Mắt kính phẳng có gọng và một lượng bùn hóa trang màu da phù hợp khiến xác suất nhận dạng của máy tính giảm mạnh, cảnh báo không vang lên, tất cả đều bình thường.
“Cám ơn phối hợp, chúc bệnh nhân mau hồi phục, cũng chúc cô bình an.” Cảnh sát mỉm cười với Vu Minh Na.
Citroën rú lên một tiếng, chạy về phía sân bay không xa.
Xe khách chạy thẳng tới chân máy bay thương vụ, dừng lại cách Challenger không tới 20m, nhân viên phục vụ của máy bay Chu Đình Na đã trông chừng ở cầu thang của máy bay, nhìn thấy Citroën dừng lại liền lập tức chạy tới trước xe ô tô, giúp Vu Minh Na dìu Mã Bưu xuống.
Đinh Đinh và Đại Tiện không xuống xe, camera giám sát xung quanh sân bay sẽ chụp mặt của họ.
Chiếc xe này lát nữa sẽ biến mất trong một khu rừng nhỏ, còn Đinh Đinh và Đại Tiện sẽ ngồi phương tiện giao thông khác nhau, tới nhà an toàn khác nhau để ẩn náu.
Mã Bưu được bố trí ngủ trên ghế da thật sang trọng của Challenger, Chu Đình Na bước tới khoang lái nói mấy câu, sau mấy phút, quan viên Hải quan và cục Di dân Pháp bước lên máy bay, kiểm tra hộ chiếu và hành khách, chúc bệnh nhân mau chóng hồi phục.
Máy bay bắt đầu di chuyển về phía đường bay, họ sắp xếp vị trí cất cánh sau 1.5 giờ nữa.
“Giúp tôi một lát!” Chu Đình Na mang găng tay khử trùng, cô bảo Vu Minh Na cũng đeo vào.
Cô cẩn thận dùng dao phẫu thuật ngoại khoa cắt băng, để Mã Bưu nằm sấp trên ghế, dùng ống tiêm tiêm mấy mũi gây tê cục bộ “Lidocaine” quanh vết thương, rồi lại dùng cồn cẩn thận rửa sạch miệng vết thương.
Dao phẫu thuật rạch cơ thịt sau lưng, kéo phẫu thuật kéo căng miệng vết thương, dùng kẹp kiểm tra bên trong cẩn thận.
“Thấy rồi.” Chu Đình Na hít một hơi thật sâu, bảo Vu Minh Na giữ chặt Mã Bưu.
“Phụt”, một tia máu phun ra, kẹp phẫu thuật gắp một mảnh đạn bất thường từ từ kéo ra khỏi thịt.
“Được rồi!” Không bắn trúng mạch máu lớn, còn cách đúng 1mm.” Chu Đình Na mỉm cười.
“Cô học ở đâu ngón nghề này?” Vu Minh Na rất kinh ngạc.
“Ồ, đương nhiên là ở đại học Y khoa, tôi là bác sỹ ngoại khoa chính thức.” Bác sỹ Chu cười nói.
Vu Minh Na cũng cười, đây là “nhân viên phục vụ trên không” đặc biệt nhất mà cô từng gặp.
Máy bay bắt đầu chạy, họ về nhà rồi.
Lưu Tiến Giang cảm thấy mình rất may mắn, anh không trúng đạn, cũng không bị chém đầu, sau khi bị áp giải ra ngoài từ doanh trại Altair, anh bị bịt chặt mắt, miệng bị dán băng keo rộng, hai tay bị trói thành tư thế vô cùng khó chịu bằng dây nilon, anh bị xô đẩy, đi rất lâu, cho dù không nhìn thấy ánh sáng nhưng bước chân loạng choạng và địa hình không ngừng dốc xuống khiến anh biết hiện giờ mình đang đi xuống núi.
Vết thương bị đạn tên lửa bắt trúng đang không ngừng chảy máu, cho dù nhiệt độ giữa ban ngày lên tới trên 50 độ C, anh vẫn cảm thấy mình không ngừng run rẩy vì lạnh, răng va vào nhau cầm cập.
Anh bị đẩy lên một chiếc xe hơi, xóc nảy lên khi bánh xe chạy trên đá vụn, Lưu Tiến Giang lại một lần nữa rơi vào hôn mê.
Cơn đau giống như luồng điện khiến anh cảm thấy thế giới này vẫn chưa từ bỏ anh, mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trong một không gian tối đen, ánh sáng duy nhất tới từ một vật thể hình chữ nhật giống như đèn chiếu sáng khẩn cấp ở cách xa mấy mét, anh cảm thấy mình đã khôi phục một chút sức lực, nhờ vào những hiểu biết về điều trị vết thương chiến tranh, Lưu Tiến Giang nhận ra có người chữa trị cho mình, vùng eo cứng đờ đã được băng bó, chắc chắn là băng vải, còn tỉnh lại có thể là do có người truyền máu cho mình.
Hai tay anh đã bị trói lại, thử vận động, phát ra tiếng leng keng, là tiếng ồn phát ra khi còng tay và xiềng xích va vào nhau.
Lưu Tiến Giang giơ tay ra, sờ soạng xung quanh và bên dưới người, cảm giác hơi cứng, sờ lại một lần nữa, anh phát hiện sàn nhà và tường đều được làm bằng sắt.
“Nơi này là đâu? Là Miran Shah, hay là nơi nào khác?” Lưu Tiến Giang không ngừng hỏi bản thân mình.
Anh biết những phần tử cực đoan này sau khi bắt con tin hoặc du khách sẽ nhốt dưới hầm ngầm hoặc sơn động xa xôi, lắp máy ảnh vào thời điểm phù hợp với yêu cầu của những tên khốn này, kết nối với đường vệ tinh, dùng cách truyền hình trực tiếp để gửi clip xử tử con tin tới cơ quan truyền hình mà tổ chức cực đoan đầu tư, cơ quan này sau khi biên tập sẽ gửi tới cho người xem trên toàn thế giới, bây giờ có phải mình đang ở một hầm ngầm nào đó ở Pakistan hay Afghanistan hay không?
Lưu Tiến Giang dựa vào tường ngồi xuống, từ từ nhắm mắt lại, sợ hãi và lo lắng không có tác dụng gì ở đây, tích lũy sức lực là lựa chọn duy nhất.
“Kẹt” anh cảm thấy sàn nhà đang trượt, cả căn phòng rung lên.
Động đất sao?
Lại “kẹt” một tiếng nữa, có điều lần này căn phòng đang chao đảo về hướng ngược lại.
A, là đang trên tàu, thì ra là tàu, Lưu Tiến Giang cuối cùng cũng biết mình đang ở đâu.
Là một con tàu, chính xác mà nói, là trong container trên tàu.
Dubai là một thành phố hiện đại hóa xây dựng trên sa mạc bằng khoa học hiện đại và tiền dầu mỏ, nó vừa là thành địa nghỉ dưỡng cũng là một thành phố vàng thực sự.
Mới đầu, tiểu vương quốc dầu mỏ hiện đại được xây dựng dọc theo bờ biển này chỉ có không tới 80km đường biển, người quản lý của nó không lựa chọn mở rộng lãnh thổ của mình về sa mạc vô tận sau lưng, mà lợi dụng khoa học kĩ thuật, tiêu tốn vô số tiền bạc dùng hàng vạn tấn đất cát và vật liệu xi măng tích tụ thành hai hòn đảo nhân tạo hình lá cọ trong vịnh Ba Tư cách xa bờ biển, trong đó hòn đảo nổi tiếng nhất,xa hoa nhất chính là Jumeirah.
Nhìn từ trên không, quần đảo này do một cột đỡ chính và một số cành lá cấu thành, trên mỗi chiếc lá, dùng đá cẩm thạch, vàng, tuyết tùng và đá hoa cương xây dựng biệt thự xa hoa, kết nối với những kiến trúc đẹp như trong cổ tích này chính là những con đường siêu cấp xây dựng trên cột đỡ chính.
Trong những cung điện này có một căn xây dựng trên đỉnh của lá cọ, phía trước mặt nó là một đê chắn sóng cao hàng chục mét, trên đê xây dựng cảng tư nhân cho du thuyền ra vào và một sân bay trực thăng.
Chủ nhân của căn nhà này trên hồ sơ máy tính của cơ quan hành chính công Dubai tên là Abu Tariman, một thương nhân xuất nhập khẩu giàu có.
Ngài Tariman trong một năm chỉ có mấy ngày dùng tới tòa nhà này, bình thường nơi này ngoài người gác cửa ra thì hoàn toàn trống trơn.
Hôm nay, căn nhà sang trọng này vô cùng bận rộn, mấy chục nhân viên phục vụ người Ấn Độ bận rộn trước sau, có người dựng trại bên cạnh bể bơi nước nóng, có người dựng giá đồng dùng để nướng dê nguyên con, còn có người đang lau dọn bụi bẩn không thể nhìn được bằng mắt thường trên đồ nội thất Anh quốc.
Chừng 5 giờ chiều, mấy chiếc xe Jeep Hummer siêu dài dừng bên cạnh biệt thự, hơn 20 cô gái người Nga mặc bikini nhưng quấn khăn đội đầu màu đen bước từ xe xuống, được một người đàn ông Ả Rập ăn mặc như quản gia dẫn vào cung điện từ cửa bên, họ sẽ vào vai vũ nữ múa bụng và tiên nữ trong bữa tiệc phía sau.