DIỆU THỦ ĐAN TÂM

Đưa Trình Nghị đến cửa tiểu khu, Hà Vũ Bạch không lay chuyển được Lãnh Tấn, đành phải tiếp tục ngồi xe của hắn về nhà. Đường đi thật ra không xa, lái xe 10 phút đã đến. Đối lập với thái độ ném con trai ở cửa tiểu khu, hành động Lãnh Tấn lái xe vào gara ngầm khiến Hà Vũ Bạch cảm thấy rất tri kỷ.

Nhiệt độ bên ngoài gần 0 độ, gió còn lớn.

Sau khi xe dừng lại Lãnh Tấn cùng xuống xe, trong cái nhìn soi mói nghi ngờ của Hà Vũ Bạch hơi có vẻ không được tự nhiên nói: “Cho tôi mượn dùng phòng vệ sinh nhà cậu một lát.”

Hà Vũ Bạch bĩu môi, nói thầm hóa ra không phải sợ tôi lạnh cóng à, sau đó trêu ghẹo nói: “Chủ nhiệm Lãnh, đi phòng vệ sinh nhiều lần vậy, rảnh rỗi thì đến phòng khám, tôi kiểm tra chức năng thận cho anh.”

“Thận tôi rất tốt đấy!”

Ngữ khí Lãnh Tấn quả thực phải gọi là đỏ mặt tía tai, khiến Hà Vũ Bạch hết sức khó xử. Cậu rũ mắt, im lặng đi tới thang máy. Gần đây ở lâu với bọn Diêu Tân Vũ, thường xuyên đùa giỡn nhau, không ảnh hưởng toàn cục có thể xúc tiến tình cảm, lại nói hiểu ý cười một tiếng cũng là cách giải tỏa áp lực tốt.

Cậu không nghĩ tới Lãnh Tấn là người không đùa giỡn được.

Ý thức được ngữ khí của mình hơi tệ, Lãnh Tấn ho nhẹ một tiếng, tìm bậc thang đi xuống: “Tháng trước vừa kiểm tra sức khỏe xong, tất cả bình thường.”

“Ừ, thân thể thường xuyên vận chuyển quá tải phải kiểm tra định kỳ, các cụ ngày xưa đã nói, rất nhiều bệnh đều bắt đầu cắm rễ từ tuổi của anh.” Hà Vũ Bạch hơi thở phào. Ngẫm nghĩ cũng đúng, thảo nào Lãnh Tấn sẽ nóng nảy, vừa rồi nói giỡn hơi quá đáng, nói thận người ta không tốt không phải chửi người ta sao?

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Cơ mặt Lãnh Tấn vừa dịu xuống lại căng lên: “Bác sĩ Hà, cậu cảm thấy tôi già lắm sao?”

Hà Vũ Bạch hoàn toàn không cảm giác được mình đâm phải phế quản của chủ nhiệm Lãnh, còn rất nhẹ nhàng đáp lại: “Không đâu, bây giờ bình quân tuổi thọ con người gần 80, bốn mươi tuổi đang tuổi khỏe mạnh.”

“Tôi 39.” Ngữ khí Lãnh Tấn không hề vui, nhưng nói xong lại cảm thấy hơi mất mặt — chỉ kém một tuổi thôi còn nhất định phải bóc tách rõ ràng, không khỏi lộ vẻ kỳ cục.

“Ờ...... tôi giờ biết rồi......” Hà Vũ Bạch nặn ra nụ cười nhạt nhẽo, xoay mặt ấn thang máy.

Nói chuyện không ăn nhập nửa câu, thảo nào Diêu Tân Vũ thường xuyên thổ tào nói, hoàn toàn là dựa vào thực lực độc thân, ăn cơm xem mắt xong không ai quay lại tìm hắn nữa.

Lần trước đến nhà Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn chỉ ở cửa liếc nhìn con trai ngủ ở phòng khách, cũng không vào. Lần này hắn mượn cớ đi vệ sinh nhìn trong ngoài nhà người ta một lần — Trang trí và gia cụ đều là kiểu giản lược, dùng cà phê nhạt làm màu chủ đạo, khiến người ta cảm giác ấm áp. Mặc dù chỉ ở một mình nhưng rất có cảm giác gia đình. Không giống chỗ hắn, màu lạnh đen trắng xám, còn không có chút hơi người.

Hắn nhìn nơi ở của Hà Vũ Bạch, một mặt là tò mò quấy phá, mặt khác, cũng muốn hiểu đối phương hơn.

Mắt thấy thời gian thử việc còn lại khoảng 10 ngày, người nhất định phải giữ lại. Mặc dù Hà Vũ Bạch không vào phòng giải phẫu được, nhưng phim X-quang các loại chuyên môn của hắn đều biết xem còn có thể làm gần như tất cả các loại siêu âm, dựa vào hai cái này đã đủ hơn người khác mười mấy con phố.

Nhân tài như vậy nếu bị người khác đào góc tường, hắn phải hối hận chết.

“Chủ nhiệm Lãnh, uống chén trà nóng xong hẵng đi, bên ngoài quá lạnh.”

Hà Vũ Bạch đặt ngũ vị tán đã pha xong lên quầy bar nhỏ, nghiêng đầu với Lãnh Tấn vừa ra khỏi phòng vệ sinh. Lãnh Tấn vừa lau tay — diễn kịch thì diễn hết, mặc dù hắn ngay cả khóa quần cũng không kéo xuống — vừa nhìn sách bày trên giá, nghe thấy âm thanh sau đó quay đầu lại.

Bưng chén trà lên, hắn nhìn bộ dạng vợ ngoan chăm sóc chồng tăng ca về nhà của Hà Vũ Bạch, trái tim đột nhiên đập lỡ một nhịp.

Nguy hiểm, nhanh uống ngụm trà đè xuống.

Nhiệt độ chất lỏng trong chén vừa vặn, làm ấm dạ dày, lưu thông khí huyết an thần, hòa hoãn lại xao động trong lòng Lãnh Tấn. Hắn câu khóe miệng với Hà Vũ Bạch, hỏi: “Cậu bình thường uống cái này?”

Hà Vũ Bạch gật gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, đi tới trước tủ sách mở cửa tủ ra, ôm hai quyển sách dày như cục gạch giao cho Lãnh Tấn: “Đây là sách bác sĩ Nguyễn hỏi mượn tôi, phiền anh mang cho anh ấy giúp tôi, tôi không lái xe, cõng vào tàu điện ngầm quá nặng.”

Lãnh Tấn một tay nhận lấy sách, thuận tiện liếc tên sách —《White Coat》và《Dao phẫu thuật số mệnh》. Quyển《White Coat》hắn từng xem, kể về kinh nghiệm thực tập của một nhóm sinh viên y khoa của Harvard, ngày tháng xuất bản cũng không muộn hơn cuốn《Sơ sót và xử lý trong phẫu thuật》hắn đặt trên giá trong phòng làm việc, người viết sách 80% đã về hưu.

“Cuốn này đưa anh ấy, cuốn này tôi để lại xem.” Hắn đặt chén trà xuống, kẹp《Dao phẫu thuật số mệnh》dưới cánh tay.

Hà Vũ Bạch mím môi, nói: “Cuốn đó chỉ là một vài tin tức thú vị trong lịch sử chữa bệnh...... có lẽ đối với anh mà nói, không có tác dụng gì.”

“Coi như thả lỏng đầu óc.” Lãnh Tấn cảm giác mình hơi không có lời tìm lời, “À, đúng rồi, cậu với Lãnh Tần hai các cậu...... thế nào rồi?”

Nếu không phải Lãnh Tấn nhắc tới, Hà Vũ Bạch cũng sắp quên có sự tồn tại của một người như vậy. Cậu lúng túng lắc lắc đầu: “Gần đây bận quá, vẫn không liên lạc.”

Lãnh Tấn giống như thở phào: “Vậy thì tốt, đừng để thằng oắt kia lừa, nhìn nhân mô cẩu dạng, thật ra ý xấu đầy bụng.”

Hà Vũ Bạch đột nhiên nở nụ cười, khiến Lãnh Tấn khó hiểu.

“Cậu cười cái gì?”

“Chủ nhiệm Lãnh anh không phải đã nói, không nói xấu sau lưng người khác.”

“Lời này tôi trước mặt nó cũng dám nói, không tính là nói xấu sau lưng.” Lãnh Tấn cúi đầu liếc đồng hồ, “Được, tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi sớm chút.”

Tiễn Lãnh Tấn tới cửa, Hà Vũ Bạch đột nhiên nói tiếng “Chờ chút”, sau đó xoay người chạy vào phòng ngủ. Lãnh Tấn nghe được tiếng mở cửa tủ và kéo ngăn kéo từ trong phòng ngủ truyền đến, giống như đang tìm thứ gì.

“Chủ nhiệm Lãnh, cái này cho anh, coi như đáp lễ video phẫu thuật anh quay.” Hà Vũ Bạch giao một cái hộp mặt nhung hình chữ nhật vào tay Lãnh Tấn, “Hồi tốt nghiệp cha tặng cho tôi, tôi không mặc âu phục, vẫn chưa dùng, anh yên tâm, vẫn mới.”

Lãnh Tấn kẹp sách, mở hộp nhung ra, nhìn thấy bên trong là một đôi khuy măng sét: Mặt cài hình bầu dục, nền khảm công nghệ men màu lam tôn lên đôi cánh chim trắng điêu khắc tỉ mỉ. Cho dù dưới ánh đèn hành lang mờ mờ, cũng vẫn sáng chói rực rỡ.

“Không cần khách khí, tặng qua tặng lại như vậy, không có điểm cuối nữa.” Hắn định trả lại cái hộp cho Hà Vũ Bạch, nhưng đối phương lại lùi về sau một bước. Lãnh Tấn nghĩ thầm một lát, lại nói: “Tôi không phải để ý đồ cũ mới, bác sĩ Hà, đây là cha cậu tặng cho cậu, ý nghĩa lớn lao, tặng tôi, không thích hợp.”

Hà Vũ Bạch vịn khung cửa, ngữ điệu dịu dàng nói: “Cho tới giờ không có ai đặc biệt quay video phẫu thuật cho tôi, chủ nhiệm Lãnh, tôi thật sự rất vui...... anh thừa nhận tôi, cho nên tôi mới tặng đồ có ý nghĩa với tôi cho anh, làm ơn đừng từ chối.”

Lãnh Tấn bất đắc dĩ cười cười: “Nhưng cậu tặng đồ quan trọng như vậy cho tôi, bị cha cậu biết, ổng sẽ không vui.”

Hà Vũ Bạch lập tức lắc đầu: “Sẽ không, ổng luôn luôn ủng hộ tất cả quyết định của tôi vô điều kiện.”

“Xem ra cậu có một vị phụ huynh tốt.”

“Hai vị, ba tôi cũng rất thoáng.”

Hà Vũ Bạch nói, đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây Hà Quyền từng nhắc đến với cậu, đừng để mình và Trịnh Chí Khanh làm ông ngoại quá sớm, trên mặt bỗng nóng bừng.

Ba cậu đôi khi thoáng hơi quá.

(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và WordPress humat170893.wordpress)

Mặc dù Lãnh Tấn đã nói sẽ làm việc buổi sáng thay cậu, nhưng Hà Vũ Bạch vẫn không dám ngủ nướng quá lâu, ngủ đủ 6 tiếng lập tức bò dậy đi làm. Vừa từ trạm xe lửa đi ra, cậu đã thấy người mà cha mẹ Trần Thư Quần thuê kéo hoành phi chặn ở cổng bệnh viện, khiến người qua đường nháo nhào ghé mắt.

Chủ nhiệm Lãnh chọc tức tổ điều tra chạy mất, nhưng nhóm người này vẫn không thuận không buông. Hà Vũ Bạch nghe An Hưng nói, cha mẹ Trần Thư Quần yêu cầu bồi thường 5 triệu, nhưng điều kiện phía viện đề ra là 1 triệu rưỡi.

Đồng ý thì ký, không đồng ý, gặp ở tòa án.

Nghe Hà Vũ Bạch sau khi vào phòng làm việc nhắc mãi đám người kia sắp chặn cả con đường sinh mệnh rồi, Diêu Tân Vũ cười lạnh nói: “Để bọn họ làm ầm ĩ đi, 1 ngày 23 nhân khẩu, tiền cơm tiền ở cũng không ít, có thể kiên trì mấy ngày?”

Y đã chứng kiến tràng diện này. Trước đây khu 3 nhận bệnh nhân đau lưng đợi điều tra, buổi chiều vào ở buổi tối đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, kết quả kiểm tra thi thể chứng thực là vách động mạch chủ vỡ. Bệnh này không làm chụp mạch máu thông thường khó có thể chẩn đoán chính xác, huống chi bản thân bệnh nhân lại không phải triệu chứng điển hình, theo lý thuyết không tính là sự cố chữa bệnh. Nhưng người nhà không làm, kéo hai xe tải người đến chặn cửa trước sau bệnh viện đòi lý lẽ, cảnh sát cũng không đuổi đi được.

Sau đó không biết là quan hệ bạn bè của lãnh đạo nào của bệnh viện, đuổi một đám đại hán vạm vỡ đi, dọa đám người dùng tiền quấy rối kia, lập tức mấy người chạy mất. Người nhà vừa thấy phía viện “Dùng bạo chế bạo” đành biết kinh sợ, chấp nhận điều kiện ký tên cầm tiền rời đi.

“Đột nhiên mất người thân, đối với ai cũng là chuyện không thể chấp nhận.” Hà Vũ Bạch thầm than, “Tôi có thể hiểu bọn họ, nhưng bọn họ nên đi con đường luật phát để giải quyết vấn đề.”

An Hưng đi vào tìm Diêu Tân Vũ thẩm tra đối chiếu đơn thuốc, nghe nói như thế, đầu lắc như trống bỏi: “Bác sĩ Hà, trẻ con khóc có sữa uống, lời này cậu dù sao cũng từng nghe nhỉ. Càng làm ầm càng cho nhiều tiền, có người á, dùng mạng người khác đổi lấy phú quý của mình.”

Xuyên qua cửa sổ nhìn đám người tụ tập ở cổng bệnh viện, Hà Vũ Bạch cau mày: “Có tay có chân, làm gì không thể kiếm tiền, lại cứ phải làm loại chuyện này.”

“Nếu mọi người đều nghĩ giống cậu thì tốt rồi.” Diêu Tân Vũ ký xong, cắm bút lại trong túi ngực, đi đến phía sau Hà Vũ Bạch tùy ý khoác cánh tay lên vai đối phương, chỉ đám người ngoài cửa sổ nói với cậu: “Bác sĩ Hà cậu xem, mấy người phụ nữ ẵm trẻ con kia đều là thuê đến, bởi vì cảnh sát có quy định, không thể tạm giữ người trông con.”

Bị cùi chỏ của Diêu Tân Vũ đè vai, Hà Vũ Bạch cảm thấy khó chịu. An Hưng vẫn ở bên cạnh, nhìn trong lòng nhất định khó chịu. Thật ra ở trong mắt Hà Vũ Bạch, bác sĩ Diêu rất tốt, nhiệt tình hài hước. Nhưng chính là quá không câu nệ tiểu tiết, thường xuyên làm ra mấy cử chỉ thân mật khiến người khác hiểu nhầm.

“Diêu Tân Vũ! Đến phòng làm việc của tôi!”

Tiếng Lãnh Tấn giòn vang, dọa người cả phòng rụt vai lại. Đây còn chỉ là bắt đầu, đến lúc Diêu Tân Vũ vừa vào phòng làm việc chủ nhiệm, sàn nhà suýt nữa bị Lãnh Tấn rống thủng: “Tiêu chuẩn phẫu thuật của bệnh nhân tắc nghẽn môn vị giường 9 rõ ràng như thế, sao cậu vẫn kéo dài không làm phương án? Suốt ngày chỉ biết khua môi múa mép! Mẹ sư còn để tôi nghe thấy cậu tán dóc một câu, ông đây khâu mồm cậu lại!”

Trong phòng gào đến rung trời, bên ngoài yên lặng như tờ, mọi người hai mặt nhìn nhau — Chủ nhiệm buổi sáng đã mắng thực tập sinh, sao còn cáu bản vậy?

Từ chỗ bệnh nhân vỡ thai ngoài tử cung hỏi tin tức bạn trai đối phương, Hà Vũ Bạch vội vàng liên lạc với người tên Phùng Tịnh.

Điện thoại kêu rất lâu mới có người nhận.

“Ai thế?” Trong ống nghe truyền đến tiếng buồn ngủ mông lung — Đã sắp ăn cơm trưa còn chưa rời giường.

“Xin chào, tôi là bác sĩ Hà Vũ Bạch của bệnh viện tổng hợp Đại Chính.” Hà Vũ Bạch không hề có dự cảm quá tốt, “Là như vậy, Phùng tiên sinh, Trương Mai tối qua bởi vì vỡ thai ngoài tử cung nhập viện cấp cứu, giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm, mời anh nhanh chóng đến bệnh viện làm thủ tục liên quan và nộp viện phí.”

Trong ống nghe yên lặng một trận, sau đó truyền đến chất vấn thô lỗ: “Cậu vừa nói ai thai ngoài tử cung?”

“Trương Mai, bạn gái anh.”

“Không quen!”

Bên kia “cạch” cắt đứt, Hà Vũ Bạch ngẩn người, lại gọi lại. Gọi 3 lần cũng không ai nhận, cậu nghi ngờ mình nhớ nhầm số điện thoại, vội vàng lại đến phòng bệnh xác nhận với Trương Mai.

Trương Mai vừa nghe Phùng Tịnh chối, khóc bù lu bù loa: “Thằng chó vô lương tâm! Tôi thật sự mắt bị mù mới tốt với nó!”

“Đừng khóc đừng khóc.” Hà Vũ Bạch sợ cô kích động quá mức, vội an ủi cô, “Hắn có lẽ tưởng là lừa đảo, nếu không cô tự gọi cho hắn một cuộc đi, hoặc là bảo bạn gọi giúp cô.”

“Tôi tìm bố hắn! Nhất định phải đánh chết thằng khốn đó!” Trương Mai vừa tức vừa gấp, run rẩy lúc lâu mới gọi được điện thoại.

Lúc nghe nội dung Trương Mai gọi điện thoại, Hà Vũ Bạch đứt quãng chắp vá được kinh nghiệm của cô gái này: Cô là nữ tiếp viên hàng không, phụ trách phục vụ khoang hạng nhất, ở trên máy bay quen biết Phùng Tịnh. Sau đó cùng Phùng Tịnh đến hôn lễ của chị gái đối phương, từng gặp cha Phùng Tịnh. Cô vẫn tưởng đây chính là gặp phụ huynh, không nghĩ đến Phùng Tịnh thế nhưng căn bản không coi cô là bạn gái.

Chờ Trương Mai cúp điện thoại, Hà Vũ Bạch hỏi thăm dò: “Phùng Tịnh đến không?”

Thủ tục nhập viện và tiền thế chấp đều nên xử lý, nhưng gặp phải tình huống như thế, cậu cũng không tiện để một cô gái suýt nữa mất mạng đưa tiền.

“!”

Trương Mai ném điện thoại, quấn mình vào chăn đơn nhắm mắt cau mày.

Đã sắp đến giờ tan làm Hà Vũ Bạch mới nhận được thông báo của An Hưng, nói người nhà Trương Mai đến, cậu vội vàng buông việc trong tay xuống đến phòng bệnh. Vẫn ở trên hành lang cậu đã nghe thấy tiếng khóc của Trương Mai, lập tức chạy tới.

Ngoài dự đoán của Hà Vũ Bạch, Phùng Tịnh vô cùng trẻ tuổi, cùng lắm là 20 tuổi, nhìn tướng mạo, hẳn là người 258 vạn.

(người 258 vạn là chỉ những người có tiền, tài)

“Khóc đéo gì mà khóc, là cô tự nói không sao không cần tôi đeo bao, giờ lại đẩy hết trách nhiệm lên người tôi?” Phùng Khải đứng ở cửa phòng bệnh, hoàn toàn không quan tâm lời của mình sẽ khiến mặt mũi một cô gái trẻ mất sạch, “Tôi giờ hiểu rồi, cô chính là thấy nhà chúng tôi có tiền, muốn làm một đứa xin tiền nuôi dưỡng, đây gọi là báo ứng cô hiểu không?”

Hà Vũ Bạch không có lập trường can dự vào chuyện nhà người ta, nhưng Phùng Tịnh này thật sự quá đáng. Cậu mời người ra khỏi phòng bệnh, nói: “Phùng tiên sinh, Trương Mai vẫn ở thời kỳ dưỡng bệnh sau phẫu thuật, dù các anh có vấn đề gì cũng làm ơn đừng kích thích cô ấy vào lúc này.”

Phùng Tịnh chả sao cả quét cậu một cái: “Ít giả bộ nói nhảm nhiều, không phải muốn tiền sao? 100 ngàn đủ không!”

Hà Vũ Bạch thật sự chưa từng gặp loại người vô lễ, lập tức căng nét mặt, mím môi không biết nên ứng đối thế nào.

“Không đủ? 20?” Phùng Tịnh trực tiếp quơ lấy tấm thẻ trong túi ra ném lên người Hà Vũ Bạch, “Mật khẩu 123456, tự cầm lấy.”

Quá không tôn trọng người khác! May mà Hà Vũ Bạch tính tình tốt cũng bị tức đến thái dương nhảy bình bịch, thấy Phùng Tịnh nhấc chân muốn đi, cậu lập tức duỗi tay cản.

“Này anh chờ chút —”

Bị cản đường, Phùng Tịnh không nhịn được cau mày, để mở đường cho mình thô lỗ đẩy vai Hà Vũ Bạch.

Trịnh Vũ Hoàng đúng lúc từ trong phòng bệnh Âu Dương Diễn Vũ đi ra, nhìn thấy cảnh trên hành lang lập tức lửa giận sôi trào, bước nhanh đến phía trước nhấc chân liền đạp, khiến Phùng Tịnh va vào tường như bao cát.

“Trời ơi! Vũ Hoàng em —”

Hà Vũ Bạch khiếp sợ bịt miệng, phản ứng một lát lập tức đuổi lên xem xét tình hình Phùng Tịnh. Cú đá này đạp đủ ác, Phùng Tịnh đau đến không kêu ra tiếng nữa, đành phải vẹo bên tường không ngừng thở.

Trịnh Vũ Hoàng túm cánh tay anh cả kéo người đến bên cạnh, lạnh lùng nói: “Không chết được, kệ hắn.”

“Nhưng mà —”

Trịnh Vũ Hoàng uy hiếp nói ngắt lời anh cả, ngồi xổm xuống túm cổ áo Phùng Tịnh nhấc người tới trước mặt, lạnh như băng uy hiếp nói —

“Mày dám gặp anh ấy nữa, tao xé xác mày.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi