ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

Trong văn phòng làm việc của Chủ tịch tập đoàn trên tầng cao nhất tòa nhà Tân Nguyệt ở Kinh Thành, Mục Hán vẫn mang ăn vận theo phong cách người Anh. Quần sọc vằn, áo sơ mi ca rô, áo gi-lê sọc, trên cổ thắt một chiếc nơ ngay ngắn.

Mục Hán đứng trước cửa sổ sát đất hình vòng cung, nhìn cảnh sát Kinh Thành phía xa. Mái tóc được chải ra sau vuốt dầu bóng loáng, tay trái kẹp một điều xì gà rất to, tay phải chậm rãi vân vê đầu ria mép.

“Cốc, cốc…” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Mục Hán gọi một tiếng vào đi, Vương Hưng Nghiệp mặc comple đeo cà vạt bước vào.

“Sếp!” Vương Hưng Nghiệp cung kính gọi một tiếng, sau đó đứng cách Mục Hán chừng bốn, năm mét.

“Thằng Mã và thằng Châu thời gian này đang làm gì?” Mục Hán nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, không quay người lại, cứ thế hỏi thẳng.

“Vẫn đang ở khu nhà kho gần ga xe lửa, được phục vụ ăn uống cẩn thận. Thi thoảng thằng Trương còn dẫn họ đi chơi bời giải trí!” Vương Hưng Nghiệp trả lời, anh Trương là tâm phúc của Vương Hưng Nghiệp.

“Bọn họ không có yêu cầu gì sao?” Mục Hán lại hỏi.

“Ngoài việc không thể tùy tiện xuất hiện ở nơi công cộng ra, những điểm khác đều không hạn chế họ, như vậy còn điều gì bất mãn nữa chứ?” Vương Hưng Nghiệp không trả lời ngay mà hỏi ngược lại, “sếp, anh quá dung túng bọn họ rồi!”

“Cậu không hiểu!” Mục Hán xua tay, nói: “Người xưa có câu ngàn vàng khó mua kẻ hiền sỹ, đối với người có năng lực, từ trước tới giờ tôi đều rất kính nể.”

Vương Hưng Nghiệp nhìn bóng lưng Mục Hán, bĩu môi thờ ơ.

Cứ như sau lưng có mắt, như thể có thể nhìn thấy dáng vẻ bất mãn của Vương Hưng Nghiệp, Mục Hán hút một hơi xì gà nói, “Đừng xem thường bất cứ ai, đặc biệt là những người có năng lực hơn mình. Trong muôn vàn nghề nghiệp, thường sẽ có việc cậu không biết làm, hoặc là những thứ cậu không đụng chạm tới, và rất có thể những người cậu xem thường lại rất tinh thông những mảng đó. Đối với những người như vậy, vẫn phải tỏ lòng kính nể.”

“Em nhớ rồi!” Vương Hưng Nghiệp không phủ nhận.

“Phải ghi nhớ thật sự mới được!” Mục Hán quay người lại bước tới bên cạnh bàn khu vực lễ tân, búng tàn thuốc trong tay nói: “Sớm muộn gì cũng tới lúc cậu cần một mình phụ trách công việc, tới khi đó cậu sẽ hiểu, tầm quan trọng của nhân tài!”

“Vâng!” Vương Hưng Nghiệp cúi đầu đáp một tiếng.

“Người mà thằng Mã và thằng Châu dẫn về tên là Vương Thanh, bây giờ đang làm gì?” Mục Hán lại hỏi tiếp.

“Làm trưởng phòng bảo vệ của công ty giải trí!” Vương Hưng Nghiệp nói.

“Biểu hiện thế nào?” Mục Hán hỏi.

Vương Hưng Nghiệp có chút buốt răng, hít một hơi, không biết nên trả lời câu hỏi này của sếp thế nào.

“Sao vậy? Gây sự rồi sao?” Nhìn vẻ mặt kì quái của Vương Hưng Nghiệp, Mục Hán tò mò hỏi.

Ông ta không lo lắng việc Vương Thanh gây ra bao nhiêu phiền phức cho mình, vì có Vương Hưng Nghiệp, kẻ cứng đầu nào cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

“Tên này hung hãn không phải dạng vừa!” Vương Hưng Nghiệp nghĩ hồi lâu sau đó mới trả lời một câu như vậy.

“Rất lợi hại?” Câu nói của Vương Hưng Nghiệp khiến Mục Hán tò mò.

“Đúng vậy!” Vương Hưng Nghiệp gật đầu đáp, “Đám khốn của công ty giải trí được nuôi thời gian dài, có chút ngông nghênh. Em nghe thằng Châu và thằng Mã nói tên Vương Thanh này thân thủ rất lợi hại, hơn nữa trên người cũng gánh mấy mạng người, từng giết người. Nghĩ rằng sắp xếp hắn tới công ty giải trí, dập tắt sát khí của đám khốn kia. Kết quả là chỉ trong thời gian một tháng, đám khốn đó bị Vương Thanh trị cho nghe lời răm rắp, chỉ còn thiếu nước quỳ gối gọi hắn bằng ông!”

“Lợi hại vậy sao?” Mục Hán cười nói.

“Đúng vậy, đúng là ứng với câu, không phải rồng mạnh không qua sông!” Vương Hưng Nghiệp nói.

“Có hiểu quy tắc không?” Mục Hán lại hỏi.

“Là kẻ rất khôn khéo!” Vương Hưng Nghiệp gật đầu nói, “Biết khi nào nên cứng, lúc nào nên biết điều. Hơn nữa làm việc cũng có chút mánh lới, địa bàn của công ty được hắn cai quản đâu ra đấy, yên ổn hơn trước đây nhiều!”

“Ha ha…” Mục Hán cảm thấy thú vị, bật cười hai tiếng, “Vốn tưởng là một tên cường đạo hung hãn, chỉ biết chém chém giết giết, không ngờ lại là một nhân tài!”

“Dù sao thì em thấy hắn vừa mắt hơn thằng Mã và thằng Châu nhiều!” Vương Hưng Nghiệp nhân cơ hội nói xấu Mã Như Long và Châu Văn Phi, “Trước đây cũng từng làm đại ca, thuộc hạ cũng có tới mấy băng đảng, những việc này không làm khó được hắn!”

“Dùng được thì tốt!” Mục Hán ngồi trên sô pha, nói tiếp: “Tôi còn đang định để hắn giúp tôi làm chút việc, chỉ không biết có thông minh hay không!”

“Việc này chắc không vấn đề gì!” Vương Hưng Nghiệp nghĩ một lát nói tiếp: “Không biết bao lần thoát chết từ tay cảnh sát, nếu không khôn ngoan, với những vụ án trên người hắn, có mười mạng cũng không đủ tử hình!”

“Ừ, thân thế rất trong sạch!” Mục Hán cũng gật đầu nói, “Nhưng dùng loại người này, cậu vẫn cần phải chú ý phương pháp và kĩ xảo. Đối với hắn ta, sống thêm một ngày cũng là có lời, hơn nữa tính tình lại nóng nảy, mánh khóe cũng không ít, tính cảnh giác rất cao, vì thế cậu cũng phải đề phòng hắn. Nhưng không thể để hắn cảm thấy cậu không tin tưởng hắn!”

“Không hiểu sao?” Mục Hán ngẩng đầu nhìn Vương Hưng Nghiệp, mỉm cười nói: “Ý là có một số việc, cậu có thể không cho hắn biết, hắn cũng không quan tâm những việc này, nhưng cậu cũng không thể đề phòng hắn như phản đồ!”

“Em hiểu rồi”! Vương Hưng Nghiệp nói.

“Sau khi về hãy để hắn nghỉ ngơi vài hôm, bảo hắn đợi điện thoại của tôi, tôi có việc sắp xếp hắn đi làm!” Mục Hán dặn dò Vương Hưng Nghiệp.

Vương Hưng Nghiệp gật đầu bước ra khỏi phòng làm việc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi