Không có máu chảy, thậm chỉ còn chẳng giống một vết thương.
Có cảm giác như cánh tay phải của Mạch Thượng chưa bao giờ tồn tại, hắn sinh ra vốn đã khuyết tật như vậy.
Lần đầu tiên trong đời Mạch Thượng cảm thấy một nổi sợ thật sự.
Kẻ hiếu chiến sau cùng cũng không dám chiến đấu với một thứ mà bản thân cũng không hiểu được.
- Ngươi…ngươi…đã làm gì…ta?
Đường Lưu Vũ không đáp lại, chỉ thấy ngón tay của hắn vẫy nhẹ.
Rất nhiều binh lính đang tập trung cách đó khá xa đợi lệnh của Mạch Thượng và vũ khí cỡ lớn mà bọn hắn vừa mang đến đồng loạt biến mất.
Không dừng lại ở đó, hai chân của Mạch Thượng cũng tan biến theo.
Màn cũ lặp lại, vẫn không có vết thương nào, giống như chưa từng tồn tại…
- Ngươi…ngươi…
Mạch Thượng đã không nói nên lời nữa.
Hắn chỉ biết kẻ trước mặt mình là một sinh vật vô cùng đáng sợ, vốn dĩ không nên tồn tại trên thế giới này.
Đường Lưu Vũ giống như hiện thân của diệt vong và thậm chí còn hơn thế nữa.
Đường Lưu Vũ có vẻ rất tận hưởng biểu cảm này của Mạch Thượng, ngay khi hắn định ra đòn kết liễu thì một âm thanh quen thuộc đã vang lên từ phía sau:
- Đường Lưu Vũ.
Âm thanh này khiến động tác của Đường Lưu Vũ dừng lại, lập tức quay đầu nhìn lại.
Đập vào mắt hắn là Vân Lam đang đi ra từ một vùng không gian vô định.
Bị Mạch Thượng đánh trọng thương, nàng lập tức tiến vào không gian huyễn tưởng của mình để tạm thời tránh né.
Không gian này có đủ các vật dụng do Vân Lam tự sáng tạo ra để chữa thương cho bản thân, nhưng nàng không thể lưu lại quá lâu nếu không sẽ bị nhốt tại đó mãi mãi.
Vừa mới ra ngoài, xuất hiện trong mắt Vân Lam là cảnh tượng Đường Lưu Vũ đang chuẩn bị giết chết Mạch Thượng.
Nếu nói nàng không kinh hãi thì chắc chắn là giả.
Một mình Đường Lưu Vũ, không dựa vào bất kỳ vũ khí hiện đại nào cũng đủ sức giết chết tên quái vật biến thái kia, thậm chí còn là áp đảo hoàn toàn.
Tuy không biết đã có những gì xảy ra nhưng năng lực của Đường Lưu Vũ thật sự rất mạnh.
Có điều Đường Lưu Vũ hiện tại mang lại cho nàng một cảm giác rất xa lạ, khiến Vân Lam không nhịn được buộc miệng gọi tên hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm lạnh lùng tà dị trên mặt Đường Lưu Vũ đột nhiên thay đổi.
Hắn nở một nụ cười nhẹ nhõm:
- Không sao là tốt rồi.
Lời vừa dứt, Đường Lưu Vũ liền ngã ra, hoàn toàn bất tỉnh hệt như khi xóa bỏ cả người máy trong phòng luyện tập thực chiến.
Vân Lam vội vả chạy đến đỡ lấy Đường Lưu Vũ, thương thế trên người của nàng chỉ mới khôi phục một phần nên tốc độ không quá nhanh.
Kiểm tra qua tình hình, nàng phát hiện Đường Lưu Vũ hoàn toàn không bị thương.
Giống như lần trước, có cảm giác hắn chỉ đang ngủ một giấc, chỉ là không biết một giấc này sẽ kéo dài bao lâu.
Vân Lam ngẩn đầu nhìn lên, phát hiện Mạch Thượng đang nằm trên mặt đất, dù vẫn tỉnh táo nhưng hoàn toàn mất đi chiến ý.
Hắn cố gắng dùng cánh tay còn sót lại kéo lê cơ thể di chuyển đi càng xa càng tốt.
Quân lính bên ngoài căn cứ không còn mấy người, đa số đều đã ẩn trốn trong các công trình còn sót lại, nơm nớp sợ hãi một thứ khủng bố nào đó sẽ tìm đến mình.
Nàng biết tất cả đều là do Đường Lưu Vũ gây ra, nhưng lại không rõ cụ thể hắn đã làm gì.
Vân Lam quyết định bỏ qua cho Mạch Thượng, không phải nàng đột nhiên tốt bụng mà là vết thương trên người quá nặng, không nắm chắc giết được đối phương.
Nếu để lộ ra cả hai đều không còn khả năng chiến đấu, kẻ bị nguy hiểm ngược lại sẽ là bọn hắn.
Cõng Đường Lưu Vũ trên lưng, Vân Lam dùng dây buộc chặt lấy hắn rồi mở nạp giới ra, lấy thêm một con người máy nhỏ biến thành xe trượt rời khỏi nơi này.
Không một ai dám bước ra ngăn cản, tất cả đã bị một màn vừa rồi dọa sợ.
Dù hiện tại Đường Lưu Vũ đã bất tỉnh những lỡ như không may gọi con quái vật này thức dậy…thứ chờ đợi bọn hắn sẽ chỉ có diệt vong mà thôi.
Vân Lam phải đi rất xa, hơn ba ngày mới tìm được chỗ Tô Đồng đang ẩn nấp.
Sau khi dùng hết đạn dược, người máy theo lập trình cùng với bệ phóng biến trở lại hình dạng xe hơi bỏ chạy.
Quân lính và máy bay của Thủy Nguyên Quốc cũng không truy sát, bọn hắn nhận được lệnh phải lập tức rời xa nơi này càng nhanh càng tốt.
Mệnh lệnh này đến từ Mạch Thượng, không một ai dám có ý nghĩ ngờ.
Con đường bỏ trốn của Vân Lam và Đường Lưu Vũ cứ như vậy trở nên thông thoáng, một thiết bị theo dõi cũng không có.
Ba người lên xe, kích hoạt chế độ tàn hình rồi nhanh chóng bay trở về căn cứ.
Tô Đồng chuyên về công nghệ sinh học nên cũng hiểu một chút về y học.
Nàng kiểm tra nhanh qua Đường Lưu Vũ nhưng không tìm được vết thương nào.
Vân Lam cũng không giải thích nhiều, chỉ nói đây là hiện tượng thường gặp khi sử dụng năng lực quá mức.
Kiến thức về các năng lực của Tô Đồng còn hạn chế do phải tập trung nghiên cứu đột biến gen cho VUX nên cũng đành tạm tin.
Một tháng trôi qua, lần này Thủy Nguyên Quốc không tiếp tục phát lệnh truy nã mà phong tỏa một tin tức liên quan đến những chuyện đã xảy ra tại căn cứ.
Trong một căn phòng lớn với đầy những trang thiết bị y tế hiện đại, Mạch Thượng chậm rãi mở hai mắt ra.
Hắn khẽ cau mày, cố gắng dùng sức nâng tay phải và hai chân lên, cảm nhận sự tồn tại của chúng.
Người ngoài không biết nhìn vào sẽ nhầm tưởng rằng hắn đã khôi phục, nhưng Mạch Thượng biết thứ này đều là máy móc bọc thêm một loại da đặc biệt.
Thứ này mang lại cho Mạch Thượng sức mạnh lớn hơn nhưng cũng khó điều khiển hơn, dù sao cũng không phải một bộ phận trên cơ thể.
Hắn thích cơ thể của mình hơn, nhưng đến công nghệ chữa thương của Liên Minh Bắc Vực cũng không làm gì được trong tình huống này.
Hai chân một tay của Mạch Thượng bị xóa bỏ chứ không phải cắt đứt, không thể để chúng mọc lại bằng phương pháp cấy tế bào sinh học.
Đây là loại năng lực độc nhất vô nhị trước nay chưa từng có, Liên Minh Bắc Vực cũng đã xác nhận nó chắc chắn là năng lực cấp X.
Bọn hắn đưa ra một nhiệm vụ ngầm tìm kiếm nhóm người này bằng mọi giá.
Liên Minh Bắc Vực khao khát nhân tài, Vân Lam tuyệt đối là nhân tài, Đường Lưu Vũ càng không cần nói.
Vị đại sứ của Liên Minh Bắc Vực ở trong căn cứ khi đó, chứng kiến tất cả đã khẳng định chuyện này.
Sau những tổn thất nghiêm trọng, mất đi nhà khoa học thiên tài Tô Đồng, Thủy Nguyên Quốc sau cùng cũng phải hạ điều kiện xuống để hợp tác với Liên Minh Bắc Vực.
Bọn hắn muốn tìm Tô Đồng nhưng lại e ngại sức mạnh của Đường Lưu Vũ, muốn mượn sức mạnh của liên minh để làm việc này.
Bất chấp việc đối phương có khả năng sẽ lôi kéo luôn Tô Đồng về phía mình.
Giúp Mạch Thượng chữa thương và lắp ghép bộ phận máy xem như thể hiện thành ý của Liên Minh Bắc Vực.
Nhìn Mạch Thượng tỉnh lại, đại sứ Liên Minh Bắc Vực nở nụ cười công nghiệp nói:
- Lúc đầu sẽ hơi khó chịu, nhưng nếu ngươi dùng quen sẽ thấy nó còn tốt hơn những bộ phận cũ.
Mạch Thượng không đồng ý với việc này:
- Cơ thể của ta là vũ khí tốt nhất.
Đại sứ khẽ lắc đầu:
- Hữu dũng vô mưu là nguyên nhân khiến ngươi thất bại.
Không phải tình huống nào cũng có thể dùng sức mạnh để giải quyết.
Vốn dĩ ngươi vẫn có cơ hội thắng nếu biết tận dụng tất cả những gì mình có…Bao tay đó ta đã tích hợp luôn vào trong cánh tay máy của ngươi, tập sử dụng nó cho tốt đi.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy..