DIỆU THỦ ĐAN TÂM

Phẫu thuật sa ruột coi như là tiểu phẫu, cả quá trình mọi người phòng giải phẫu rất thoải mái. Diêu Tân Vũ vừa trợ thủ cho Lãnh Tấn, vừa trêu ghẹo hộ sĩ mới đến trong phòng giải phẫu.

“Em biết không, người Ai Cập hơn 2000 năm trước công nguyên đã biết dùng phẫu thuật mở sọ phóng thích áp lực trong sọ.”

Hộ sĩ nhỏ trợn mắt: “Vậy bọn họ tránh lây nhiễm thế nào?”

“Cầu thần linh phù hộ.” Diêu Tân Vũ nháy mắt với cô, “Bọn họ còn sẽ sau khi quấn xác ướp của Pha-ra-ông xong, cắt một mảnh vải xô mang về nhà thờ.”

“Bác sĩ Diêu, cậu còn nói nhảm nữa, lát tôi để mỗi người trong phòng mổ cắt một mảnh áo phẫu thuật của cậu mang về nhà.” Lãnh Tấn lúc nói chuyện cũng không giương mắt, “Quy tắc của khu 1, không được tán gái trước mặt chủ nhiệm.”

Da mặt Diêu Tân Vũ trước giờ dày: “Chủ nhiệm Lãnh, em đây không phải làm sinh động không khí sao, mọi người sắp ngủ hết rồi.”

“Phẫu thuật đơn giản hơn nữa cũng phải hết sức chăm chú.” Nhận lấy máy khuếch trương, Lãnh Tấn đổi hướng cực nhanh thòng lọng trên ngón tay, trở tay căng vết mổ ra, khiến ruột non phình vào thành bụng hoàn toàn lộ ra.

Diêu Tân Vũ đang định phân li ruột non, đột nhiên nhíu mày: “Chủ nhiệm, anh xem chỗ này là gì?”

Dưới màng bao ruột rất mỏng, quấn một vật thể mềm mại màu sẫm. Lãnh Tấn nhìn tỉ mỉ vị trí đó một lát, giơ cằm với Diêu Tân Vũ: “Bảo dưới tầng mang Doppler lên, tôi nghi đây là thận phải của người bệnh.”

Diêu Tân Vũ lập tức tỉnh táo tinh thần, lấy găng tay xuống đi gọi điện thoại. Có thể gặp phải ca bệnh thế này, bác sĩ ngoại khoa hận không thể đốt pháo ăn mừng.

Ở trong phòng làm việc nghe nói bọn Lãnh Tấn gặp phải người bệnh sa nội tạng, Hà Vũ Bạch ngồi không yên. Cậu rất muốn đến tham quan hoc tập ca giải phẫu này, nhưng đại não không ngừng phát ra cảnh cáo — đi thẳng vào, đương nhiên sẽ nằm vật ra.

Nhưng trong khu bệnh có mấy bác sĩ rảnh đều đã găm trong phòng giải phẫu, thực tập sinh cũng không ngoại lệ. Ca bệnh mà phần lớn bác sĩ cả đời mới gặp phải, ai không muốn đi mở mang tầm mắt? Ngoài ra bóc thận dính liền với ruột non là giải phẫu lớn, mọi người cũng muốn mở mang xem chủ nhiệm Lãnh có cái danh “Thần tay phải” thao tác thế nào.

Do dự liên tục, Hà Vũ Bạch vẫn đứng dậy đi về phía phòng phẫu thuật tầng 19 khu nằm viện. Giải phẫu này chắc chắn sẽ không có ghi hình, ngay cả ngất trong phòng phẫu thuật bị mọi người cười nhạo, cậu cũng phải đi xem sao.

Lãnh Tấn đang dùng dao điện bóc hệ thống từng millimet một, đột nhiên nghe có tiếng bước chân người đi vào phòng mổ, lập tức không nhịn được cau mày: “Các cô các cậu mẹ nó tưởng đây là cái chợ à, ra ra vào vào có phiền không?”

Thần kinh toàn thân Hà Vũ Bạch đều đang rít gào, không nghe lọt Lãnh Tấn nói gì hết. Cậu đứng ở chỗ cách bàn mổ không đầy 1 mét, hai tay khẩn trương nắm thành nắm đấm, trong lòng bàn tay không ngừng thầm ra mồ hôi.

Cậu ép mình đi lên phía trước một bước nữa — Gần hơn 1 chút, ở đây không nhìn thấy gì cả.

Không nghe thấy đáp lại, Lãnh Tấn nghiêng đầu, sau khi từ đôi mắt to lộ ra phía trên khẩu trang nhận ra Hà Vũ Bạch, chân mày càng cau chặt.

“Cậu đến làm gì?” Hắn cơ hồ là gầm nhẹ.

“Tôi...... đến...... xem...... chút......” Hà Vũ Bạch cắn chặt khớp hàm, âm thanh cũng là nặn ra, “Lập tức...... đi liền......”

Cậu vừa nói vừa dùng hết toàn bộ lực ý chí nhìn về phía bàn mổ, đồng thời trong đầu cực nhanh in xuống hình ảnh. Vị trí thận trướng lên, mức độ nội tạng dính liền, những mạch máu cần khâu lại, nhưng cái cần giữ lại, cùng với —

Chỉ mấy giây sau, trước mắt cậu đột nhiên đen kịt.

“** mẹ!”

Mắt thấy Hà Vũ Bạch ngã thẳng xuống, Lãnh Tấn theo bản năng muốn túm lấy người, tay không tự chủ được run lên một cái.

“Đis —”

Dao điện vẽ ra một vết nhỏ không ảnh hưởng toàn cục trên thận của người bệnh.

Tiếng gào của Lãnh Tấn lực xuyên thấu cực mạnh, 6 tầng trên dưới khu nằm viện đều có thể nghe thấy tiếng gầm của hắn.

“Cậu có biết mình có bệnh hay không, còn dám góp náo nhiệt!?”

Phẫu thuật xong, chuyện đầu tiên của Lãnh Tấn chính là tìm Hà Vũ Bạch khởi binh hỏi tội. Nếu trên thận không có vết nhỏ mà tay hắn run lên đâm ra kia, ca giải phẫu này có thể nói hoàn mỹ.

Chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, Hà Vũ Bạch mím chặt môi, cúi đầu không nói một lời, tùy ý Lãnh Tấn hổn hển gào với mình. Vừa nãy trong phòng giải phẫu, nếu không có thực tập sinh tay mắt lanh lẹ đỡ cậu, giờ đầu đã bởi vì đập vào xe đựng dụng cụ sưng cục u lớn.

“May mà là thận, nếu là tim thì sao!? Xảy ra chuyện tính vào ai? Cậu chịu được trách nhiệm này sao!?” Độ hảo cảm buổi trưa vừa được Hà Vũ Bạch chẩn đoán bệnh chính xác xoát ra được không còn lại chút gì, Lãnh Tấn nổi cáu, mắng người đến liều mạng, “Nói cho cậu biết Hà Vũ Bạch, tôi mặc kệ cậu là họ hàng của nhà nào, không làm được thì đừng làm! Ít con mẹ nó ở đây gây bực tức cho tôi!”

Lời này đâm đau Hà Vũ Bạch, cậu ngẩng đầu, vặc lại nói: “Tôi là theo quy trình phỏng vấn chính quy đi vào!”

“Cậu lặp lại lần nữa!” Lãnh Tấn sải bước, dùng chênh lệch chiều cao tạo cảm giác áp bách, “Quy trình chính quy? Quy trình chính quy của bệnh viện nào không phải là chủ nhiệm khu bệnh phỏng vấn người mới? Nhưng trước sáng hôm qua, tôi căn bản chưa từng gặp cậu!”

Hà Vũ Bạch không có lời nào để nói. Cậu đúng là theo quy trình tiến vào, viện trưởng và quản lý nhân sự cùng phỏng vấn cậu, cậu cũng không biết tại sao lúc ấy không có chủ nhiệm khu bệnh ở đó.

Lãnh Tấn cũng không trông cậy vào có thể nhận được câu trả lời, mà giơ tay lướt qua vai Hà Vũ Bạch chỉ hướng ngoài cửa sổ: “Tôi trước đó đã nói thế nào? Kéo chân một lần —”

Cửa phòng làm việc truyền đến tiếng cắt ngang hắn: “Ở dưới tầng đã nghe thấy cậu hét người ta, Lãnh Tấn, sao thế?”

Lãnh Tấn nghe tiếng quay đầu lại, tức giận phát ra khắp người trong nháy mắt thu lại, gật đầu cung kính với người đến.

“Thầy Hà.”

Mắt thấy trên mặt con trai không cam lòng đứng sau Lãnh Tấn, lông mày Hà Quyền hơi cau lại.

“Sao thầy lại đến?” Lãnh Tấn hỏi Hà Quyền.

“À, khu 2 có một ca đau bụng gấp 30 tuần, chủ nhiệm Từ mời tôi đến đây hội chẩn.” Hà Quyền nghiêng đầu nhìn Hà Vũ Bạch, làm bộ không quen, “Nó sao thế, cậu rống người ta mũi không phải mũi mặt không phải mặt.”

Lãnh Tấn không muốn giải thích chút nào, đúng lúc có điện thoại của khám gấp gọi vào, hắn nói tiếng xin lỗi với Hà Quyền liền rời khỏi phòng làm việc. Cho con trai ánh mắt “Đi theo ba”, Hà Quyền xoay người đi về phía lối an toàn ở tầng lầu.

Hai cha con đứng ở chỗ không có người, Hà Quyền trên dưới đánh giá con trai, hỏi: “Lại ngất trong phòng giải phẫu?”

Hà Vũ Bạch ngầm thừa nhận.

“Không xảy ra chuyện lớn chứ?” Hà Quyền lại hỏi.

“Chủ nhiệm Lãnh thấy con té xỉu, đâm lên thận của bệnh nhân vết thương nhỏ.” Hà Vũ Bạch mím môi, “Con rất muốn tham quan học tập ca giải phẫu đó.”

“Vừa nãy nghe khu 2 nói, sa nội tạng, ba cũng chưa từng gặp.” Vỗ vỗ cánh tay con trai, Hà Quyền không vui bĩu khóe miệng xuống, “Lãnh Tấn này, gan đủ lớn, ba cũng chưa từng quát con, nó hay rồi —”

“Nói cho cùng vẫn là trách bản thân con.” Hà Vũ Bạch lên tiếng cắt đứt y, “Ba, chuyện này ba đừng nói với cha nhé, con có thể xử lý.”

Giơ tay lên chỉnh cố áo bị áo blouse đè của của con trai, Hà Quyền cau mày nói: “Hồi đó Trịnh Đại Bạch nói đặt con dưới quyền Lãnh Tấn ba đã không đồng ý, thằng oắt kia tính nết thế nào mà lão ta không biết? Còn không bằng đi theo chủ nhiệm Từ, dù gì cũng không để Tiểu Bạch của chúng ta chịu oan ức.”

“Ít nhất chủ nhiệm Lãnh sẽ không trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.” Hà Vũ Bạch đưa tay ôm lấy vai Hà Quyền, “Con ở đây rất tốt, ba, ba không cần lo.”

Hà Quyền vỗ nhẹ lưng cậu, cảm khái nói: “Con từ bé đã không cần ba bận lòng, chớp mắt đã lớn vậy rồi, không bận lòng thêm thì sẽ không kịp.”

“Các ba bận tâm về Vũ Hoàng vẫn chưa đủ ạ?” Hà Vũ Bạch cười khẽ.

“Ờ, đúng, thằng oắt kia có phải lại block ba rồi không? Gọi thế nào cũng không nhận.” Hà Quyền ấn vai con trai, “Con đi nói với thằng oắt kia, trước cuối tuần không nhận được điện thoại của nó, nó đừng gọi ba là ba nữa.”

Hà Vũ Bạch xoay con ngươi, nói: “Vũ Hoàng từ tuần trước đã bắt đầu tập huấn, chắc không tiện dùng điện thoại.”

“Khỏi kiếm cớ hộ nó, vào NBA mà thôi, cũng không phải vào CIA, còn không cho dùng điện thoại?” Hà Quyền cười lạnh, “Được rồi, không nói nó nữa, chủ nhật con nhớ về nhà, có khách đến.”

Hà Vũ Bạch hơi cau mày: “Lại...... xem mắt?”

“Không phải ba sắp xếp mà, tìm bác cả của con đi.” Hà Quyền tức giận bất bình, “Con gái mình không nỡ gả, suốt ngày đánh chủ ý lên con với Vũ Huy, vì tim của hắn ba không tính toán với hắn, nếu không thật sự muốn quất hắn.”

“Mặc kệ bác cả sắp xếp người thế nào, cũng không qua cửa của cha.” Xoa cánh tay Hà Quyền để bày tỏ an ủi, Hà Vũ Bạch cúi đầu nhìn đồng hồ, “Ba, ba lát về nhà hay về khoa sản Đại Chính?”

“Về nhà, muốn đưa con đoạn đường không?”

“Không cần, con còn phải kiểm tra phòng và viết bệnh án.”

“Chú ý thân thể, nếu Lãnh Tấn lại làm khó con, gọi điện cho ba, ba chỉnh đốn nó.”

Hà Vũ Bạch khoát khoát tay: “Không cần đâu, con không muốn để người khác biết quan hệ của con với ba và cha.”

“Đừng cậy mạnh nhé, ba đây đã ăn đủ thiệt thòi cậy mạnh.”

Xoa xoa tóc xoăn của con trai, Hà Quyền không yên tâm dặn dò.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi