ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

Những năm trước Lưu Tiến Giang nhiều lần thử tìm kiếm hành tung của hắn, nhưng ngoại trừ biết được chuyện hắn thăng chức tham mưu cấp cao, hành tung của kẻ đó khó tìm như con hồ ly gian manh.

Hôm nay, kẻ này bất ngờ xuất hiện trong tầm ngắm của Lưu Tiến Giang.

“Chào, Jack, có phát hiện gì không?” Sharif chú ý đến Lưu Tiến Giang vẫn đang bận rộn.

“À, tôi bắt gặp được một vài thứ, rất thú vị.”

“Vậy sao?”

Sharif đi đến chỗ đặt kính viễn vọng, thuận theo phương hướng của Lưu Tiến Giang giương mắt nhìn, trải qua một hồi, anh ta quay đầu nói với Lưu Tiến Giang.

“Jack, đám người này có lẽ chạy đến từ chỗ của anh.”

“Sao anh biết?” Lưu Tiến Giang đã chụp xong ảnh.

“Vâng, tôi có thể ngửi thấy mùi thối của lũ cứt chó này.” Dứt lời anh ta làm động tác vuốt mũi.

Lưu Tiến Giang cười ha hả, anh hỏi người bạn Parkistan của mình.

“Đây có phải là lời dạy của thầy Giáo sư không?”

“Chắc không đâu, lũ này rất ít người biết nói tiếng phổ thông.” Sharif từng tiếp xúc với rất nhiều phần tử của Đông Turkestan.

Lưu Tiến Giang không lên tiếng, kinh nghiệm của bọn họ đương nhiên phù hợp với các tình huống thông thường, nhưng mà, người Parkistan có thể không quen biết Aykum. Istanbul, phần tử cực đoan có thể nói tiếng phổ thông cực kì trôi chảy.

“Hiện tại có thể sử dụng điện đài của các anh không?” Anh hỏi Sharif.

“Ồ, Jack, bây giờ không được, thời gian gửi thư vào sáng mai, bây giờ không được đâu.” Sharif lắc đầu.

Lưu Tiến Giang lúc này hơi nóng vội, anh hy vọng kết quả của mình có thể nhanh chóng truyền về trong nước biết được, nhưng hiện giờ chưa phải là lúc trao đổi thư từ qua vệ tinh, vệ tinh phụ trách việc truyền gửi tình báo mã hóa cho quân sự không phải là vệ tinh quỹ đạo đồng bộ, nó không ngừng di chuyển, hình ảnh gửi đi cần sử dụng hệ thống vệ tinh có sự trợ giúp của số liệu tốc độ cao, và đợt thời gian thích hợp kế tiếp, là hai giờ sáng theo giờ địa phương.

Anh ta chỉ có thể chờ đợi, chờ đến đợt trao đổi thư từ kế tiếp.

Vào lúc gần 1 giờ 20 phút, Lưu Tiến Giang lồm cồm bò dậy từ chiếc giường của mình, chuẩn bị điều chỉnh ăng-ten tiếp nhận tín hiệu của vệ tinh đầu cuối truyền gửi, khi anh bước đến bàn đặt giá chứa kính viễn vọng, dưới ánh sáng trắng trẻo của mặt trăng, dường như bắt gặp một bóng đen chạy xuống gò núi ngay dưới điểm giám sát từ cửa chính một cách nhanh chóng, điều này thật kì lạ, vì vậy anh xoay chuyển kính viễn vọng, muốn tìm hiểu rõ ràng.

Là Suhaman đặc công cao cấp khác thuộc trung tâm hỗ trợ an ninh của nước Parkistan đến đây cùng bọn họ, anh ta đang nhanh chóng chạy về phía đường cái đầy sỏi đá dưới gò núi, vừa chạy vừa té ngã, dường như có chuyện gì đó gấp gáp hoặc kẻ nào đó đang đuổi theo anh ta.

Lưu Tiến Giang nhớ vị trí của Suhaman đáng lẽ ở trạm gác sau cửa giám sát, đó là tuyến phòng quan trọng của bọn họ phòng hờ bị đột kích từ phía sau, đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì khiến anh ta vội vã rời khỏi cương vị của mình kia chứ?

Anh không gọi thức Sharif đang ngủ trong phòng, duy trì tôn trọng sự riêng tư của đối phương là một nguyên tắc cực kì quan trọng giữa hợp tác của đôi bên, nhưng trực giác từ đáy lòng đang thúc đẩy anh tạm thời đặt chuyện điều chỉnh ăng-ten vệ tinh xuống, anh quyết định đảm nhận công việc lính gác tạm thời.

Vào khoảng 1 giờ 45 phút khuya, Lưu Tiến Giang nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ nhẹ, đó là tiếng ồn của sỏi đá bị bàn chân đạp lên, anh gỡ kính viễn võng từ giá ba chân xuống, cơ thể nằm sấp trên mặt phẳng, khuỷu tay chống đất, đôi tay cầm lấy kính viễn võng cúi nhìn về hướng có âm thanh truyền đến dưới chân núi.

Năm người, sáu người, mười người, mười sáu người, hai mươi người, bóng người xám trắng đang đạp lên sỏi đá từ dưới đường cái đơn sơ ép sát gần trạm núi đều cầm súng trường, có kẻ vác súng bắn hỏa tiễn lựu đạn, bọn chúng vươn người, dùng một tư thế kì lạ để đi lại.

Lưu Tiến Giang dùng sức lay tỉnh Sharif đang ngủ say, nhẹ giọng nói với anh ta.

“Có kẻ địch đánh lén.”

Sharif vội nhảy dựng từ trên giường, nắm chiếc súng trường M-16A3 được đặt bên cạnh, cùng Lưu Tiến Giang leo lên mái nhà, hiện giờ không cần kính viễn vọng đã có thể thấy rõ bóng đen đang tiếp cận.

“Tất cả nhân viên vào vị trí, các trạm gác hồi báo.” Sharif cầm bộ đàm được cắm trên người, dùng ngôn ngữ Urdu ra mệnh lệnh.

“Không đúng, Sharif, nếu đánh lén tại sao phải tấn công từ cửa chính, mà không phải trèo qua triền núi tấn công từ phía sau?” Lưu Tiến Giang hỏi.

Sharif nhìn Lưu Tiến Giang một phen, sắc mặt của anh ta bỗng thay đổi.

“Chúng ta bị bao vây triệt để rồi.”

Giọng nói của anh vừa dứt, một trận phát nổ đột nhiên vang ầm lên, từ sau bức tường rào truyền đến.

“Con mẹ nó.” Sharif mắng mỏ vài câu, cầm lấy súng trường chuẩn bị xông xuống lầu gác tính tiếp.

Một hồi bước chân gấp rút kèm theo khói bụi sản sinh từ cú nổ đang ép sát bọn họ, Sharif đằng trước, Lưu Tiến Giang theo sau, nép người lại, họng súng chỉa về phía trước, hai người yểm hộ sau lưng nhau, thuận theo cầu thang duy nhất xê dịch xuống lầu gác.

“Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng.” Họng súng M-16 phát ra một cơn chớp sáng, Sharif bắn sạch băng đạn 30 phát trong vòng chưa đến hai giây, hai kẻ địch đổ ngã trong góc kẹt dưới lầu, Lưu Tiến Giang chuyển ra phía trước, đồng đội của anh bắt đầu thay băng đạn dự bị.

Do không có đèn điện, lầu gác cũ kĩ chìm trong bóng tối mịt mù, khói mù sau cuộc xạ kích khiến thị giác giảm xuống cực độ, Lưu Tiến Giang bắt buộc phải mở đèn chiến thuật từ mé phải của ống súng, một đường sáng trắng 300 lumen xé toạc màn đêm tăm tối, mượn ánh sáng, anh liếc thấy hai tên địch đang tiếp cận, trong đó có một kẻ đang rút nút cài bảo hiểm của quả lưu đạn, tiếng vang phát ra của kiểu 81 chói tai hơn súng trường kiểu Mỹ nhiều, súng trường trong mô hình tự động thoáng chốc bắn ra gần ba mươi phát tiêu chuẩn cự ly 7.62, hai tên địch đổ ngã, chưa kịp rút nút cài bảo hiểm của quả lựu đạn kiểu Mỹ đang lăn lóc loạn xạ dưới sàn đất chông chênh.

“Xông ra ngoài, đến kho đậu xe.” Sharif lớn tiếng hét.

Vào thời điểm quan trọng, nếu cảnh vệ cửa sau có thể chống cự được một khoảng thời gian, kẻ địch sẽ không thể không phân tán binh lực đi đối phó, nếu cảnh vệ ngưng sự chống cự, tất cả áp lực sẽ tập trung vào sân trong, chân của bọn họ vừa bước ra khỏi lầu gác bằng đá, tiếng súng ngay cửa chính cũng vang lên, ngay chỗ đó chiến sĩ của liên đội Zara đang chiến đấu kịch liệt cùng phần tử vũ trang Altair, âm thanh súng trường, súng lục, súng liên thanh hòa lẫn vào nhau.

Tiếng chi chít phát ra từ bộ máy đàm, một âm thanh thoắt ẩn thoắt hiện trong tiếng súng, là một chiến sĩ già ở điểm cảnh giới sau cửa, sự chống cự ngay đó vẫn đang duy trì, vài chiến sĩ đang dựa sát dần vào chỗ Sharif và Lưu Tiến Giang, hiện tại bọn họ có tổng cộng sáu người.

“Đùng.” Một âm thanh cực lớn truyền đến, mảnh đất rộng lay chuyển, lượng thuốc nổ khổng lồ làm sụp hàng rào sau cửa, bây giờ kẻ địch mất đi trở ngại cuối cùng, bọn chúng đang gào thét xông vào sân trong.

Lưu Tiến Giang biết đám người này được hưởng thụ đầy đủ sự khoái cảm từ chất cấm trước khi hành động, chỉ có thể đánh vào điểm trọng yếu khi tấn công, mới có thể khiến chúng nằm yên trên sàn đất, nếu không chúng sẽ liên tục tấn công không ngừng nghỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi