DIỆP DIỆP HỒ LAI

Đáng tiếc, không khí rét lạnh chính là kẻ thù số một của lãng mạn. Diệp Mạnh Trầm sợ cô sẽ bị đông lạnh nên không đứng ở bên ngoài quá lâu, cuối cùng vẫn quay trở lại trên xe.

Điều hòa trong xe sưởi ấm mỗi một tế bào bị đông cứng. Hồ Lai Lai thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc một lần nữa sống lại. Cô hoạt động tứ chi cứng đờ một chút, hỏi: “Sao anh lại đột nhiên tới đây vậy?”

“Nhớ em.”

“……”

So với sự kinh ngạc khi nhìn thấy anh lúc vừa rồi, cảm giác lúc này của Hồ Lai Lai cũng chỉ có hơn chứ không kém. Ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng một chút, còn tưởng rằng mình đã nghe lầm. Chốc lát sau mới phản ứng lại, khóe miệng không kiềm chế được kéo lên.

Cô cúi đầu bẻ ngón tay, thẹn thùng “Ồ” một tiếng, rất nhanh lại ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc, kiên định nói: “Em cũng nhớ anh, siêu siêu nhớ anh.”

Cho nên nói, yêu đương thật ra chính là một loại thuốc phiện tinh thần.

Rõ ràng trước kia anh đi Mỹ nhiều năm như vậy, cô cũng không cảm thấy quá khó chịu. Kết quả bây giờ cùng lắm mới có hai tuần không gặp liền cảm thấy dày vò như là đã hai đời không gặp. Ý chí đúng thật là đã trở nên càng ngày càng bạc nhược.

Những lời nói hùng hồn lúc trước quả nhiên vẫn là do tuổi còn quá trẻ a.

Sau khi trải qua chuyện này, sự tự nhận thức của Hồ Lai Lai đối với bản thân càng trở nên rõ ràng. Tự đáy lòng cô cảm thấy mình tương đối thích hợp với việc có chướng ngại vật. Có điều nếu đã nói đến đây, vậy liền tiện thể tham thảo một chút vấn đề gần đây vẫn luôn làm cô rối rắm đi.

“Em hỏi lại anh một chuyện nhé.” Cô đang nghĩ thừa dịp cơ hội này tranh thủ nói, miễn cho lát nữa quay đầu liền quên. Nhưng trong lúc nhất thời không thể tìm được cách nói nào uyển chuyển, đành trực tiếp hỏi, “Anh lo lắng em đối với anh chỉ là yêu thích nhất thời thôi sao?”

Mặc kệ là Lý Hàn Thu, Tiền Tài, Hồ Lương Tùng hay Mạnh Tố, hoặc là những người khác nữa. Tựa như không chỉ một lần chỉ vì tuổi tác mà nghi ngờ tình cảm của cô.

Đương nhiên, mỗi khi bọn họ sinh ra loại nghi ngờ này, cô đều tận lực cho bọn họ thấy sự thật lòng của mình, lấy điều này tiêu trừ nghi ngờ của bọn họ.

Vốn dĩ Hồ Lai Lai cho rằng cô làm như vậy là đủ rồi, nhưng lúc đó Mạnh tố đột nhiên tìm tới cửa, nói những lời này đó với cô. Cô mới đột nhiên ý thức được, tất cả những người không liên quan đến chuyện tình của cô, cô đều đã bận tâm tới rồi, nhưng hình như cô chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của Diệp Mạnh Trầm.

Hồ Lai Lai cảm thấy áy náy đối với sự sơ sẩy của mình, nhưng là, quan tâm muộn một tí vẫn tốt hơn so với không hề quan tâm nhỉ?

Nghe vậy Diệp Mạnh Trầm đáy mắt xẹt qua một tia ngoài ý muốn, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy. Sau đó anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lo lắng thì chúng ta đã không ở bên nhau.”

Đã từng có một thời gian ngắn hoài nghi, cho đến lần cùng cô về nhà ăn cơm, trong lúc vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Hồ Lương Tùng, chút hoài nghi này đã hoàn toàn biến mất.

Hồ Lai Lai vừa nghe, tiêu tan cười cười, gật đầu “Vâng” một tiếng.

Cô không hề có chút nghi ngờ nào đối với lời nói của Diệp Mạnh Trầm. Hơn nữa cô đã nghĩ, phát hiện đúng thật là nên như vậy.

Lo lắng thì đã không ở bên nhau.

Đáy lòng cô âm thầm cảm thấy may mắn, nghĩ thầm cho dù tất cả mọi người đều không tin tưởng cô, chỉ cần Diệp Mạnh Trầm tin tưởng cô, vậy là đủ rồi.

Cục đá lớn đè nặng trong lòng rốt cuộc đã rơi xuống, cơ thể Hồ Lai Lai nhẹ bẫng. Lại lôi kéo anh nói đông nói tây một phen, cuối cùng cũng quay lại mấy vấn đề đứng đắn.

“Đúng rồi, lúc này chắc anh đã bắt đầu đi làm. Trò chơi thế nào rồi ạ, sư phụ em có phải rất khó tính hay không?”

Những lần nói chuyện điện thoại trước đó trên cơ bản đều là nói về cô, lúc này cũng nên tâm sự chuyện công việc của anh đi.

Diệp Mạnh Trầm biết cô đang tò mò về tiến độ của trò chơi, vì thế cũng nói về tình hình mới nhất cho cô biết.

Trên cơ bản, trò chơi đã hoàn thành phần Open Beta, hiện tại chỉ cần xác định thời gian công bố nữa là được. Cho nên đại bộ phận nhân lực đã dần được chuyển sang giai đoạn thứ hai. Nhân lực nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn, phỏng chừng rất nhanh thôi liền có thể tiến hành kiểm duyệt lần một.

Nghe được tin tức mấu chốt, Hồ Lai Lai cũng kích động theo. Nghĩ thầm sau khi trở về, nhất định cô phải tới công ty một chuyến để tự mình cảm thụ bầu không khí lúc này.

Kích động trong chốc lát cô cũng bình tĩnh xuống. Sau khi Diệp Mạnh Trầm nói xong, cô nhìn anh một cách nghiêm túc, nói: “Vẫn luôn chưa kịp nói với anh. Cảm ơn anh đã đồng ý làm một trò chơi như vậy. Thật sự, cảm ơn anh.”

Kỳ thật khi cô bắt gặp những chuyện lừa đảo như thế ở chợ đồ cổ, cô chẳng qua là ngẫu nhiên trong lúc nói chuyện phiếm có nhắc qua với anh một chút. Không ngờ thế mà anh vẫn luôn nhớ kỹ, lại còn muốn dùng phương thức này để giúp đỡ cô.

Thấy trong mắt cô lóe lên tia sáng cảm động lấp lánh lấp lánh. Diệp Mạnh Trầm duỗi tay sờ đầu cô, tựa như vẫn chưa thỏa mãn, “Cứ như vậy?”

Bằng…… Bằng không thì sao? Chẳng lẽ còn muốn cô biểu thị bằng cách khác?

Hồ Lai Lai thu hồi cảm xúc một chút, không biết anh muốn cô cảm ơn kiểu gì. Chỉ có thể tự do phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình. Đột nhiên cô nghĩ tới một ý tưởng có thể coi như hoàn mỹ.

“Ấy không thể nào, chẳng lẽ anh muốn em lấy thân báo đáp?”

Cô ra vẻ kinh ngạc, sau đó vỗ vỗ đùi, nhìn qua còn hương phấn hơn cả người được nhận lễ, phảng phất như đã dự mưu từ lâu. Sau đó cô tiếp tục nói.

“Cũng đúng, như vậy đi. Sang năm vào sinh nhật hai mươi tuổi của em, em mời anh đi Cục Dân Chính lãnh chứng, thế nào? Đại lễ lấy thân báo đáp như vậy đã đủ có thành ý rồi đi.”

Thật đúng là tâm tư chỉ có suy nghĩ muốn báo đáp, nghe qua giống như một lời nói đùa vui.

Tiếng nói vừa dứt, động tác trên tay Diệp Mạnh Trầm cũng dừng một chút. Anh nhìn cô, không ngờ bản thân sẽ ở đây, trong tình huống này bị cầu hôn.

Có điều mặc kệ nói như thế nào, Rốt cuộc anh cũng lớn hơn cô gái nhỏ này vài tuổi. Trong lúc cô hồ đồ anh không thể cũng phóng túng theo, mà cần phải có nghĩa vụ nhắc nhở cô.

Vì thế trong một cái chớp mắt trầm mặc, Diệp Mạnh Trầm hỏi ngược lại: “Nghĩ kỹ?”

“Đương nhiên rồi. Suy nghĩ sáu bảy năm, kỹ đến không thể kỹ hơn!”

Đối với Hồ Lai Lai mà nói đây chính là chuyện nước chảy thành sông. Cho nên cô vẫn trả lời đến không chút do dự. Chính là sau khi nói xong, trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức cô bắt đầu hoài nghi có phải mình sắp bị cự tuyệt hay không, rốt cuộc cũng nghe thấy anh trả lời.

“Được”.

***

Kỳ nghỉ hè của đại học C vĩnh viễn luôn bắt đầu muộn nhất, đặc biệt là chuyên ngành khảo cổ. Chương trình học của năm nhất năm hai nhiều thì không nói, không nghĩ tới ngay cả năm ba không có gì cũng có thể kéo dài tới cuối cùng. Thẳng đến trung tuần tháng 7 cuộc thi cuối kỳ mới chuẩn bị kết thúc.

Thi xong môn cuối cùng, vì muốn tranh thủ một chút thời gian, Hồ Lai Lai nộp bài xong liền cơm trưa cũng không rảnh ăn, bằng tốc độ nhanh nhất trở về ký túc xá. Chuyện thứ nhất không phải thu dọn đồ đạc, mà là vọt ngay vào phòng tắm.

Hành lý gì đó cô đã sớm mang về nhà trước, lúc này việc cô cần làm là tắm rửa sạch sẽ một phen. Sau đó nhẹ nhàng khoan khoái mà ngồi chờ Diệp Mạnh Trầm bận xong tới đón cô.

Ai biết sau khi cô sấy khô tóc xong, trừ Đinh Văn văn đã cơm nước xong, còn có thêm hai vị khách không mời mà đến. Vừa tiến vào liền bắt đầu nhiệt tình mời, “Lại Lại, nghe nói gần trường mình mới mở một cửa hàng thịt nướng siêu ngon, tối nay đi không?”

Giống như trước đây, mỗi khi kết thúc một học kỳ các cô gái đều sẽ tụ tập bên nhau ăn một bữa cuối cùng.

Chẳng qua học kỳ này có chút không giống.

Thấy Hồ Lai Lai đang chải đầu, Đinh Văn Văn trả lời hộ: “Chỉ sợ là tối nay Lại Lại không đi được rồi.”

Hai người vừa nghe còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, quan tâm nói: “Làm sao vậy?”

“Hôm nay cô ấy phải đi làm chuyện đại sự của đời người.”

“Đại sự của đời người?” Thái Thái cùng Tiểu Khả đồng thời lộ ra biểu tình khó tin, động tác nhất trí quay đầu. Nhìn người đang hừ hừ ê a hát, ngay cả cọng tóc cũng đang lộ ra sự sung sướng. “Đại sự gì?”

Hồ Lai Lai thật sự không có ý định giấu diếm. Vốn dĩ cô định chờ học kỳ sau tới sẽ trực tiếp ném giấy hôn thú vào mặt các cô. Nhưng nếu bây giờ các cô đã muốn biết như vậy, vậy trước cứ nói luôn đi.

“Tớ sắp đi lấy chồng rồi nha.”

“…… Lấy chồng?!”

Thái Thái nghe xong câu này, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là “bác sĩ bảo cưới”. Cô lập tức nắm tay Tiểu Khả, khẩn trương như người chồng đang chờ ngoài phòng sinh. “Tớ tớ chúng ta nhanh như vậy đã sắp được làm mẹ nuôi?”

Nói thật, đây là lần đầu tiên Hồ Lai Lai thấy cô bạn này nói lắp, đáng tiếc không có nói lắp đúng. Nhịn không được muốn trêu chọc một chút, làm bộ tiếc nuối nói: “Ngượng ngùng a, nhà tớ bây giờ chỉ có một bé rùa con. Nếu cậu không ngại, hôm nào tớ cho hai người nhận mặt?”

“……”

Thái Thái còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ Hồ Lai Lai sắp lập gia đình. Khó có được không thèm so đo với cô. Tiểu Khả dẫn đầu phản ứng lại: “À…… Đúng rồi, hôm nay hình như là sinh nhật trên giấy tờ của cậu đúng không?”

Hồ Lai Lai gật đầu, căm giận nói: “Đúng vậy! Chậm hơn mười ngày!”

Không nhắc tới tới chuyện này còn tốt, nhắc tới cô liền có chút tức giận. Rốt cuộc nếu không phải năm đó nhân viên đăng ký hộ khẩu viết sai thì bây giờ cô đã sớm được làm vợ người ta rồi. Giờ chỉ có thể dùng câu nói “Làm việc tốt thường gặp gian nan” để tự an ủi.

“Vậy khi nào cậu đi?”

“Hẳn là sắp rồi.”

Vừa dứt lời thi tiếng chuông điện thoại vang lên, Hồ Lai Lai nhìn thông báo. Thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.

Cô nhanh chóng thay giày, vừa chạy ra cửa vừa vội vàng chào tạm biệt các cô gái.

“Tớ đi đây, học kỳ sau gặp lại!”

“Được, học kỳ sau gặp lại.”

Tiểu Khả dựa vào vai Thái Thái, phất phất tay với cô. Nhìn bóng dáng cô rời đi, nhất thời sinh ra vô hạn cảm khái, thở dài: “Aiz, thật bội phục Lại Lại. Không sợ hôn nhân chút nào. Nếu đổi lại là tớ, khẳng định còn muốn nói chuyện yêu đương thêm mấy năm nữa.”

Gì mà không sợ hôn nhân, rõ ràng là vì cô ấy đã gặp được người có thể cho cô ấy đủ dũng khí và sự tin tưởng.

Thái Thái bị sự ngu dốt của Tiểu Khả đánh gãy cảm xúc, thu hồi sự cảm động trên mặt, ghét bỏ nói: “Nói cậu chưa thấy qua heo chạy cậu còn không tin.”

“…… Tớ lại làm sao chứ!”

“Tự hiểu đi.”

Thái Thái lần này lười phí thời gian với cô, nói xong liền đi, để lại Tiểu Khả đứng tại chỗ với vẻ mặt mờ mịt. Cuối cùng chỉ có thể đi cầu xin người duy nhất có khả năng giải đáp nghi vấn của cô.

“Văn Văn, cậu có biết rốt cuộc Thái Thái muốn nói gì không?”

Nghe vậy Đinh Văn Văn chỉ cười cười, vẫn không giải đáp vấn đề của cô.

Giữa trưa hè trời nóng bức không chịu nổi, ve kêu đầy trời làm cho tinh thần người ta không yên. May mà có các bạn phụ trách đài phát thanh của trường rất kiên trì hoàn thành nốt buổi phát thanh cuối cùng, kết thúc bằng một bài hát với giai điệu nhẹ nhàng êm ái, vuốt phẳng một chút nóng nảy.

Sau khi ngồi lên xe, khoảng cách Hồ Lai Lai trở thành vợ người ta chỉ còn có mấy chục phút đi xe.

Cô rốt cuộc đã không thể nào ức chế tâm tình kích động, móc từ trong túi áo ra mười đồng tiền mới tinh đã chuẩn bị tốt từ trước, giơ lên giữa không trung, dùng ngón tay búng búng phát ra tiếng vang thanh thúy. Xa hoa nói: “Đợi lâu như vậy, em rốt cuộc có thể kết hôn với anh.”

Tuy rằng hành động mang tính trẻ con này của cô có bao hàm cả sự thiệt tình. Nhưng vẫn làm cho người ta nhịn không được muốn dập tắt sự ra oai của cô, vì thế Diệp Mạnh Trầm bình tĩnh nói: “Bây giờ kết hôn miễn phí.”

“……”

Đương nhiên là cô biết bây giờ được kết hôn miễn phí nha. Chỉ đùa một chút thôi mà, có cần phải tích cực muốn phá hủy sàn diễn của cô như vậy không!

Hồ Lai Lai tươi cười cứng đờ, mất hứng xoay người, tính cùng anh tiến hành một buổi thảo luận nghiêm túc trước hôn nhân.

“Em đều sắp trở thành bạn đời của anh rồi, sao anh vẫn không biết cách dỗ dành em một chút vậy. Còn như vậy nữa, cẩn thận thật sự sẽ mất đi em.”

Đối với loại cưỡng từ đoạt lí thường thường sẽ xuất hiện này, Diệp Mạnh Trầm đã sớm thuần thục nắm vững kỹ xảo đối ứng, thành thạo trả lời: “Anh cho rằng người bạn đời của anh sẽ không vì chút việc nhỏ này mà tức giận.”

“…… Xem ra anh vẫn chưa thật sự hiểu rõ người bạn đời của mình.”

Hồ Lai Lai “hừ” một tiếng, dựa đầu lên kính xe, gạt đi giọt nước mắt không tồn tại. Một bộ dáng em không muốn nói chuyện với anh nữa. Đại khái đã tiến vào vai diễn do chính mình tưởng tượng ra.

“Được rồi, em nghĩ cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn nên hoãn lại đi. Hôm nay tạm thời đừng đi lãnh chứng, thừa dịp hết thảy vẫn còn kịp.”

Đều nói đến như vậy, cô không tin Diệp Mạnh Trầm còn không đi dỗ cô.

Người đã tính toán tốt nọ cảm thấy bàn này mình tất thắng. Giây tiếp theo quả nhiên như ý nguyện nghe thấy âm thanh thỏa hiệp của anh.

“Anh đã hẹn hai giờ đến rồi.”

Xem đi, vẫn phải bị dọa một chút mới biết được sự lợi hại của cô.

Hồ Lai Lai chiếm được lợi thế, khống chế khóe miệng đắc ý. Ngồi thẳng người, nắm tay vịn, đang muốn theo bậc thang đi xuống. Kết quả lại nghe anh tiếp tục nói: “Nếu không đến đúng giờ, sau này sẽ bị Cục Dân Chính kéo vào sổ đen. Trong vòng ba năm sẽ không thể quay lại đăng ký kết hôn.”

“…… Sao có thể, anh đừng lừa em. Em mới sẽ không rơi vào bẫy của anh.”

Tuy rằng cô chưa từng nghe nói qua cái quy định này nhưng chỉ cần ai hơi có đầu óc một chút hẳn là sẽ nhận ra là thật hay giả ngay. Cho rằng cô vẫn là đứa trẻ ba tuổi mặc kệ anh nói gì cô cũng tin sao.

“Không tin?”

Diệp Mạnh Trầm nhướng mày, bật đèn xi nhan xin chuyển hướng, ngừng xe ở ven đường. Nhìn qua giống như thật sự nghiêm túc. “Vậy chờ đến hai giờ rồi xem, vừa lúc có thời gian cho em chậm rãi suy nghĩ.”

“……”

Thấy thế, thái độ Hồ Lai Lai từ kiên quyết không tin biến thành bán tính bán nghi. Lấy điện thoại ra xem, tính đi hỏi Baidu vạn năng một chút. Ai ngờ vừa nhấn mở màn hình một cái, đập vào mắt đầu tiên chính là con số “13: 19”, ngay giữa màn hình, phá lệ bắt mắt.

Lập tức sắp đến hai giờ.

Cộ bị sự thật này làm cho sợ tới mức hoàn toàn quên mất thái độ vừa rồi. Sợ thật sự sẽ phải đợi ba năm mới có thể kết hôn, lập tức sửa lời nói: “Tin tin tin, em tin! Anh mau lái xe đi! Có gì chờ lãnh chứng xong lại nói!”

“Như thế nào, không hoãn?”

“…… Không hoãn!”

Còn hoãn cái gì mà hoãn.

Rõ ràng chỉ muốn chỉnh anh một chút, giờ thì tốt rồi, kết quả là lại biến thành cô tự vác đá nện vào chân mình.

Hồ Lai Lai lập tức không còn khí thế như lúc trước nữa, trong lòng kêu khổ một tiếng. Cuối cùng lại nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu: “Vốn dĩ em chỉ muốn nói đùa một chút, muốn được anh dỗ dành mà thôi. Ai biết anh lại đi tin là thật chứ.”

Thấy cô ngược lại còn quay ra ủy khuất, Diệp Mạnh Trầm hừ cười một tiếng, nhéo mặt cô. Ngữ khí ôn hòa cảnh cáo: “Sau này đừng có tùy tiện lấy chuyện này ra đùa giỡn.”

Lúc đầu Hồ Lai Lai còn nghe không hiểu, chờ phản ứng lại rốt cuộc đã biết anh đang để ý điều gì. Cũng hiểu lời nói vừa rồi của anh có ý gì.

Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, không ngờ hoá ra người mình thích lại là thuộc tính kem, lạnh lùng nhưng ngọt ngào. Ngay cả dỗ dành người khác cũng khó chịu như vậy.

Tuy rằng hơi khó chịu một chút, nhưng thắng ở chỗ hiệu quả trị liệu không tồi. Cảm giác không cam lòng trong lòng Hồ Lai Lai đã hoàn toàn biến mất, một lần nữa tìm lại tâm tình, làm một cái mặt quỷ: “Biết rồi, quỷ hẹp hòi!”

Nói xong cô xoay người, hướng ra ngoài cửa kính nhìn tốp năm tốp ba đi lại trong sân trường. Không muốn Diệp Mạnh Trầm nhìn thấy nụ cười trên mặt mình.

Không ai nói chuyện, trong xe chỉ còn lại sự tĩnh lặng khiến người ta thoải mái.

Khi hai người ra khỏi trường học ra ngoài đường lớn, bầu trời đang tươi sáng ngoài cửa kính bỗng nhiên nổi lên một trận gió. Thổi lung lay bóng cây phủ đầy mặt đất, chạc cây theo gió đong đưa.

Ve trên cây kêu càng lợi hại hơn, mà tiếng hát từ loa trường vẫn đang tiếp tục, nhẹ nhàng du dương.

—— Một thời gian ngắn nữa, phương bắc sẽ mang mùa xuân về, từng đàn chim sẽ bay đầy trời, chúng ta sẽ càng thành khẩn.

—— Từng giờ trôi qua đều có ý nghĩa, anh sẽ xuyên qua biển người cùng em tồn tại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi