ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

"Thú vị, nói như vậy chúng ta có “nhóm điệp viên Cambridge” của chính mình rồi.” Vu Minh Na mỉm cười nói.

“Khó nói lắm, nói không chừng đây là một “cạm bẫy của Wolf”.” Quan Thành Quân nói.

“Vì vậy, tôi cảm thấy nên tiếp xúc với anh ta trước, nói không chừng là mỏ vàng.” Nghiên cứu viên Trương cười nói.

Những người đang ngồi ở đây đều biết, nói cho họ biết thông tin này, chính là để họ đi tiếp xúc.

“Chúng ta phù hợp sao?” Quan Thành Quân là người dám đưa ra phản bác trong căn nhà này.

“Anh nên biết, mức độ tiếp xúc này chỉ có thể là người trong giới, tôi và cấp trên đã suy nghĩ, tổ hành động Mạng Che Mặt rất phù hợp nhiệm vụ này, nói không chừng có liên quan đến bản thân Mạng Che Mặt.” Những lời của nghiên cứu viên rất có lý, cũng không thể phản bác.

“Nguy hiểm không nhỏ, nếu lỡ là một lần “mai phục hỏa lực”, vậy người đi tiếp xúc sẽ không có kết quả tốt.”

“Tất cả kho báu đều phải mạo hiểm mới có được, Lâm Trung Minh có một kế hoạch, tôi cảm thấy rất tốt, đúng lúc kẻ quy phục vừa đề xuất yêu cầu gặp mặt một lần.”

“Gặp mặt ở đâu?” Vu Minh Na hỏi.

“Paris.”

*

“McGee, tôi nghe được một vài tin.” July Anders không uống bia, trong tay cô cầm một ly cocktail cỏ xạ hương.

“Ồ, về những gì?” Tổng thống bỏ bia xuống, tỏ ra vẻ chăm chú lắng nghe.

“Là một ít “hoa văn” có được thông qua kênh ngoại giao.”

“July, có thể chia sẻ với chúng tôi hay không, tôi đã lâu không nghe chuyện hay.” Tống thống vừa nói vừa chỉ vào những người khác đang ngồi hoặc đứng.

“Tôi nghĩ họ cũng giống vậy.” Dứt lời liền cười ha ha.

“Tôi e rằng không phải là chuyện hay gì, nghe nói người bạn Nhật của chúng ta gần đây có chút rắc rối.” Ngoại trưởng mỉm cười nói.

“Vậy sao, bệnh của Thiên hoàng tái phát à?” Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Tank là một người thích pha trò thô tục.

“E rằng không phải Thiên hoàng, mà là toàn bộ hệ thống chính phủ Nhật Bản hiện hành đang đối mặt với thách thức.” Ngoại trưởng rõ ràng không quá thưởng thức trò đùa thô tục kia.

“Một số tài phiệt siêu cấp Nhật Bản đang lên kế hoạch lật đổ hệ thống này, trở về thời kỳ Chiêu Hòa, chính là trước chiến tranh thế giới thứ hai, trở về thời kỳ quân nhân tham gia vào chính sự.”

“Có người muốn lật đổ Mac Arthur sao?” Là chủ tịch hội đồng liên tịch tham mưu trưởng John Kagan.

“E là vậy, hơn nữa sắp thành công rồi, có một tổ chức, tên là “Yoshimoto”, dường như là cốt lõi của tất cả tội ác.” July Anders nói.

“Chính phủ của họ chống không lại sao?” Tổng thống lên tiếng.

“Sắp rồi, thủ tướng Nhật Bản còn muốn kiên trì, nhưng ông ta cần trợ giúp.”

“Trợ giúp, tăng thêm quân đội đóng quân sao? Nhưng ngay cả căn cứ ở Okinawa chúng ta cũng không giữ được.” Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Tank không uống bia, mà là uống Vodka Nga thêm đá.

“Phải, vì vậy phải đưa ra một cái gì đó ở cấp độ chiến lược.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều nhìn vào khuôn mặt có chút mệt mỏi của Ngoại trưởng.

“Ừm, đầu đạn hạt nhân thì sao?” Giọng cô không lớn, nhưng khá chấn động.

“Cho người Nhật đầu đạn hạt nhân?” Giọng Ý của cố vấn an ninh Quốc gia trở nên cao vang.

“Chỉ là đầu đạn hạt nhân của hải quân trên Tomahawk, tầm bắn của những thiết bị đó không vượt quá 5000 km, có thể giảm tầm bắn để khiến chúng vô hại hơn không.” Cô ta đang hỏi John Kagan.

“Điều này có thể, chúng ta có tầm bắn ngắn hơn, thực ra có thể trực tiếp tiến hành cải tạo những thứ Okinawa dự trữ, giảm thiểu tầm bắn.” Bộ trưởng bộ Quốc phòng giành trước trả lời.

“Những thứ đó có gây ra tổn hại với chúng ta không?” Tổng thống hỏi.

“Tôi nghĩ không đâu, McGee, cải tạo một chút, những đồ chơi của hải quân đó ngay cả Hawaii cũng bay không tới.” Bộ trưởng bộ Quốc phòng nâng ly rượu trong tay lên.

“Nhưng có thể đánh đến Đại Lục.” Propertius Antonius lắc đầu nói.

“Đây là đang mạo hiểm, bọn quỷ Nhật Bản sẽ dùng đạn hạt nhân để làm chuyện xấu xa và bỉ ổi, giống thời chiến tranh thế giới thứ hai.” Cố vấn an ninh của Tổng thống bày tỏ sự lo lắng của ông ta.

“Đừng lo, lão Ý, anh quên mật khẩu rồi sao, đạn hạt nhân cần mật khẩu kích nổ, chỉ có người trong căn nhà này có mật khẩu.” Tổng thống nói.

“Người Okinawa quản lý những vũ khí này có hệ thống “Beethoven”, đừng quên.” John Kagan lên tiếng.

“Không có nguy hiểm gì, hệ thống “Beethoven” chỉ cho phép tên lửa nổ bên ngoài nước Mỹ và các nước đồng minh, rất bảo hành, hơn nữa thứ này chỉ có người chỉ huy quản lý vũ khí hạt nhân cao nhất mới có, ở Okinawa, trước kia là James Dawkinson quản lý việc này, tháng trước ông ta vừa mới chuyển nhiệm thành đại sứ ở Nhật Bản, nhưng thủ tục giao nhận còn phải trì hoãn một khoảng thời gian. Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Tank giải thích với mọi người.

“Tại sao phải trì hoãn?” Là Tổng thống đang hỏi.

“Ồ, Capitol Hill có quan điểm riêng về người mới.”

“Ồ, đám Thượng Nghị sĩ đáng ghét này, nói trở lại, James là người rất ngay thẳng, đúng không?”

“Phải đấy, ngài Tổng thống, đó là một quân nhân xem trọng vinh dự, con trai của anh hùng Iwo Jima.” Bộ trưởng bộ Quốc phòng nói.

“Được thôi, chuyện này cứ quyết định như vậy.” Tống thống buông bia xuống.

“Tôi phải về mua quà sinh nhật cho con, July, chọn giúp tôi được không?”

Vào lúc Tổng thống và Ngoại trưởng cùng ngồi vào ghế sau của chiếc xe riêng chống đạn Cadillac, McGee Johnson nhìn Ngoại trưởng nói.

“July, diễn xuất của cô giỏi thật, tôi thấy vài năm sau cô có thể đến Beverly Hills (chỉ Hollywood) để tìm việc làm rồi đấy.”

Ngoại trưởng cười ha ha.

Chiếc xe riêng Cadillac chạy qua đường Hiến pháp đi vào đại lộ Pennsylvania rồi băng qua đường hầm số 21 quẹo vào đường Công chúa Alexandra, khi chạy vào đầu đường khoảng 200 mét, Tổng thống McGee Johnson bước xuống xe riêng, July Anders đi theo sau ông ta chừng nửa mét, vài nhân viên bảo vệ sở đặc nhiệm đeo kính đen phân chia ở bên cạnh Tổng thống và Ngoại trưởng, nếu có một người khổng lồ cao 3 mét, anh ta chắc chắn có thể thấy được đội bảo vệ nhỏ vây quanh Tổng thống tự nhiên tạo thành một hình thoi chặt chẽ, đây là vòng phòng vệ cốt lõi của Tổng thống.

Tổng thống McGee bước lên sàn đá cuội đi sâu vào đường phố với bước chân khỏe mạnh, vững vàng, lịch sử của con đường này có thể bắt nguồn từ trước chiến tranh độc lập, Robert E. Lee (nhà quân sự, tổng chỉ huy của quân đội miền nam trong nội chiến) ở bên phải đường phố chính là nhà của Washington, tổ ấm tuần trăng mật khi kết hôn của George Washington và Martha Washington ở phía bên kia đường, không nghi ngờ chút gì, đây là nơi tích lũy nhiều lịch sử nhất của toàn bộ nước Mỹ.

Tất nhiên Tổng thống không phải đến đi dạo hoặc thưởng thức các kiến trúc lịch sử ở đây, ông bước đến trước cửa một tiệm quà tặng đã treo bảng hiệu được vài năm và trông có vẻ hơi tồi tàn, ông ta đưa tay tỏ ra tư thế mở cửa đi vào, vào lúc này, vài người vác dụng cụ quay phim và máy chụp hình đã đặc tả Tổng thống ở một vị trí rất tốt, bước vào tiệm, Tổng thống dùng giọng điệu thân thiết nói đùa với chủ tiệm đã có tuổi, hôn lên má cô ta và chọn một cặp búp bê sứ được chế tạo từ Anh, tiếp theo rất lịch sự cảm ơn chủ tiệm, lấy ví ra thanh toán bằng tiền mặt, ví của Tổng thống không dày, tiền mặt bên trong sẽ không nhiều hơn bất cứ một nhân viên công sở bình thường nào, tất nhiên mọi thứ đều được quay và chụp rất tốt, vị trí nổi bật của chương trình tivi tối nay và báo ngày mai đều đưa tin Tổng thống đích thân mua quà cho con gái, và đây là một lãnh tụ bình dân không giàu có lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi