DIỆP THIẾU CỤC SÚC SỦNG VỢ

Cố Mạn Kỳ đi rồi, căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Cố Phi ngước mắt thầm đánh giá Diệp Đình Dực, ba góc tiêu chuẩn, dáng người cao chân dài, da màu đồng, bắp thịt săn chắc, khuôn mặt anh tuấn, gia thế kiêu ngạo.

Kiếp trước cô vậy mà không cần một người đàn ông cực phẩm yêu cô như mạng, lại đuổi theo cái gọi là thanh mai trúc mã, ngớ ngẩn bị người thân trong gia đình, người yêu lợi dụng... rốt cuộc cô ngốc đến thế nào chứ?

Nhớ lúc cô chết rồi, Diệp Đình Dực vẫn vì cô làm tất cả, trái tim Cố Phi như bị vặn đến đau đớn, cố gắng đè nén cỗ bi thương, cô nhẹ nhàng lung lay cánh tay Diệp Đình Dực.

Đứng ở bên giường, Diệp Đình Dực nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười lấp lánh của Cố Phi.

"Đình Dực, anh ra ngoài trước đi, em nghĩ em phải thay quần áo..."

Kiếp trước cô chưa bao giờ điềm tĩnh nói chuyện với Diệp Đình Dực, lúc này lại ôn nhu, cười tươi nũng nịu.

Diệp Đình Dực nhớ tới lời Cố Mạn Kỳ nói, Phùng Minh Triết là kẻ vô dụng đào góc tường nhà anh... Dám dòm ngó cô vợ của anh, khiến lửa giận anh sắp tăng vọt, khóe miệng nhếch lên cười khẩy, anh cúi đầu nhẹ giọng nói ở bên tai Cố Phi:

"Đi ra ngoài... đi ra ngoài làm gì, cứ thay đi, trên người em có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn thấy?"

Đột nhiên Diệp Đình Dực tới gần, Cố Phi theo bản năng né tránh, gương mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, hơi thở nóng bỏng phà ở trên mặt làm lòng cô hơi sợ hãi. Nhớ tới những gì bọn họ trải qua kiếp trước, kể cả tối hôm qua... cũng không tính là vui vẻ, mỗi lần anh đều làm cô đến phát khóc.

"Bây giờ biết sợ rồi, hôm qua không phải gan rất lớn sao? Đường đường là cô chủ nhà họ Cố, danh môn thiên kim, lại học từ đâu thủ đoạn thấp hèn như vậy, còn tính toán đến trên đầu chồng mình, để xem em có thể..."

"Híc, Đình Dực, em xin lỗi, là em không đúng..." Trong lòng Cố Phi hơi thấp thỏm, hai tay ôm cánh tay của anh, mềm mại xin lỗi: "Chuyện ngày hôm qua, em có thể giải thích..."

Động tác thân mật thế này, khiến cho lửa giận trong lòng Diệp Đình Dực dập tắt không ít. Cho tới bây giờ, Cố Phi chưa từng dịu dàng với anh như vậy...

Đừng nhìn anh xuất thân hiển hách, ông nội và bố đều là nhân vật đứng đầu trong nước, cho dù đã về hưu nhưng vẫn rất có uy, anh cũng không chịu thua kém, trong vòng mấy năm đã làm tập đoàn Đằng Long trở thành một trong những công ty đứng vững nhất trong nước. Không chỉ ở Tân Thành, mà thậm chí ở nước ngoài anh cũng là nhân vật có tiếng, nhưng...

Ở trong mắt Cố Phi, anh luôn là người thô lỗ xấu xa lưu manh, nhưng anh lại chọn trúng nhóc con xinh đẹp tánh tình nóng nảy này.

Hiện tại nhóc con ngửa đầu nhìn anh, mặt nở nụ cười, nắm ga trải giường, lộ ra một vùng óng ánh chói mắt, khiến Diệp Đình Dực nhất thời miệng đắng lưỡi khô, bất giác nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên xuống, hô hấp trở nên dồn dập.

... Con nhóc này!

Ngực nóng, Diệp Đình Dực liền thảy tay Cố Phi ra, vội vàng đi vào phòng tắm, thấy anh lảo đảo bước đi, Cố Phi nhếch môi cười.

Có thể gặp lại anh, đúng là quá tốt.

Chỉnh đốn lại bản thân xong, Cố Phi đi ra khỏi phòng, Diệp Đình Dực ngồi ở trên ghế sofa, trong miệng ngậm thuốc lá, trong gạt tàn thuốc trên bàn trà đầy tàn thuốc, nghe thấy âm thanh, anh ngẩng đầu nhìn cô, bên trong ánh mắt nóng bỏng mang theo một chút ngang ngạnh.

"Đình Dực..."Ánh mắt Cố Phi lóe lên, nhẹ giọng gọi to.

Kiếp trước cô đều gọi anh là ‘Diệp Đình Dực, Diệp Đình Dực’, kiếp này cô muốn cứu vãn quan hệ của hai người, nên bắt đầu thay đổi từ xưng hô!

"Đình Dực, chuyện ngày hôm qua... là em sai, em không nên giở trò vào trong rượu của anh. Em xin lỗi, anh tha thứ cho em đi! Được không?" Cố Phi đi tới, cúi đầu nhìn Diệp Đình Dực thấp giọng nói.

"Cô chủ như em cũng biết xin lỗi? Chuyện lạ nha, lẽ nào là sợ tôi tìm người trong lòng em gây phiền toái?" Diệp Đình Dực tùy ý nói.

"Nào có, Phùng Minh Triết chỉ là bạn bè qua lại, cái gì mà người trong lòng chứ? Em đã kết hôn với anh, nào còn có người trong lòng." Cố Phi vội vàng nói.

Bây giờ suy nghĩ kỹ, thì cảm thấy cô với Phùng Minh Triết căn bản không phải là yêu đương, mà chỉ là một thói quen. Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, trong cuộc sống cô đã quen thuộc với sự tồn tại của anh ta từ lâu, cho nên lúc anh ta tỏ tình với cô, đương nhiên là cô tiếp nhận và cho rằng đó chính là tình yêu.

Đến khi nhìn thấy Diệp Đình Dực vì cô liều lĩnh làm tất cả, Cố Phi mới chân chân chính chính cảm nhận được cái gì là yêu thương.

"Không có người trong lòng?" Diệp Đình Dực nhíu mày.

"Chắc chắn không có." Cố Phi cam đoan với anh.

Kiếp trước, bởi vì Phùng Minh Triết, Diệp Đình Dực đã không ăn không ít giấm, tính tình anh khó ngửi, cô lại ở trước mặt anh hung hăng quen rồi, cũng khinh thường giải thích, mỗi một lần hiểu lầm, kết quả đều là Diệp Đình Dực làm cô đến chết đi sống lại. Đời này, Cố Phi không muốn anh lại hiểu lầm.

"Tôi cho rằng hôm nay, em sẽ hận không thể đồng quy vu tận với tôi, mà thái độ này của em cũng biến hoá rất nhanh... Nhóc con, em còn giấu chuyện xấu gì đúng không?" Cảm thấy Cố Phi đối với mình không giống ngày xưa, rất gần gũi thân thiết, Diệp Đình Dực không nhịn được nghi hoặc hỏi.

Giọng điệu nghi ngờ của anh khiến Cố Phi không biết nói thế nào, dù sao cô cũng đã có quá nhiều điểm đen.

"Trước đó là em quá tùy hứng, quá vô lý." Cố Phi nhìn chằm chằm Diệp Đình Dực, kiên định nói: "Đình Dực, em muốn xem xét quan hệ giữa chúng ta..."

Diệp Đình Dực trầm mặc, lấy ra hai điếu thuốc, bọn họ kết hôn ba tháng, nhóc con nháo loạn bao nhiêu lần? Lúc này đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên nghe lời hiểu chuyện như vậy...

Anh nhếch miệng nở nụ cười, mang theo vẻ ngông cuồng, Diệp Đình Dực nghiêng thân áp sát cô: "Cố Phi, vì li dị, thủ đoạn nào em cũng có thể nghĩ ra!"

"Không... Đình Dực, không phải em muốn ly hôn, đời này em sẽ không rời khỏi anh..." Cố Phi lùi về sau, trong miệng lẩm bẩm, nhớ tới kiếp trước dáng vẻ Diệp Đình Dực mang theo còng tay, làm mũi cô đau xót, ngay lập tức cô duỗi tay dùng sức kéo cổ anh xuống, ngước khuôn mặt lên hôn vào môi mỏng lạnh nhạt của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi