DIỆU THỦ ĐAN TÂM


Chương 100
Edit + Beta: Vịt
**** Ui cán mốc chương 100 rồi nè.

Còn 20c nữa, phấn đấu làm xong trước khi lấy chồng =))))))
Sơn trang suối nước nóng Nguyệt Lượng Cốc tổng cộng chia thành 4 khu: Khu giải trí, khu bể bơi, khu ăn uống và khu suối.

Sơn trang toàn bộ dùng nước dẫn từ lòng đất, làm ăn khá tốt, lại gặp mùa du lịch đỉnh điểm, bãi đỗ xe gần như không có vị trí trống.

Ông chủ sơn trang là Hoa kiều Singapore, năm đó tới đây khảo sát đầu tư, đột phát bệnh nặng được đưa vào Tổng hợp Đại Chính, là Lãnh Tấn nhận chẩn.

Giải phẫu cũng là Lãnh Tấn làm, đối với ông chủ mà nói coi như là ân nhân cứu mạng.

Nhưng buôn bán là buôn bán, huống chi lại là hơn nửa nhân viên khu bệnh và người nhà, quá nhiều người, Lãnh Tấn cũng là không muốn mặt dày bảo người ta giảm giá.

Ông chủ sau khi nhìn thấy đơn đặt hàng gọi điện thoại cho Lãnh Tấn, nói bữa trưa tặng hai con dê nướng cho bọn họ, bày tỏ tâm ý.

Lãnh Tấn không từ chối, khách khí vài câu liền cúp điện thoại.

Khoảng 100 người, hai con cũng không đủ, ăn tạm mỗi người một miếng cũng được.

Các nhân viên đã làm liên tục trong bệnh không biết bao lâu, vừa xuống xe liền giống chó hoang cởi cương, họng An Hưng đã sắp gọi rách cũng không gọi người lại được.

Y vốn định chụp một tấm ảnh tập thể trước xe buýt, về dán bức siêu to lên bảng thông báo viện, khoe khoang phúc lợi đãi ngộ của khu 1.

Nếu không mấy người ở khu bệnh khác cứ cười cợt bọn họ đi theo ông sếp keo kiệt, thích chửi người không hòa nhã thì thôi, không cả phát phúc lợi, càng không thấy Lãnh Tấn mời khách, là tên vắt cổ chày ra nước.

Cũng mặc kệ người khác nói thế nào, Lãnh Tấn tự lơ đi.

Chuyên tâm làm nghiệp vụ, ít xảy ra khiếu nại và sự cố chữa bệnh, ít trừ lương của nhân viên khu bệnh, không phải tốt hơn ra ngoài chơi?
Nhưng thi thoảng ra ngoài thư giãn tập thể, cảm giác cũng không tồi.

Vé 199 đồng không bao gồm ở, ông chủ nể mặt Lãnh Tấn, để bộ phận phòng ở sắp xếp mấy phòng cho bọn họ thay đồ.

Từ bãi đậu xe đến khu dừng chân phải đi 15 phút, đa số người ngại xa, trực tiếp đến phòng thay đồ bên suối nước nóng thay.


Hà Vũ Bạch để ý người mình thay đổi không tiện thay đồ trước mặt người khác, nhất định phải vào phòng thay, Lãnh Tấn liền đi cùng cậu.

Vào cửa sơn trang là một thác nước nhân tạo, đứng dưới thác nước xối không khác gì mát-xa bằng thủy liệu pháp, trong hồ toàn là người già.

Hai người đang vừa đi vừa nói chuyện, Lãnh Tấn bỗng dừng bước, cùng lúc đó, trong thác nước bên cạnh truyền đến tiếng hét của một người đàn ông.

Hà Vũ Bạch nghiêng đầu theo ánh mắt Lãnh Tấn nhìn qua, không nhịn được cười ra tiếng.

Có bà cụ khoảng hơn 80 đứng dưới thác nước hưởng thụ thuỷ liệu pháp, kết quả đai áo tắm bị nước chảy mạnh xối rớt xuống, cảnh xuân lộ ra.

Nhưng bà cụ hình như không có cảm giác, vẫn xối ở đó.

Đối diện bà có một thằng nhóc trẻ tuổi đi vào hồ, thấy mình và bà cụ nhìn chính diện, lập tức thét to xông tới cài đai áo tắm cho bà cụ.

Nghe động tĩnh của người anh em kia, giống tiểu cô nương gặp phải lão lưu mạnh vén áo lộ chim với mình vậy.

"Không hiểu biết gì cả." Lãnh Tấn bình luận, kéo tay Hà Vũ Bạch tiếp tục đi.

Hà Vũ Bạch vỗ cánh tay hắn, cười nói: "Cũng không phải mọi người đều làm bác sĩ, chưa từng thấy chính —"
Cậu đột nhiên ngừng nói, tay đè lên bụng.

Lãnh Tấn thấy thế vội vàng đỡ hông cậu, hỏi: "Sao thế?"
"Tiểu Tiểu Bạch tỉnh ngủ rồi......" Hà Vũ Bạch mím môi.

Kể từ khi có thể cảm nhận được máy thai, cậu bắt đầu ghi chép số lần mỗi ngày.

Hôm nay từ lúc rời giường đến giờ, nhóc con lần đầu cựa quậy.

Lãnh Tấn thở phào nhẹ nhõm: "Đây là biết ra ngoài chơi, cũng muốn chơi theo."
"Ừ, bình thường chỉ hai đầu một đường nhà với bệnh viện, rốt cuộc có thể ra ngoài hít khí."
Hai người nói chuyện, đi ngang qua một con suối đơn.

Đá xung quanh con suối là xây nhân tạo, làm như thật, nhìn qua thật sự giống một con suối tạo ra từ hang đá.

Xung quanh mỗi con suối đều có cây xanh, ngăn cho mọi người không gian riêng tư nhỏ.


Nhưng nước ấm ở đây cao, không gian trong hồ cũng nhỏ, cho nên lác đác người.

"Lát bọn mình ngâm ở đây đi, khu bể bởi nhiều người quá." Hà Vũ Bạch trưng cầu ý kiến Lãnh Tấn.

Lãnh Tấn gật đầu: "Được, nhưng anh phải đi tìm bọn Nguyễn Tư Bình trước, lát anh quay lại ngâm với em."
Vừa nãy ở trên xe, Nguyễn Tư Bình nói muốn tổ chức thi bơi.

Từ bé hắn đã tập bơi, hồi đi học tham gia đại hội thể dục thể thao sinh viên ở trường, từng giành vị trí ở bơi tự do, lúc này rốt cuộc có cơ hội khoe thực lực.

Lãnh Tấn đã đồng ý sẽ tham gia cuộc thi của bọn họ, biết bơi hay không không nói, đã ra ngoài chơi, thế nào cũng phải giữ lại chút kí ức đáng giá.

Cạnh bể bơi người lớn là bể bơi trẻ em, rất nhiều trẻ con chơi bên trong.

Đăng Thảo nhà Từ Diễm và Thông Bảo nhà An Hưng đều đeo phao ngâm bên trong, mỗi đứa do cha mình phụ trách trông coi.

"Xin chào, tôi là người yêu Từ Diễm, Trần Uy."
"Xin chào, tôi là người yêu An Hưng, Tần Gia Việt."
Các bảo mẫu bắt tay, tự giới thiệu bản thân.

Lúc đến không cùng xe, lúc này cùng trông con, không tìm vài chuyện nói thì hơi lúng túng.

"Anh làm nghề gì?" Trần Uy hỏi.

Tần Gia Việt nói: "Làm ở ngân hàng, còn anh thì sao?"
"Nửa đồng nghiệp, tôi làm ở công ty quỹ, dưới trướng JP."
"JP Morgan? Ban đầu tôi suýt vào đấy, nhưng dù sao cũng phải đi công tác, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn lựa chọn ngân hàng ở đây."
"Vốn nước ngoài áp lực lớn, anh nhìn tôi này, còn chưa 40, đã sắp hói rồi." Trần Uy cười khổ lắc đầu, "Từ Diễm cũng bận, hiếm khi chúng tôi có thể cùng dẫn con ra ngoài chơi."
Tần Gia Việt theo bản năng gãi gãi mái tóc tốt của mình, gượng cười nói: "Haiz, ở đâu cũng vậy, đơn vị bọn tôi cũng thế, suốt ngày đánh giá hiệu suất.

Giờ ngân hàng không dễ làm, đôi khi cứ cảm thấy mình vào sai ngành, còn không bằng hồi đó nghe cha tôi đi học y."
Vẻ mặt Trần Uy buồn bã: "Học y không có thanh xuân đâu, hồi yêu Từ Diễm, cô ấy thực tập ở bệnh viện, tôi thực tập ở Mĩ, có khi, mười ngày nửa tháng mới gọi điện thoại một lần.

Nếu không phải bởi vì hai bọn tôi là bạn cấp 3 có nền tảng tình cảm, không chừng đã giải tán."
Tần Gia Việt vừa định nói tiếp, đột nhiên nhìn thấy Thông Bảo bị dòng nước đẩy tới rìa ao, phao bơi quấn trên cổ đang va vào gạch men.


Thông Bảo đạp bắp chân mập ú, thế nào cũng không thoát khỏi khốn cảnh được.

Tần Gia Việt vội bơi tới, khom lưng đẩy con trai vào giữa hồ.

Vẫn may An Hưng không ở bên cạnh, nếu không nhất định sẽ mắng hắn trông con còn dám thất thần.

Thông Bảo toét cái miệng không răng, nở nụ cười vô tư với cha.

Quần bơi của Hà Vũ Bạch bó chặt vào bờ mông bị hoóc-môn làm căng tròn lên, Lãnh Tấn nhìn tới trong cổ họng từng từng trận lửa.

"Vợ à, không thì......!lát hẵng ngâm tiếp?" Hắn ôm vợ từ phía sau, cọ tới cọ lui.

"Không sợ xuống nước nhũn chân, ngất trong bể bơi?" Hà Vũ Bạch vỗ vỗ cánh tay vòng ngang hông, ra hiệu đối phương đàng hoàng chút, "Nguyễn Tư Bình vẫn chờ bóc lột anh đấy."
"Anh sợ cậu ta à?" Lãnh Tấn xùy nhẹ, "Không phải chồng em khoe, em cứ nói đi, chỉ cần là hạng mục bơi ở thế vận hội Olympics có, xem anh không được cái nào?"
Hà Vũ Bạch chớp mắt: "Bơi đồng bộ?"
"......" Lãnh Tấn híp mắt, "Anh rung đùi cũng phải có người nhìn đấy......"
Hà Vũ Bạch cười đến gãy lưng, lại bị Lãnh Tấn kéo đến bên giường đè hôn.

Quấn quít một lát, cậu tốn sức đẩy Lãnh Tấn ra, giơ tay vuốt sống mũi đối phương: "Đừng làm ồn, Tiểu Tiểu Bạch tỉnh."
Lãnh Tấn ăn vạ: "Chỉ cọ thôi, anh không đi vào."
"Trước kia anh cũng nói vậy, tin được sao?" Trong mắt Hà Vũ Bạch tràn đầy nghi ngờ.

"Đó còn không phải em yêu cầu?" Lãnh Tấn hỏi ngược lại.

Mặt Hà Vũ Bạch nóng lên, lại dùng thêm sức đẩy Lãnh Tấn ra khỏi người, cầm lấy áo tắm đặt đầu giường quấn mình lại.

Lãnh Tấn cũng không tiếp tục cọ cậu nữa, đứng dậy cầm lấy bình đồ uống vận động đưa cho cậu.

"Chỗ đó nhiệt độ cao, lúc em ngâm chú ý một chút, uống nhiều nước, đừng nóng ngất đi."
"Em chờ anh đến rồi xuống hồ."
Lãnh Tấn câu khóe miệng, đưa tay phủ lên bụng dưới của đối phương: "Oắt con, chăm sóc ba con thật tốt, chờ cha thắng huy chương vàng về cho con."
Nói thật, Hà Vũ Bạch không cho rằng Lãnh Tấn có thể bơi qua được Nguyễn Tư Bình.

Mặc dù Nguyễn Tư Bình nhìn mặt là kiểu thư sinh yếu mềm, bình thường lại bị áo blouse che không nhìn ra vóc người.

Nhưng lúc ở phòng thay đồ cậu từng nhìn thấy, tứ chi đối phương thon dài cơ bắp rắn chắc, vai rộng hông hẹp, thân hình vận động viên bơi lội điển hình.

Nhưng ra ngoài chơi mà, náo nhiệt vui vẻ là được rồi, thắng thua không quan trọng.

Nguyễn Tư Bình vượt trước một khoảng, thắng người thứ hai nửa đường bơi.

Kết quả vừa hí hửng chưa được vài giây đã bị người thứ hai — Lãnh Tấn — chèn ép, sặc nước đầy bụng.


Thắng thua không quan trọng, nhưng thắng quá không nể mặt người khác thì có hiềm nghi khoe khoang, là chủ nhiệm, Lãnh Tấn cho rằng mình có trách nhiệm tẩy não giúp hắn.

Cũng may Diêu Tân Vũ trực không đến được, nếu không hôm nay Nguyễn Tư Bình chắc bị hắn và Lãnh Tấn liên thủ hành hạ thảm.

Để tiêu hao adrenaline tạo ra từ thi đấu, một đống người nổi trận chiến nước ở trong hồ.

Hà Vũ Bạch mà Lãnh Tấn nhớ thương, bò lên quấn khăn tắm chạy thẳng tới khu suối đơn.

Khương Hành đỡ cha ngâm trong nước, thấy Lãnh Tấn chạy tới trước mặt nhanh như chớp, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng lưng đối phương đến khi biến mất ngoài tầm mắt.

Viên Dã bơi tới bên cạnh y, vịn rìa hồ lau nước trên mặt, nói: "Tôi chăm sóc cha cậu giúp cậu, cậu đi chơi với đồng nghiệp một lát đi."
Khương Hành lắc lắc đầu, nói: "Cha tôi không thích bị người lạ chạm vào."
"Giao cho tôi, cậu yên tâm đi." Viên Dã nói, vươn tay với Doãn Hiểu Quân được Khương Hành đỡ, ánh mắt cực dịu dàng.

Doãn Hiểu Quân ban đầu cũng không nhìn Viên Dã, mà dời ánh mắt.

Viên Dã liền đuổi theo ánh mắt ông điều chỉnh vị trí của mình, để trong tầm mắt đối phương vẫn là mình.

Mấy phút sau, Doãn Hiểu Quân rốt cục nhìn thẳng hắn, cũng thả lỏng tay được Khương Hành nắm, đổi sang vịn cánh tay Viên Dã.

"Anh làm thế nào vậy?" Khương Hành kinh ngạc há to miệng.

Từ bé đến lớn, ngoài mình, ba Khương và ông bà ngoại ra, y chưa từng thấy Doãn Hiểu Quân tỏ vẻ tín nhiệm với bất kì ai.

"Bệnh nhân tự kỉ khác biệt lớn nhất với người bình thường là không cách nào giao tiếp, cho nên nói chuyện là vô dụng, chỉ có thể thông qua tứ chi giọng nói và ánh mắt để giành được tín nhiệm." Viên Dã cười cười với Khương Hành, "Cái đó giống với giành được phương thức tín nhiệm của động vật, mà tôi vừa vặn am hiểu cái này."
Khương Hành nghe, vẻ mặt hơi mất mát.

Viên Dã cũng ý thức được gì đó, tràn ngập áy náy nói: "Xin lỗi, tôi nói sai rồi."
"Không, anh nói rất đúng, chỉ là......!Là người thân, tôi không muốn đối mặt với thực tế thôi."
Khương Hành nói xong, nhắm mắt lại hít sâu một hơi chìm vào trong nước.

Khoảng 1 phút sau, y trồi lên mặt nước, vẫy nước trên tóc, vừa vạch mép nước vừa nói với Viên Dã: "Tôi thích ngâm trong hồ, cảm giác lơ lửng giúp giảm bớt áp lực......!Nói thật đôi khi tôi rất hận bọn họ, tự mình không chăm sóc tốt được mình, sao còn muốn đưa tôi đến thế giới này......!Bọn họ không nhìn hiểu ánh mắt người khác, không nghe hiểu mấy chỉ trích kia, nhưng tôi......!haiz......"
Viên Dã an ủi y: "Bọn họ chỉ là không biết biểu đạt, nhưng tôi tin, bọn họ nhất định yêu cậu."
"Haiz, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, cầu an ủi trong lòng thôi." Khương Hành nhìn Doãn Hiểu Quân, "Cha, cha yêu con không?"
Nhưng không nhận được câu trả lời, chuyện trong dự liệu.

Khương Hành thở dài, cười cười bất đắc dĩ với Viên Dã, xoay người đi tới chỗ đồng nghiệp tụ tập để bơi.

Đột nhiên, trong tiếng nước chảy và cười vui xung quanh, Doãn Hiểu Quân đang lặng im phát ra âm thanh —
"......!Yêu con......!cục cưng......".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi