DIỆT NHÂN



Ba người không hề biết rằng kẻ cứu mình chính là lãnh đạo của phe địch.

Nhìn thang ròng rọc chuyển động một hồi lâu mà không bị ngăn cản, sau cùng Tư Cẩn Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn biết vẫn có khả năng đối phương sẽ đánh sập thang di chuyển hòng ngăn cản mình nhưng nhìn Cố Dạ hưng phấn lại không nỡ nói ra.

Còn may…
Chiếc hộp trên thang liên tục phát ra những tiếng cọc cọc, là một loại mã tín hiệu nào đó do Thủy Nguyên Quốc quy định.

Tư Cẩn Ngôn không quan tâm, lúc này đầu óc của hắn đã cực kỳ mệt mỏi nên cần được nghỉ ngơi.

Bởi vì sau khi lên đến nơi, sẽ còn một trận chiến nữa đang chờ đợi hắn và Cố Dạ.

Vân Lam không được tính vào, nàng đã bất tỉnh, thứ sức mạnh thao túng đối thủ kia tuy đáng sợ nhưng tác dụng phụ cũng quá lớn.

Lúc này dù có đánh thức nàng dậy cũng không còn đủ sức tái chiến.

Tư Cẩn Ngôn lặng lẽ lấy những đoạn thương Vân Lam đang nắm chặt trong tay ra, xếp vào trong hộp chứa vũ khí trên người rồi đặt nàng ngồi xuống đất.

Cố Dạ cũng gác trường kiếm sang một bên, cả hai dựa vào tường, tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Ở phía đối diện thang ròng rọc, Chung đại tướng quân có vẻ mất kiên nhẫn nhìn những quân lính hộ tống mình, đặc biệt là kẻ đang liên tục sử dụng các nút bấm trong hộp thang để truyền tin.
- Không có tín hiệu hồi đáp?
Quân lính kia lắc đầu:
- Không thấy phản hồi, những Thức Tỉnh Giả có năng lực truyền tin cũng không hồi đáp.
Chung đại tướng quân siết chặt nắm đấm:
- Tuyệt đối không được để thứ đó bị cướp mất.

- Chúng ta có hai Thức Tỉnh Giả cấp độ năm với chỉ số sức mạnh hơn mười ngàn, nhất định sẽ không sao.
Chung đại tướng quân không đáp.

Hai Thức Tỉnh Giả cấp độ năm đúng là rất lợi hại, nhưng đó là với tiêu chuẩn của Thủy Nguyên Tinh.

Vẫn có khả năng là do liên minh Bắc Vực đứng sau giở trò.

Với sức mạnh của liên minh kia, cử ra một tên Thức Tỉnh Giả cấp độ cao hơn là việc không quá khó khăn.

Không phải Chung đại tướng quân tự ti mà là Thủy Nguyên Quốc thua kém liên minh quá nhiều, sức mạnh không phải cứ tin là sẽ có.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một âm thanh vang lên kèm theo chấn động va chạm nhẹ thông báo đã lên đến nơi.

Tư Cẩn Ngôn và Cố Dạ đồng loạt mở mắt, nắm sẵn trong tay vũ khí của mình.

Cố Dạ chủ động cõng Vân Lam trên lưng, dùng một sợi dây buộc nàng lại.

Thể lực hắn tốt hơn Tư Cẩn Ngôn, khi đã khôi phục phần nào đương nhiên sẽ chủ động đứng ra nhận lãnh trách nhiệm này.
Cửa vừa mở, Tư Cẩn Ngôn không nói lời nào lập tức ném toàn bộ số bom khói còn sót lại ra.

Hàng loạt tiếng nổ vang lên, khói mù che kín cả khu vực.

Hai người lao nhanh ra ngoài, Cố Dạ không quên cắt đứt dây thang để ngăn cản viện quân từ dưới lòng đất.

Do liên lạc bị cắt đứt, quân lính bên trên không hề biết kẻ từ trong thang đi ra là kẻ địch.

Bom khói khiến bọn hắn giật mình, việc này khiến hai người có được sự chủ động.


Sau vài giây, quân lính lập tức phản ứng lại, bọn hắn sử dụng vũ khí và năng lực tấn công, nhìn có vẻ loạn nhưng lại rất bài bản, không xảy ra trường hợp tấn công nhầm vào người của mình.

Tư Cẩn Ngôn sử dụng ngưng đọng phân tích, liên tục thông báo cho Cố Dạ bằng ám hiệu đã quy định từ trước.

Cố Dạ chủ động tránh né quân địch, chỉ đánh hạ khi thật sự cần thiết.

Hai Thức Tỉnh Giả mạnh nhất đều ở dưới lòng đất, trong tình trạng song phương đều không dùng được vũ khí hiện tại, Cố Dạ có thể lo liệu được.

Vài Thức Tỉnh Giả cấp độ bốn ra tay nhưng hai người vẫn né được, tránh giao phong chính diện.

Đây là loại khói đặc biệt có khả năng cản trở cả giác quan của những Thức Tỉnh Giả bậc cao, chỉ những người đã trải qua huấn luyện như bọn hắn mới có thể tùy ý hành động.

Quân lính của Thủy Nguyên Quốc vẫn cần một thời gian để thích nghi với việc chiến đấu trong điều kiện này.

Hai người lướt đi rất nhanh, không tốn quá nhiều thời gian để đến được vị trí định sẵn từ trước.
Áp sát cửa kim loại, Cố Dạ lập tức dùng Hỏa Sát cường hóa kiếm của mình rồi chém ra một lỗ hổng hình tam giác.

Hai người mang theo Vân Lam lao thẳng ra.

Không còn khói trắng che mắt, bọn hắn lập tức rơi vào tầm ngắm của tất cả quân lính bên ngoài.

Cả hai đánh trái né phải, luồn lách qua kẻ địch, sau cùng chém đứng hàng rào bảo vệ rồi biến mất trong khu rừng lân cận.
Ròng rã hơn hai giờ đồng hồ, sau cùng nhờ vào năng lực phân tích lộ tuyến và xóa dấu vết của Tư Cẩn Ngôn, sau cùng ba người cũng thoát khỏi sự truy đuổi của quân lính Thủy Nguyên Quốc.


Dừng chân dưới một gốc cây lớn, Cố Dạ thả Vân Lam xuống, bản thân cùng Tư Cẩn Ngôn ngồi bệch trên mặt đất không ngừng thở dốc.

Dù rất mệt mỏi, người đầy vết thương, gương mặt của cả hai đều hiện lên sự vui mừng không che giấu.

Bọn hắn làm được, cảm giác khi thoát khỏi tình huống thập tử nhất sinh thật tuyệt, mọi nỗ lực từ đầu đến giờ đều đáng giá.
Tư Cẩn Ngôn đang cười chợt khựng lại, vẻ mặt chuyển sang kinh ngạc khiến Cố Dạ cũng không khỏi lo sợ:
- Có chuyện gì? Truy binh phát hiện ra chúng ta?
Tư Cẩn Ngôn không đáp lại ngay lập tức.

Phải mất vài phút sau hắn mới cười to, dùng hai tay lắc mạnh vai Cố Dạ:
- Ta học được kỹ năng mới.
Cố Dạ cũng bị Tư Cẩn Ngôn lắc đến chóng mặt, vội đẩy tên này ra rồi nói:
- Kỹ năng mới?
Tư Cẩn Ngôn liên tục gật đầu:
- Đúng, vừa rồi phải liên tục phân tích một lượng lớn năng lực khiến ta thu được kỹ năng Phân Tích Đặc Tính.

Kỹ năng này cho phép ta phân tích chuyên sâu về năng lực và kỹ năng bọn hắn sử dụng, cả điểm mạnh lẫn điểm yếu, từ đó tìm ra cách khắc chế hoặc phá giải.
Cố Dạ nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên:
- Kỹ năng này có hơi…
- …Quá mạnh? Nhưng có hạn chế, nó tiêu tốn điểm năng lượng nhiều hơn ngưng đọng phân tích thông thường.

Đồng thời khi phân tích sẽ phải tập trung vào một mục tiêu duy nhất, bỏ qua mọi thứ xung quanh.

Nếu ở trên chiến trường sẽ cần có người yểm hộ.
Cố Dạ vỗ ngực:
- Không cần lo lắng.

Sau này ngươi chỉ cần phân tích năng lực của kẻ địch, còn lại đều giao cho ta.
- Còn có Lam tỷ.
Nhắc đến Vân Lam, Cố Dạ lập tức quay sang nhìn nàng rồi thở dài:
- Không nghĩ đến nàng còn che giấu một năng lực đáng sợ đến như vậy.


Thao túng kẻ địch…chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Tư Cẩn Ngôn nghiêm túc gật đầu:
- Cho nên từ nay về sau nhất định không được đắc tội với nàng.

Lỡ như nàng điều khiển ta sau đó bắt cởi y phục múa khỏa thân…
- Nghĩ bậy bạ cái gì…
Cố Dạ tức giận dùng tay vỗ đầu Tư Cẩn Ngôn.

Nghĩ đến cảnh Tư Cẩn Ngôn múa…hình ảnh quá ghê rợn, hắn không dám tưởng tượng tiếp.

Tuy rằng tên này rất đẹp trai nhưng Cố Dạ là trai thẳng, ngoài sợ hãi buồn nôn ra thì không có chút cảm giác nào khác.

- Tuy nhiệm vụ thất bại nhưng chúng ta vẫn sống.

Còn may…nghĩa phụ nói đúng, mạng sống mới là quan trọng nhất.
Tư Cẩn Ngôn khó hiểu nhìn Cố Dạ:
- Ai nói với ngươi là thất bại?
- Rõ ràng chúng ta…
Cố Dạ còn chưa nói hết đã thấy Tư Cẩn Ngôn mở ngăn chứa đồ trên chiến giáp ra, bên trong là một mảnh đá màu đỏ thẫm.
- Ngươi…bằng cách nào…
Tư Cẩn Ngôn vênh mặt:
- Đương nhiên là lúc các ngươi dùng Lôi Hỏa Sát và Không Gian Huyễn Tưởng tấn công hắn.

Đừng quên kỹ năng trộm cắp của ta mạnh như thế nào.
Kỹ năng trộm cắp chẳng phải thứ gì đáng tự hào, nhưng chỉ riêng trường hợp này Cố Dạ không thể không tán thưởng Tư Cẩn Ngôn.

Khi hắn đang định nói gì đó thì một âm thanh mà cả hai không muốn nghe thấy nhất vào lúc này lại vang lên:
- Tìm được các ngươi rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi