó, Phong Thụy Nghiêm giao giấy tờ chuyển nhượng cho Diệp Đông.
Diệp Đông nhìn thoáng qua một chút, gật đầu nói: “Giữ đó đi, tôi sẽ giao nó cho một người quản lý.”
Anh hơi dừng một chút, sau đó nói: “Mọi người làm rất tốt.”
Phong Thụy Nghiêm, Lưu Huỳnh ở Khế Lệ chính là một sự tồn tại sừng sững, oai danh đỉnh đỉnh.
Hiện tại, bọn họ chỉ vì nghe Diệp Đông nói vậy mà các người kích động.
Xem như Diệp Đông bước đầu sắp xếp cho bọn họ.

Bọn họ chỉ có thể làm cho Diệp Đông hài lòng.
“Lưu Huỳnh, ông đến đây.’
Diệp Đông nói.
Lưu Huỳnh hơi sửng sốt, ngay sau đó ông ta tới nhanh trước Diệp Đông.
Một tay Diệp Đông chụp lên bả vai của Lưu Huynh.
Nhìn có vẻ nhẹ nhàng.
Nhưng Lưu Huỳnh biết một cái chụp vai này ẩn chứa một dòng khí ngùn ngụt,
Lạch cạch.
Lúc này tâm mạch của ông ta đang bị chặn bỗng nhiên được thông thoáng.
Ông ta cảm nhận được, mệnh của mình xem như được cứu rồi.
“Đa tạ cậu Diệp.”
Lưu Huỳnh lập tức quỳ rạp xuống, bái lạy liên tục.
“Các người cứ xưng hô cậu Diệp là được! Không cần xưng hô quá mức rườm rà.”
Diệp Đông nhẹ nhàng châm một điếu thuốc.
Xưng hô này là thân thiết cỡ nào.
Phong Thụy Nghiêm, Lưu Huỳnh, Lão hưng vô cùng kích động.
Đây là muốn họ đi theo, cho phép họ đi theo.
Dù đều là xưng hô “cậu Diệp”, nhưng hiện tại không giống như vậy.
Lúc trước, bọn họ chỉ là được xem xét chờ sự đồng ý, giờ là thực sự được đi theo Điện Vương.
“Vâng, cậu Diệp.”
Ba người đều cung kính nói.

Lúc trước Phong Thụy Nghiêm cùng Lưu Huỳnh giải quyết Tôn gia cùng Phong gia, đến biệt thự Phong Hoa để báo cáo và xin chỉ thị, hiện tại đã được chỉ thị xong, cho nên muốn nhanh chóng hoàn thành.
Rất nhanh chóng họ cũng rời đi.
Lưu Huỳnh không có thành lập gia tộc gì, nên cũng không nhiều vướng bận.
Cho nên, ông ta trực tiếp tính toán ở lại Khế Lệ, cùng Diệp Đông trấn tọa.
Diệp Đông đang muốn đi có việc, thì ai ngờ gặp Xuân Bảo, sau đó thì lại có những việc này.
Hiện giờ công việc cũng không có gì phát sinh, anh định tiếp tục việc chưa hoàn thành của mình.
Diệp Đông nhớ hôm nay hôm nay bắt đầu phiên giao dịch của biệt thự Ngũ Giai.
Diệp Đông chuẩn bị rời đi.
Lão hưng nhanh chóng bấm thang máy, cung kính đưa Diệp Đông xuống lầu.
Bọn họ vừa mới tới cửa thang máy thì nghe được tiếng động hỗn loạn ở sảnh lớn biệt thự Phong Hoa.
“Bác à, chính là bọn họ để đám vệ sĩ đánh con, còn đem ném con ở thùng rác.”
Thiên Quách chỉ vào quản lý Lê rồi nói lớn.
Quản lý Lê cùng cac vị quản lý khác biết được Diệp Đông sắp rời đi thì lập tức đến đại sảnh, chuẩn bị xếp hàng cung kính tiễn Diệp Đông.
Kết quả, còn chưa kịp gặp Diệp Đông, lại gặp phải Thiên Quách
Mà hắn ta không phải tới một mình, còn có gia chủ Thiên gia, Thiên lập Cường cùng Thiên thiếu gia là Thiên Nhất Hào!
Đây chính là người có cấp bậc ngang hàng với Lão Hưng!
Nếu nói về tài lực thì so với Lão Hưng, Thiên gia có tài lực phong phú hơn.
Cho nên, đàm người quản lý Lê đối với đám người Thiên gia vô cùng tiết chế, không thể trêu thêm phiền toái vào người Lão Hưng được.
Quản lý Lê nói: “Ông Thiên, Thiên Quách sai trước, đắc tội với khách quý của Lão Hưng, cho nên đây là dạy dỗ hắn.”
Thiên Lập Cường sắc mặt lạnh như băng: “Rốt cuộc khách quý nào mà Lão Hưng lại dám đánh cháu tôi chứ?”
“Ông ta có biết đánh cháu ta là đánh vào mặt ta?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi