DIỆP THIẾU CỤC SÚC SỦNG VỢ

Lúc này, Cố Phi đã hiểu được ý nghĩa của câu "rượu là thuốc độc đường ruột". Cả người cô đau đến mức run rẩy, tay cầm ly rượu cũng không chắc. "Rầm" một cái chiếc cốc vỡ tan tành, cô ngã xuống dưới đất, muốn vươn tay lấy điện thoại nhưng không còn một chút hơi sức nào.

Trước đó, cô vẫn còn là tâm điểm của bữa tiệc, còn ra oai tự đắc là cô cả nhà họ Cố. Vậy mà chẳng mấy chốc, cô đã kề cận cái chết.

Cô cố gắng hết sức ngẩng đầu lên nhìn mấy người trước mắt, bố kinh hãi hoảng hốt: "Gọi 120, gọi xe cứu thương đi". Nhưng trong ánh mắt ông lại lộ ra vẻ vui mừng, em kế Cố Mạn Kì thì đi đến ngồi xổm trước mặt cô.

"Cố Phi, cô cả nhà họ Cố, chị xem chị đáng thương biết bao nhiêu, bị chính bố ruột mình đầu độc đến chết cảm giác thoái mái chứ? Chị tưởng rằng được ông nội yêu quý, đưa ra vài phương án sáng suốt, kí vài hợp đồng thì Cố thị là của chị chắc? Ha ha, đồ ngu! Cố thị là của bố, là của tôi và em trai tôi."

Cố Phi cố vùng vẫy: "Cố Mạn Kì, mấy người dám đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu..."

"Không tha cho chúng tôi, sao mà không tha cho chúng tôi? Chị đi tìm ông nội sao? Đừng có mà nằm mơ nữa. Ông già kia sớm đã không tự bảo vệ được mình rồi....hay là chị tìm Diệp Đình Dực? Ha ha...lẽ nào chị quên rồi à, chị với Diệp Đình Dực đã ly hôn, là do chị có gian tình bên ngoài đó. Cố Phi, chỉ có đồ ngu ngốc như chị mới rời xa anh Đình Dực mà đi thích cái loại Phùng Minh Triết vô dụng đó thôi."

"Cố Mạn Kì tôi rất biết nhìn người, thế nên, tương lai của anh Đình Dực cứ giao cho tôi, chị cứ yên tâm mà ra đi!"

Cố Phi nhếch miệng mỉa mai, đầu óc cô càng lúc càng trở nên mơ hồ. Ai có thể ngờ được tiệc chúc mừng do người nhà đặc biệt tổ chức cho cô lại là bữa tối chôn vùi mạng sống cô.

Một tiếng sau, xác của Cố Phi cho vào bao tải rồi đem ném xuống hồ. Cũng một tiếng sau, Diệp Đình Dực mang xác của Cố Phi về nhà.

Anh đặt Cố Phi đã dần cứng nhắc lên đệm. Nét mặt Diệp Đình Dực vô cảm, vệ sinh sạch sẽ lại xác của cô rồi anh đứng từ cao nhìn trông xuống: "Nhìn em kìa, nhếch nhác quá." Giọng anh lạnh lùng: "Đã nói là đừng tin bọn họ. Lần này rút kinh nghiệm rồi chứ..."

Tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên, Diệp Đình Dực lấy chăn che lên cho cô.

Diệp Đình Dực mở cửa ra, lặng im nghe thuộc hạ báo cáo xong thì đóng cửa lại. Anh ngồi vào một góc tối, trầm tư suy nghĩ rất lâu rồi cởϊ áσ ra nằm bên cạnh Cố Phi, quay sang ôm lấy thân thể cô đã lạnh toát, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô: "Nhóc con, chẳng phải em thích bọn họ sao? Anh đây sẽ cho bọn họ xuống bầu bạn cùng em."

Giọng nói không hề có tý tình cảm nào. Diệp Đình Dực ôm lấy xác của Cố Phi: "Bọn họ dám hại em, anh sẽ bắt họ phải trả giá. Em là của anh, chỉ anh mới được bắt nạt em..."

Một tuần ngắn ngủi trôi qua cho tất cả mọi người trong Tân Thành nhìn rõ một chuyện, đó là ông chủ của Diệp thị bị điên, và nhà họ Cố thì sắp sụp đổ.

Một tuần trước, Diệp thị bắt đầu chấp nhận mọi giá để đối đầu với nhà họ Cố. Ông cụ nhà họ Cố bệnh nặng phải nhập viện, cô cả nhà họ Cố lại không rõ tung tích. Trong lúc hoảng loạn, Cố Chính Đào tìm đến thông gia nhà họ Hứa giúp đỡ, hai nhà hợp lực đấu lại Diệp Đình Dực. Tiếc rằng, Diệp Đình Dực đã hoàn toàn mất đi lý trí, không màng đến lợi ích được mất. Anh chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là hủy hoại nhà họ Cố.

Sáu tháng sau, nhà họ Cố nhà tan cửa nát. Ông cụ Cố bệnh nặng qua đời, bà cụ Cố phát điên, sau khi chết đến cả người thu xác cũng không có. Bố của Cố Phi, mẹ kế, Cố Mạn Kì, Cố Gia Vũ bị Diệp Đình Dực trói vào biệt thự nhà họ Cố đốt thành tro bụi. Nhà họ Cố hoàn toàn biến mất khỏi Tân Thành.

Làm xong những việc này, Diệp Đình Dực đi tới trước quan tài của Cố Phi, nhìn thi thể lạnh giá bên trong nói: "Nhóc con, anh đã báo thù cho em, em có thể yên tâm ra đi rồi! Nếu kiếp sau gặp lại, em phải yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đấy! Đừng có mù quáng mà yêu vào cái thằng ngu xuẩn đó. Kiếp sau, anh vẫn sẽ yêu em!"

Người mặc đồng phục đợi ngoài cửa, đưa Diệp Đình Dực đi không một tiếng động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi