DIỆT NHÂN



Đại sứ gật đầu:
- Không sai, phát hiện này quả thật rất kinh người.

Khó trách Bạch Nhật Đế Quốc lại bất chấp dư luận phát lệnh truy nã một nhà khoa học từng có công cống hiến cho bọn hắn.

Năm kẻ này đều rất đặc biệt chứ không riêng gì Đường Lưu Vũ.

Nếu tạo cho cả năm môi trường phát triển tốt, tương lai biết đâu chúng ta sẽ có thêm một vị thần.
Nam nhân áo đen thấp giọng tự nói:
- Thần sao…Cũng đã hơn ba trăm năm nhân tộc chưa có tân thần được sinh ra.

Dù năm đứa trẻ này có đặc biệt đi nữa…
Đại sứ lắc đầu:
- Ngươi không hiểu.

Sinh ra thần rất khó nhưng không phải không thể.

Hiện tại các thế lực đã hình thành thế cân bằng, bọn hắn không cho phép tân thần xuất hiện phá vỡ cục diện này.
- Nhưng làm như vậy chẳng phải sẽ khiến nhân tộc tự suy yếu so với những chủng tộc khác sao?
- Không chỉ nhân tộc, các chủng tộc khác đều là như vậy.

Hiện tại đang lan truyền một lời đồn rằng số lượng thần là cố định.

Khi một vị mới ra đời, vận mệnh sẽ khiến một vị khác chết đi.

Lời đồn này vẫn chưa được chứng thực nhưng có rất nhiều người tin tưởng.


Bọn hắn đã trải qua nhiều khó khăn, nguy hiểm mới ngồi vào được vị trí kia, sao có thể dễ dàng nhường chúng cho kẻ khác.

Cho nên thần sợ chết hơn bất kỳ ai.

Ngươi còn nhớ anh hùng nhân tộc Thanh Phong Tụ Nghĩa?
- Ý của đại sứ là?
- Phải, không phải hắn bị yêu tộc giăng bẫy mà chính là thần của nhân tộc cố ý sát hại.

Tụ Nghĩa là kẻ có khả năng phong thần nhất trong ba trăm năm trở lại đây, đã uy hiếp đến những tên tự nhận là thần kia.

Hiện tại người có khả năng tiếp theo chính là Tôn Bằng.

Đừng nhìn Tôn Bằng lỗ mãng nhưng thật ra rất khôn ngoan.

Hắn nhận vị kia làm sư phụ, cũng tức là đeo một cái khóa vào cổ, từ bỏ cơ hội phong thần.

Nhưng cũng nhờ vậy mà đổi lại được sự bảo hộ, ít nhất có thể yên ổn phát triển đến Thức Tỉnh Giả cấp độ chín, SS hoặc SSS.
- Nếu hắn sống sót được đến khi đó.
Đại sứ gật đầu:
- Càng lên cao càng khó thức tỉnh, nguy hiểm ngày càng lớn.

Đây chính là giá trị của những kẻ sở hữu năng lực mà không cần trải qua quá trình này.

Tiếc rằng phần lớn dữ liệu không thể khôi phục, ta không thể xác định tiềm năng thật sự của từng người.

Vẫn có một khả năng rằng bọn hắn bị giới hạn bởi quá trình tiến hóa, tiêu hao hết thọ nguyên mà vẫn không thể đạt đến cấp độ cao hơn.
- Thử một lần cũng không mất gì.
- Cũng đúng.

Đường Lưu Vũ trôi nỗi bên ngoài không gian vô định, chỉ biết trông chờ vào vận khí.

Lần này vận khí cũng không quá thờ ơ với hắn, chỉ là cách nó đến thật sự khiến người ta câm nín.

Hắn bị đâm, không phải xe mà là cả một chiếc phi thuyền cỡ lớn.

Trôi nổi vô định rất nhàm chán, cho nên Đường Lưu Vũ dành phần lớn thời gian để ngủ chờ đợi thời gian trôi qua.

Hắn cũng không biết mình đã lang thang ngoài không gian được bao lâu, chỉ biết rằng mình được một chiếc phi thuyền gọi tỉnh bằng một cú va chạm rất mạnh.
Chiến giáp vốn đã cạn kiệt năng lượng bị phá hủy hoàn toàn, đồng hồ trên tay vốn chỉ cần bổ sung năng lượng là có thể sử dụng lại được nay cũng bị hư hỏng nghiêm trọng.

Đường Lưu Vũ bị tông bay đi như một quả đạn pháo, còn đối phương lại có rào chắn năng lượng bảo vệ nên không bị hư hại chút nào.
May mà đối phương vẫn có chút lương tâm, hay nói đúng hơn là lo lắng đã đâm phải một tảng thiên thạch nên cho người xuống kiểm tra, thành công dùng lưới “trục vớt” Đường Lưu Vũ lên thuyền.

Lên được trên thuyền, Đường Lưu Vũ vẫn ở trong lưới, bị một đám người vây quanh, chỉ trỏ bàn tán thứ gì đó.

Đợi đến hơn mười phút mới có một nhóm người ăn mặc sang trọng bước ra, dẫn đầu là một nam nhân đầu đội vương miện, y phục đính đầy ngọc quý, có cảm giác như là một vị vua chúa nào đó.


Nam nhân cất lời, giọng điệu không quá xem thường nhưng giống như một tên thượng vị giả đang chất vấn kẻ yếu hơn:
- Ngươi đến từ đâu?
Đường Lưu Vũ không thích thái độ và ánh mắt này lắm.

Nhưng kẻ đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn đành bất đắc dĩ đáp:
- Phi thuyền của ta bị phá hủy, dùng chiến giáp du hành bên ngoài không gian.

Khi năng lượng sắp cạn kiệt thì bị các ngươi tông trúng.
Nam nhân đánh mắt cho một tên thuộc hạ, đối phương lập tức đưa tay qua lưới, nhặt lấy một mảnh chiến giáp trên người Đường Lưu Vũ rồi đưa đến trước mặt hắn.

Nam nhân nhanh chóng kiểm tra qua rồi gật đầu:
- Chất liệu và công nghệ đều rất cao cấp.

Đưa hắn vào trong thay đồ rồi đến gặp ta.
Lúc này chiến giáp của Đường Lưu Vũ đã vỡ nát, chỉ vừa đủ che hết những vị trí cần thiết.

Bị nhiều người vây quanh như vậy đúng là có chút mất mặt.

Còn may đối phương cũng xem như hiểu lý lẽ, ít nhất vẫn cho hắn thay một bộ đồ khác rồi mới nói chuyện tiếp.
Thay một bộ đồ mới, Đường Lưu Vũ cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Dù rằng thiết kế y phục của đám người này có phần kỳ lạ, nói thẳng ra là khá thiếu vải.

Bất kể là nam nhân hay nữ nhân, ở phần vai, bụng và giữa đùi trở xuống đều để lộ thiên.

Nam nhân thì không có vấn đề, nữ nhân thì đúng là có chút…Nếu chỉ có như vậy thì cũng thôi.

Vấn đề là từ đầu đến giờ nữ nhân trên thuyền mà Đường Lưu Vũ gặp được đều có vẻ ngoài từ bốn mươi trở lại, có hở hơn nữa thì hắn cũng không có tâm trạng thưởng thức.

Khẩu vị của Đường Lưu Vũ còn không mặn đến mức đó, nhất là khi hắn đã quen tiếp xúc với các thiếu nữ xinh đẹp như Vân Lam hay Tô Đồng, thậm chí là Chu Hiểu Hiểu cũng rất xinh đẹp.
Thay đồ xong, Đường Lưu Vũ được đưa đến một căn phòng lớn trên phi thuyền.

Căn phòng này được thiết kế rất sang trọng với những cột gỗ lớn điêu khắc hoa văn đẹp mắt, đính đầy những loại ngọc quý.


Đường từ cửa vào trải một tấm thảm đỏ, hai bên đường là hai hàng quân lính.

Nam nhân có phong thái đế vương kia đang ngồi ở ghế chủ tọa đặt trên bục cao nằm ở cuối con đường.

Ngồi bên cạnh hắn là một nữ nhân dáng người thon thả, ăn mặt khá kín đáo, thậm chí còn đeo cả khăn che mặt.

Ngoài hai người bọn hắn ra, đứng quanh bục cao còn có bốn tên hộ vệ vũ trang đầy đủ.

Vũ khí của bọn hắn nhìn qua đều là loại hình phổ thông như đao hay kiếm, nhưng Đường Lưu Vũ có thể thấy rõ dòng chảy năng lượng phát ra từ lưỡi hoặc thân của chúng.

Có vẻ những kẻ này không thích vũ khí tầm xa như súng ống.

Việc này không đại biểu rằng trình độ khoa học kỹ thuật của bọn hắn thấp.

Theo những gì Đường Lưu Vũ được biết, những món vũ khí nhìn qua thì thô sơ này vẫn có thể sở hữu các loại công kích cực kỳ lợi hại.
Thấy Đường Lưu Vũ bước vào, nam nhân cũng không sắp xếp chỗ ngồi cho hắn mà lập tức cất giọng hỏi:
- Ngươi đến từ đâu?
Đường Lưu Vũ bất đắc dĩ đáp lại:
- Không phải khi nãy đã nói rồi sao?
- Ta đang hỏi xuất thân của ngươi.
- Thủy…Lam Quốc.
Hắn định nói Thủy Nguyên Quốc nhưng chợt nhớ ra mình đang là tội phạm truy nã, còn bị cả Liên Minh Bắc Vực đuổi giết, tốt nhất là nên dùng một chỗ khác.

Đường Lưu Vũ từng nghe qua danh tự Thủy Lam Quốc ở đâu đó, lúc này liền buộc miệng nói qua.

Hắn vốn chẳng biết gì về quốc gia cũng như hành tinh kia..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi