ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

Hành động tấn công chia thành các bước sau:

Một, phân đội nhảy dù đặc biệt xuống sau lưng địch, nhiệm vụ của họ là xác nhận lần cuối vị trí chính xác của ra-đa, việc xác nhận này là xác nhận bằng mắt thường, cũng chính là thành viên tiểu đội cần dùng ống nhòm để nhìn rõ từng chi tiết của hệ thống ra-đa.

Hai, phân đội chụp hình mục tiêu và gửi về thông qua vệ tinh, để chuyên gia phân tích khoanh vị trí yếu nhất, có thể dẫn tới sập hoàn toàn của hệ thống.

Ba, phân đội dùng một chiếc máy chiếu tia hồng ngoại phát đi một tia sáng mà mắt thường không thể nhìn thấy tới vị trí ra-đa.

Bốn, 2 máy bay tấn công mang theo bom điều khiển bằng laser hạng nặng, tấn công đòn cuối cùng vào vị trí mục tiêu đã đánh dấu dưới sự điều khiển của phân đội dưới mặt đất.

“Tôi có một câu hỏi.” Doãn Hồng Yến giơ tay lên hỏi.

“Xin cứ hỏi, tính hợp lý của kế hoạch cũng được yêu cầu phản ánh trong báo cáo quan sát chiến trường của cô.” Tướng quân xòe ngửa tay, ra hiệu không cần giấu giếm gì cả.

“Tại sao không dùng vũ khí tầm xa, như là tên lửa…, hoặc để máy bay bắn đạn đạo từ khoảng cách xa?” Doãn Hồng Yến đang khai thác kiến thức quân sự của mình.

“Không có tác dụng, quy mô nhỏ, ví dụ như tấn công bằng một số quả tên lửa cũng không thể phá hoại hỏa lực phòng không, cũng chính là trận địa của Patriot 3, tấn công quy mô lớn sẽ gây ra hậu quả chính trị không thể cứu vãn, hơn nữa, cô bắn tên lửa vào đâu?” Tướng quân cười hỏi.

“Trận địa ra-đa có ngụy trang rất tốt, vệ tinh của chúng ta chỉ có thể xác định vị trí đại khái, vị trí này được phát hiện nhờ vào vết tính đường đi của hậu cần, máy bay mang theo đạn đạo càng cần tọa độ hoàn mỹ.” Thượng úy bổ sung.

“Tôi quan sát ở đâu?” Doãn Hồng Yến hỏi câu hỏi quan trọng cuối cùng.

“Chiếc máy bay thứ ba, một chiếc Su-30MKK2, không gian sỹ quan quân đội vũ khí phía sau thuộc về cô.” Tướng quân nói.

“Máy bay này cũng tham gia tấn công?”

“Không, đây là máy bay dự bị, không có bom, nhưng có hỏa tiễn tự vệ, như vậy tính cơ động sẽ tốt hơn, nó cũng sẽ tạo thành đội với hai chiếc máy bay còn lại, cùng hành động, nhưng không tấn công.” Thượng úy nói.

“Đúng rồi, cô từng ngồi máy bay chiến đấu chưa? Hoặc máy bay loại hình tương tự?” Tướng quân nhìn Doãn Hồng Yến gầy gò hỏi.

“Chưa, thường xuyên ngồi máy bay dân dụng.” Doãn Hồng Yếu cũng nói đùa, có điều đúng là sự thực.

“Vậy hãy nhanh chóng thích ứng huấn luyện.” Tướng quân nói với thượng úy.

Doãn Hồng Yến chưa bao giờ trải nghiệm bay với tốc độ siêu âm có được thời gian 6 ngày huấn luyện, đây là trải nghiệm đặc biệt chưa từng có trong hơn 30 năm cuộc đời, tại trung tâm huấn luyện trong căn cứ dưới lòng đất, khi cô bước xuống khỏi cỗ máy ly tâm có thể tạo ra tốc độ và gia tốc trọng lực tăng gấp mười lần, mới phát hiện ra rằng có thể thuận lợi nôn hết bữa sáng ra ngoài, lại là việc hạnh phúc và khổ sở tới vậy. Đương nhiên, ngồi trên máy mô phỏng bay với tốc độ cao, có thể mô phỏng chính xác ảnh hưởng của khí lưu với máy bay, đó là một cảm giác kích thích hoàn mỹ đối với cảm quan thần kinh.

Ngoài huấn luyện ra cô còn tham gia vào cuộc họp kế hoạch bay, cùng các đồng đội quan sát mô hình mục tiêu 3D được xây dựng bằng máy tính, cho dù chi tiết mục tiêu phần lớn là do suy đoán hợp lý mà ra.

Tiểu đội “Phẫu thuật khoa mắt” do 2 máy bay tấn công chính thức và một máy bay quan sát chiến địa tổ thành, toàn bộ đều là loại Su-30Mkk3 được nâng cấp hiện đại hóa, so với nguyên tác, thay đổi lớn nhất về ngoài hình chính là thanh tiếp dầu trên không ở bên phải máy bay có thể co giãn, có thiết bị này, máy bay chiến đấu không những tăng lộ trình bay, quan trọng hơn nữa là có thể mang theo tên lửa hàng không hạng nặng, thứ này chuẩn bị cho thân hình khổng lồ của “Rắn Hổ Mang Siêu Tốc”.

Lâm Tiêu và Sử Cường là cơ trưởng phân đội, chiến ưng của hai người họ tiến vào vị trí tấn công đầu tiên, và ném thứ đồ gần một tấn kia vào bán kính tấn công theo tia sáng hồng ngoại dẫn đường, trong hội nghị kế hoạch máy bay lần đầu tiên, Doãn Hồng Yến liền có thiện cảm với Lâm Tiêu, đây là một chàng trai lễ phép, có giáo dục, thậm chí có thể gọi là hào hoa phong nhã, mặc dù tính cách có chút rụt rè, nhưng khi nói tới chiến thuật máy bay thì vừa thẳng thắn vừa rất có ý tưởng sáng tạo, Sử Cường là một chàng trai Tây Bắc tiêu chuẩn, khi nói chuyện giọng nói rất lớn.

“Chào mừng tham gia con đường tử vong, có điều tôi sẽ cố gắng để việc này không xảy ra.” Phi công Lưu Nhất Phi lái máy bay Doãn Hồng Yến ngồi dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói với hành khách ngồi trong phòng tin vắn.

“Tôi hi vọng cô có thể học được một số kĩ năng lái cơ bản ở máy mô phỏng, không phải vì cô có thể hoặc bay về căn cứ, mà là…” Lưu Nhất Phi nhìn xung quanh, sắc mặt thần bí hạ thấp giọng.

“Mà là khi tôi không thể lái, cô có thể giữ vững máy bay, để có thời gian nhảy dù.”

Doãn Hồng Yến đang nghiên cứu nên làm thế nào trả lời cơ trưởng của mình thì sĩ quan điều khiển hỏa lực của máy bay Wingman 2, lớn tiếng nói.

“Lưu Nhất Phi nói thật đấy, không phải đùa, hành động của chúng ta là ngàn cân treo sợi tóc, cô có thêm chút kỹ năng tự bảo vệ sẽ tốt hơn.”

Sự thẳng thắn của các sỹ quan trên tiền tuyến này khiến Doãn Hồng Yến ngạc nhiên, nhưng sau mấy cuộc họp lên kế hoạch, cô bắt đầu hiểu ra sự gian nan của nhiệm vụ.

Trên màn hình máy chiếu màu trắng trong phòng tin vắn xuất hiện hình dạng đặc biệt của đảo Đài Loan, phần lớn thành phố và nhân khẩu tập trung ở mép trong bờ đối diện với đất liền phía Tây hòn đảo nhỏ này và vùng đất hẹp miền Bắc và Nam, phần bụng đảo là núi non trùng điệp, sông suối và rất nhiều sơn cốc lớn nhỏ, có một số nơi tới nay vẫn là rừng già nguyên thủy con người hiếm khi đặt chân tới.

Để bảo vệ thành phố và thiết bị kinh tế, nhiều năm qua Đài Loan đầu tư rất nhiều lần để xây dựng sân bay ngầm kiên cố và trận địa phòng không dày đặc, từ tên lửa Nike-Hock những năm 60 tới tên lửa Sky Bow do học viện khoa học Trung Sơn được công ty Raytheon của Mỹ hỗ trợ nghiên cứu vào những năm 90, và từ cuối những năm 90 bắt đầu sử dụng tên lửa Patriot ở các cao điểm chiến lược khác nhau đối diện đất liền tạo thành hành lang hỏa lực chặt chẽ.

Thực ra chỉ có tên lửa và máy bay cũng chẳng qua chỉ là vật trang trí vô dụng, nhất định phải có hệ thống ra-đa cực mạnh, kịp thời phát hiện tình hình trên không có hiệu quả, cộng thêm căn cứ chỉ huy mạnh để điều phối máy bay chiến đấu, tên lửa hình thành hệ thống ngăn chặn từ nhiều tầng lớp ở độ cao khác nhau, khoảng cách khác nhau, thời gian khác nhau, những thứ vũ khí dùng khoản tiền khổng lồ để mua về này mới không trở thành đống sắt vụn vô dụng. Và Đài Loan xây dựng thành công vào những năm 90, mỗi năm đều tiến hành nâng cấp hệ thống “Mạng Lưới Mạnh” ở mức độ khác nhau, chính là một “trung tâm phòng vệ” thực sự.

“Ra-đa của họ có thể nhìn bao xa?” Doãn Hồng Yến vừa hỏi vừa ghi chép.

“Rất xa, những năm 90, máy bay của chúng ta vừa cất cánh từ sân bay quân dụng Trung Hải, Triết Giang, thậm chí là Giang Tây, sở chỉ huy “Mạng Lưới Mạnh” bắt đầu đã đánh dấu được mục tiêu trên không trung rồi.” Lâm Tiêu thở dài.

“Ba của cậu Lâm là đội trưởng đội bay thời kỳ đó, ông có cảm xúc sâu sắc về chuyện này.” Sử Cường tiếp lời.

“Vậy chúng ta làm thế nào để tiến vào? Bay cực thấp?” Đây là kiến thức đột phá phòng vệ không trung duy nhất của Doãn Hồng Yến.

“Không có tác dụng, đầu tiên chưa nói tới độ khó khi bay, cho dù tránh được ra-đa dưới mặt đất, cũng không thể phá được thần gác cửa trực ban trên trời.”

“Cái gì mà thần gác cửa?” Doãn Hồng Yến không hiểu hỏi.

“Hệ thống cảnh báo sớm và kiểm soát trên không E-2T, do Grumman chế tạo đặc biệt cho Đài Loan.” Lưu Nhất Phi nói.

Doãn Hồng Yến vẫn còn nhớ hồi đại học, báo chi nói hệ thống cảnh báo sớm và kiểm soát trên không quân đội Đài Loan mua là hàng loại rẻ tiền mà người Mỹ lừa tiền, vì thế cô cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi