DIỆP DIỆP HỒ LAI

(tạp chí khảo cổ học)

_________________________________

Lại nói mấy lời làm người ta miên man bất định, sợ người khác không biết cậu có bệnh đúng không.

Hồ Lai Lai hít sâu mấy hơi, nhịn xuống dục vọng muốn đánh người. Cô quay qua Đường Thanh Hoa, chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Tiền Tài, mỉm cười thân thiện nói: “Bọn mình chỉ là bạn cấp ba.”

Dạo này không biết cô đã nói câu này bao nhiêu lần. kết quả Tiền Tài không những không nghe hiểu, ngược lại còn bổ sung thêm: “Ừm, là cái loại quan hệ bạn cấp ba khiến cho người ta hiểu lầm đó.”

“…… Cậu có biết xấu hổ hay không hả!”

Người bị không ngừng khiêu chiến sự nhẫn nại rốt cuộc nhịn không nổi nữa. Cô giơ tay lên tặng cho lưng cậu ta một cái tát thật mạnh. “Bang” một tiếng kêu vang đến mức người bên cạnh nghe thôi cũng thấy đau.

Thấy thế, Đường Thanh Hoa lại yên lặng rời xa cô thêm chút nữa.

Đúng lúc đó một cô gái không hề xa lạ đi về phía bọn họ.

Thời gian xa cách ba năm đối với cô ta gần như không hề tồn tại. Vì khi đối mặt với bọn họ cô ta giống như không có chút cảm giác xa lạ nào, thân cận nói: “Lại Lại, Tiền Tài. Mình đang định đi tìm các cậu. Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây.”

“……”

Danh sách những âm hồn bất tán của Hồ Lai Lai chỉ sợ là lại dài thêm một chút.

Hồ Lai Lai vừa nghe thấy âm thanh này đáy lòng liền kêu rên một trận. Không biết cái loại ngẫu nhiên gặp nhau này nên tính là thật khéo hay là thật xui xẻo. Vì tránh phiền toái không cần thiết, cô không nói hai lời cho Đường Thanh Hoa một ánh mắt, ý bảo chúng ta hãy nhanh chóng rời đi.

Không ngờ cơ thể vừa động một cái đã bị cản lại. Đồng thời tiếng của Tần Diệu lại lần nữa vang lên.

Cô ta nhìn xuống tay Hồ Lai Lai đang bị Tiền Tài giữ chặt, tươi cười trên mặt không thay đổi. Cô ta nói: “Tối nay mọi người có rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm đi, đã lâu không gặp nhau rồi.”

“Không rảnh.”

Lần này mở miệng nói chuyện là Tiền Tài.

Vì thế tươi cười trên mặt Tần Diệu bắt đầu xuất hiện tia rạn nứt. Nhưng cô ta vẫn cố gắng duy trì được, sau đó lại chuyển hướng qua người nãy giờ vẫn chưa nói chuyện: “Lại Lại, còn cậu thì sao?”

Rõ ràng chỉ muốn ăn cơm cùng Tiền Tài nhưng vẫn cố tình kéo cô vào. Loại kỹ xảo này Hồ Lai Lai đã thấy quá quá nhiều lần.

Cô lạnh nhạt nhìn Tần Diệu, sau gáy viết ba chữ to “Cậu thấy sao?” thay câu trả lời.

Hồ Lai Lai biết tâm tư của cô ta.

Cô ta thích Tiền Tài, từ những năm cấp hai đã bắt đầu thích.

Khi đó cậu bé Tiền Tài vẫn luôn đi theo sau mông Hồ Lai Lai đã không còn cần cô bảo vệ nữa. Đã dần trở thành bí mật thầm kín trong lòng các nữ sinh. Trong đó có hoa hậu giảng đường được nhiều người theo đuổi Tần Diệu.

Còn cô lúc đó cũng như bây giờ, hằng ngày chỉ có một con đường hai điểm chính là học tập và phiền chết Diệp Mạnh Trầm.

Thời điểm sinh hoạt đơn điệu của cô bắt đầu bị xáo trộn là sau khi kết thúc kì thi giữa kỳ.

Trong thời gian nghỉ trưa các nam sinh đều ra sân thể dục chơi bóng rổ. Còn lại trong phòng học chỉ có vài người. Hồ Lai Lai như thường lệ đang nằm sấp trên bàn xem "Tạp chí khảo cổ học" trên đầu bỗng truyền đến một giọng nói còn tính là quen thuộc: “Lại Lại, bạn có biết Tiền Tài thích ăn gì không?”

“Ăn. Phân.”

Phàm là vấn đề liên quan đến Tiền Tài cô đều không quá quan tâm. Thành ra cô cứ vừa lật tạp chí vừa buột miệng nói theo quán tính. Không khí đột nhiên an tĩnh. Lúc này cô ngước mắt mới thấy trước mặt mình chính là hoa hậu giảng đường mà ngày thường không có tiếp xúc gì.

Thấy bộ dáng bị dọa của đối phương, Hồ Lai Lai mới ý thức được sự “thô lỗ” của mình có khả năng đã dọa tới cô ấy rồi.

“À ý mình là cậu ta không kén chọn đâu, cái gì cũng thích.”

Sau khi nghe câu này Tần Diệu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, biểu tình cũng trở nên tốt hơn. Cô ta lấy ra một cái túi tinh xảo, trong giọng điệu có sự rụt rè đặc trưng của nữ sinh: “Vậy cậu có thể đưa cái này cho cậu ấy giúp mình không?”

Đối với việc này Hồ Lai Lai cũng không hề bất ngờ. Bởi vì những việc như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra. Chỉ là cô vẫn luôn không hiểu vì sao những người này luôn thích nhờ cô truyền lời hoặc đưa quà hộ.

Chẳng lẽ cô nhìn qua rất giống loại người thích lấy việc giúp người làm niềm vui? Hay là do trên người cô có ánh sáng lấp lánh của huy hiệu “Người thích truyền lại”?

Cô không biết đáp án, dù sao cứ cho là đang tích đức đi.

Lần này cũng như vậy, Hồ Lai Lai đáp ứng lời thỉnh cầu của Tần Diệu. Nhưng vì muốn bớt việc cho sau này, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định cho Tần Diệu một kiến nghị.

“Kỳ thật tính tình Tiền Tài rất tốt. Nếu cậu thật sự muốn hiểu cậu ta thì cậu nên trực tiếp đi tìm cậu ấy. Không cần phải hỏi thăm từ tớ đâu.”

Cũng không biết cô đã nói sai chỗ nào, vừa dứt lời sắc mặt Tần Diệu bỗng trở nên có chút khó xử. Cô ta thu cánh tay đang định đưa đồ cho Hồ Lai Lai. Chân tay luống cuống liên tục xin lỗi.

“Thật…… thật xin lỗi. Chỉ là tớ cảm thấy quan hệ giữa cậu và Tiền Tài rất tốt cho nên... Tớ không cố ý muốn làm phiền cậu đâu, thật sự xin lỗi nhé.”

Nói xong cô ta liền rời khỏi phòng học.

Không bao lâu sau chuyện Tần Diệu thích Tiền Tài bỗng được đồn thổi khắp nơi, đưa tới chấn động không nhỏ. May là rất nhanh đã lắng xuống. Dù sao loại chuyện này cứ cách mấy tuần sẽ đổi nam nữ chính một lần, cho nên ai cũng nghe một chút liền quên ngay.

Hồ Lai Lai lại càng không để trong lòng. Thẳng đến một ngày nọ cô trốn tiết thể dục rồi chui vào phòng học ngủ bù. Không bao lâu sau đã bị tiếng nói chuyện đánh thức. Đang định lấy tai nghe ra bịt tai lại thì bỗng nhiên nghe thấy tên mình.

“Thực xin lỗi, tớ không biết chuyện này sẽ khiến cho cậu gặp phiền toái lớn như vậy. Tớ chỉ nghĩ rằng sinh nhật cậu sắp tới rồi, muốn nhờ Lại Lại đưa quà sinh nhật cho cậu. Không ngờ cô ấy lại đi nói với mọi người.”

Động tác lấy tai nghe của Hồ Lai Lai chợt khựng lại. Trong đầu nhảy ra hai chữ.

Ghê tởm.

Sau đó cô lại đeo tai nghe lên nhắm mắt ngủ tiếp. Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ coi như không biết Tần Diệu.

Việc này trong mắt người khác là Hồ Lai Lai cố tình nhằm vào Tần Diệu. Duy chỉ có Tiền Tài đối với cô vẫn không rời không bỏ, hơn nữa cái gì cũng không nói. Có hôm Hồ Lai Lai rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Sao cậu không hỏi tớ lý do?”

Tiền Tài cắm ống hút vào hộp sữa bò vị dâu, đưa cho cô. Sau đó lại sờ sờ đầu cô, bày ra bộ dáng rất thấu hiểu: “Không ai sẽ dành bộ mặt tươi cười cho tình địch của mình. Tớ hiểu tâm trạng của cậu mà.”

“…… Cút!”

Hồ Lai Lai đá cậu ta một cái. Giờ phút này cô thật tình nguyện cậu ta rời bỏ cô luôn đi.

Vốn tưởng rằng sự việc ghê tởm như vậy sảy ra một lần là đủ rồi. Không ngờ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Chưa được mấy ngày Hồ Lai Lai lại tiếp tục gặp phải tai bay vạ gió.

Lúc ấy đám bạn xung quanh cô đang kích động bát quái về những tin đồn mới nhất.

“Này mọi người biết tin gì chưa. Mấy hôm trước Tôn Mạn xin nghỉ học là để đi phá thai đấy!”

“Phá thai? Thật hay giả vậy?”

“Thật đó, cậu không tin thì hỏi Lại Lại đi!”

Người nọ đang duỗi eo được một nửa đột ngột dừng động tác. Vẻ mặt mờ mịt nhìn người vừa tung bát quái: “Hỏi tớ cái gì?”

“Tôn Mạn xin nghỉ đi phá thai đó. Tin tức này không phải từ cậu mà ra sao?”

“……. Cái tin ‘tin tức này từ cậu mà ra’ này lại từ chỗ nào truyền ra thế?”

Hồ Lai Lai cùng cô gái Tôn Mạn trong miệng bọn họ cũng không tính là quen biết. Cô chỉ biết đó là một trong những người theo đuổi Tiền Tài và tính tình cô ấy cũng khá nóng nảy. Tôn Mạn đã từng tìm cô vài lần hỏi bóng hỏi gió về hình mẫu bạn gái mà Tiền Tài thích.

Thế thôi.

Hồ Lai Lai không hiểu sao cái nồi này lại rớt xuống lưng cô. Ai ngờ cô vừa dứt lời, từ ngoài cửa lớp bỗng nhiên truyền đến một trận gào thét tràn ngập lửa giận: “Hồ Lai Lai! Mày lăn ra đây cho bà!”

Sau khi phát hiện ra vị trí của cô, đối phương liền hùng hổ lao tới. Cô ta một câu cũng không nói, vừa đến nơi liền túm lấy tóc Hồ Lai Lai. Nếu không nhờ có mấy bạn học ở gần đó can ngăn thì chỉ sợ đầu cô đã sớm bị đập vào tường.

Mặc dù Hồ Lai Lai không hiểu gì cả nhưng cô cũng không rảnh đi hỏi nguyên nhân. Trước cứ đem thiệt thòi cô vừa ăn trả lại đã rồi nói sau. Hồ Lai Lai lập tức cầm hộp bút nện lên đầu đối phương.

Riêng đánh nhau bà đây từ nhỏ đến lớn chưa ngán ai bao giờ. Tấn công chính diện!

Cuối cùng cả hai người đều được mời vào văn phòng.

Trong không gian lặng ngắt như tờ chỉ nghe thấy tiếng hít thở phì phò của thầy chủ nhiệm. Phảng phất như giây tiếp theo sẽ được xem thầy biểu diễn tiết mục chiếc mũi phun lửa.

Nhiều năm nay ông đã mang theo không biết bao nhiêu thế hệ học sinh. Thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông gặp phải loại tình huống này. Ông tức giận đến chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trước mặt hai cô gái.

“Các em nhìn các em xem, bộ dạng gì đây hả? Hai nữ sinh đánh nhau trong lớp học? Nói ra có thấy mất mặt hay không!”

—— “Mất mặt cũng không bằng không hiểu sao lại bị đánh đi!”

—— “Mất mặt cũng không bằng không hiểu sao lại bị truyền phá thai đi!”

Hai người trong lòng cùng có lửa đồng thanh trả lời. Dứt lời hai cô gái liền đồng thời quay qua trừng mắt nhìn đối phương rồi lại đồng thời quay phắt đầu sang hướng khác. Dùng hành động sinh động để chứng minh như thế nào gọi là “ngươi không muốn nhìn ta ta càng không muốn nhìn ngươi”.

Thấy thế thầy chủ nhiệm càng bốc hỏa lớn hơn, ông đập bàn nói: “Tôi thấy các em chính là không hề biết chuyện này sẽ có ảnh hưởng lớn đến nhà trường như thế nào! Được rồi, cái gì cũng đừng nói nữa, nhanh đi gọi điện thoại cho phụ huynh các em sau khi tan học đến trường một chuyến đi”

"Thưa thầy em không có phụ huynh.”

“……”

Hồ Lai Lai cũng không sợ bị gọi phụ huynh. Cô chỉ lo về phản ứng của hai ông cụ sau khi biết cô bị đánh mà thôi. Nếu tốt thì có khả năng sẽ cãi nhau với cha mẹ Tôn Mạn một chút. Còn không tốt thì chính là dùng bạo lực giải quyết vấn đề.

Căn cứ vào điểm này mà cân nhắc, cô quyết định trợn mắt nói dối một lần. Như vậy mọi thứ sẽ tốt hơn.

Thầy chủ nhiệm thiếu chút nữa đã tin chuyện ma quỷ của cô. Bởi vì suốt hai năm cấp hai vừa qua ông xác thật chưa từng gặp cha mẹ Hồ Lai Lai. Tuy nhiên cô ngàn tính vạn tính nhưng đã quên mất một chi tiết.

“Không có phụ huynh? Vậy hai ông cụ đến họp phụ huynh cho em mỗi học kỳ là ai? Chẳng lẽ tôi thấy quỷ?”

“……”

Vụ này có vẻ khó nuốt, Hồ Lai Lai thở dài than thở. Không có cách nào khác cuối cùng chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ từ người chị em vạn năng.

Buổi chiều sau khi tan học hai cô gái lại lần nữa đi vào văn phòng. Phía sau là vị giáo viên chủ nhiệm vừa dạy xong một tiết ở lớp khác.

Khi đi ngang qua trên hành lang có thể thấy hai bên phụ huynh đã tới ngồi chờ bên trong.

Thầy chủ nhiệm đã từng gặp qua phụ huynh của Tôn Mạn nên ông liếc mắt một cái liền nhận ra. Còn phía bên kia lại là một người thanh niên trẻ tuổi. Tuy rằng là lần đầu gặp nhưng vừa nhìn liền biết không thể là bố của Hồ Lai Lai.

“Không phải tôi nói mời phụ huynh của em tới sao, cậu ta là gì của em?”

Thầy chủ nhiệm nghi ngờ cô lại giở trò khôn vặt, trước khi vào tóm cô lại hỏi.

Đáng tiếc hồn Hồ Lai Lai đã sớm bị câu đi rồi, cô căn bản không hề cho câu nói vừa rồi của thầy vào tai. Bỗng có cảm giác hơi quen thuộc, vì thế cô liền dựa vào đoạn quảng cáo trong trí nhớ trả lời theo bản năng ——

“Ưu nhạc mỹ.”*

“……”

- ----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Thưa thầy, khi ở trên giường, anh ấy đúng là baba của bạn ý đó:)

- -----------------------

* Ưu nhạc mỹ là tên một loại trà sữa. Trong quảng cáo trà sữa này có một đoạn:

Nữ: Em là gì của anh?

Nam: Em là Ưu nhạc mỹ của anh.

Nữ: Hoá ra em là trà sữa à?

Nam: Như vậy thì anh mới có thể nâng niu em trong lòng bàn tay của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi