DIỆU THỦ ĐAN TÂM


Edit + Beta: Vịt
Nghe Lãnh Tấn hỏi Diêu Tân Vũ buổi tối có thể đổi ca đêm không, Hà Vũ Bạch chủ động yêu cầu trực thay hắn.

Để Diêu Tân Vũ thay ca, Lãnh Tấn còn phải trả người ta một ca đêm, mà nếu mình thay, dù sao cũng là người một nhà trả hay không không sao cả.

Cậu biết, Lãnh Tấn là muốn đi gặp Mạc Nhất Phàm.

"Em không phải nói buổi tối phải về thăm Diễn Vũ?" Lãnh Tấn thấy cậu đã thu dọn đồ đạc xong, lúc này lại dỡ túi lấy sạc điện thoại các thứ ra.

"Không sao, cả nhà ở bên cạnh cậu ấy, em về hay không không sao cả." Hà Vũ Bạch hạ giọng, "Ba anh......!có nói với anh, em không hợp ý ông ấy chỗ nào không?"
Lãnh Tấn che ngực, thề son sắt nói: "Trời đất chứng giám, tìm em còn không vừa ý, vậy cũng chỉ có tìm người ngoài hành tinh."
"Anh phiền quá."
Hà Vũ Bạch muốn gõ hắn, thấy đồng nghiệp xung quanh đều ở đây, tay giơ được một nửa lại đặt xuống.

Cậu không ghét Lãnh Tấn khua môi múa mép, nhưng cậu thích dáng vẻ đối phương nghiêm chỉnh hơn.

Nhất là lúc chăm chú vào công việc, ánh mắt và vẻ mặt nghiêm túc kia, cậu dán mắt bao lâu cũng sẽ không cảm thấy chán.

Cậu cảm thấy Lãnh Tấn như vậy rất ngầu.

Nhưng chút tâm tư nhỏ này tuyệt đối không thể để Lãnh Tấn biết, nếu không lại lên mặt.

"Buổi tối đừng làm muộn quá, rảnh rỗi thì ngủ một lát." Lãnh Tấn dặn dò cậu.

Hà Vũ Bạch mím môi cười: "Vậy phải xem người bệnh có cho mặt mũi không, đừng giống như anh lúc trước, bị tên giả chết hành hạ cả đêm."
Lãnh Tấn cũng cười theo.

Người bệnh mà Hà Vũ Bạch nói, đến nhà đòi nợ không có kết quả, bệnh tim đột phát được con nợ lo lắng nhanh chóng gọi xe cứu thương vào điều trị khẩn cấp.

Đúng lúc Lãnh Tấn trực ban, hắn nhìn ra liền người anh em kia là giả — Đâu có ai mắc bệnh tim còn sắc mặt hồng hào hô hấp đều đều, nằm trên giường lăn ngáp cả ngày?
Điện tâm đồ hoàn toàn không có dị thường, CT não cũng bình thường cực kỳ, nhưng người anh em kia nằm y trên xe lăn không chịu dậy.

Lãnh Tấn ngại hắn chiếm giường trong phòng quan sát để lỡ người bệnh mắc bệnh thật, liền sắp xếp hộ sĩ đẩy ra hành lang hong khô.

Đến lúc hắn bận rộn 2 tiếng từ phòng cấp cứu đi ra, bị người anh em kia chọc tức cười.

Ngáy khò khò, ngủ thật ngon.


Vị trí khách sạn Hilton gần trung tâm thành phố, đúng lúc cao điểm tan làm đường sá tắc nghẽn.

Lãnh Tấn còn ra ngoài sớm nửa tiếng, cứ thế tắc đến gần 8h mới đến khách sạn.

Vừa vào sảnh khách sạn, hắn đã nhận ra Mạc Nhất Phàm ngồi ở phòng cà phê.

Đối phương thoạt nhìn đã đợi khá lâu, nhân viên đang thêm hồng trà vào chén trong tay hắn.

Mạc Nhất Phàm vẫn cứ nhìn về phía cửa lớn, thấy Lãnh Tấn từ trong cửa xoay đi ra, hắn kích động đứng lên, suýt đụng đổ bình trà tinh xảo trong tay tạp vụ.

Chẳng quan tâm xin lỗi nhân viên, hắn bước nhanh lên ôm chặt lấy Lãnh Tấn, nước mắt nhanh chóng tràn qua đôi môi run rẩy.

Thân thể Lãnh Tấn cứng đờ một lát, hơi thở và cái ôm xa lạ này hắn nhất thời vẫn chưa cách nào thích ứng.

Hơn nữa nơi đông người, tiếng khóc không kìm được của Mạc Nhất Phàm hấp dẫn đầy ánh mắt khác thường, khiến hắn hơi lúng túng.

"Ngại......!ngại quá......!trên đường kẹt xe......" Lãnh Tấn do dự giơ tay lên, xoa nhẹ lưng đối phương.

Lúc ở trên đường còn có chút kích động, nhưng thật sự gặp mặt, hắn ngược lại bình tĩnh.

Chỉ là, quá xa lạ.

"Không sao, không cần để ý, chỉ là ba tưởng rằng......!Tưởng rằng con đổi chú ý không đến......" Mạc Nhất Phàm lấy khăn giấy ra lau nước mắt trên mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn mắt Lãnh Tấn, run rẩy tay vuốt ve khuôn mặt tương tự mình 7-80%, "A Tấn......!ba......!ba cuối cùng......!cuối cùng đợi được ngày này rồi......"
"Ngồi xuống trước đã." Phát hiện toàn thân Mạc Nhất Phàm run rẩy kịch liệt trán còn toát mồ hôi, Lãnh Tấn nhanh chóng dìu hắn ngồi trở lại chỗ lúc nãy, cũng để nhân viên thêm một cốc sữa tươi có đường, "Ông cứ bụng rỗng uống hồng trà, tụt huyết áp."
Uống sữa tươi, Mạc Nhất Phàm run rẩy dần dần bình phục.

Hắn cần lấy tay Lãnh Tấn đặt trên mặt bàn, nhìn đi nhìn lại hắn, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.

Lãnh Tấn bốn mắt nhìn nhau với hắn, trong đôi mắt bị năm tháng in xuống dấu vết nhìn thấy tràn đầy yêu thương, cuối cùng đỏ vành mắt.

Không sai, đây chính là người huyết mạch tương liên với mình.

(Đứa nào re-up là chó)
Nhận được lệnh điều hành của trung tâm cấp cứu, Tổng hợp Đại Chính phái xe cứu thương đến khám bệnh tại nhà.

Mấy phút trước có 5 tên đàn ông say gây chuyện được đưa vào, các bác sĩ khác đều được đưa vào, rảnh rỗi duy nhất chính là Hà Vũ Bạch không thể nhận bệnh nhân ngoại thương, thế là do cậu đi theo xe.

Mới chưa đến 9h, trên đường vẫn hơi tắc.


Xe cứu thương chen lấn trái phải bão táp cả đường đến cổng khu nhà, Hà Vũ Bạch sau khi xuống xe xách hộp cấp cứu chạy vội vào trong tầng lầu.

Đây là một tòa nhà gạch đỏ cũ kỹ, lịch sử 4-5 mươi năm, từ trên tường ở cổng tòa nhà đã bị dán đầy tờ quảng cáo và số điện thoại phun lên.

Không có thang máy, nhà bệnh nhân ở tầng 6, chạy lên đối với Hà Vũ Bạch hằng đêm bị Lãnh Tấn hành hạ lật qua lật lại như bánh nướng mà nói, đúng là khiêu chiến.

Gõ cửa phòng 602, Hà Vũ Bạch thở hồng hộc hỏi: "Xin hỏi......!là......!nhà Vương Thư Cần sao?"
Người đàn ông mở cửa cảnh giác nhìn đằng sau cậu một cái, đè thấp giọng như trộm: "Đúng, mời cậu vào."
"Chờ chút......!đằng sau......!còn có đồng nghiệp của tôi." Hà Vũ Bạch sau khi vào nhà thấy hắn muốn đóng cửa vội vàng ngăn lại, "Anh ấy xách băng ca......!đi chậm."
Người đàn ông cau mày, lại trợn mắt với đứa bé thò đầu từ trong phòng ngủ ra, ra hiệu nó đừng xen vào chuyện người lớn.

Hà Vũ Bạch nhìn quanh bốn phía — Đồ linh tinh trong phòng chất đống lộn xộn, trên sàn nhà toàn là vết bẩn tối màu, giẫm lên có cảm giác dính đế giày.

Có thể nói, nhà không giống nhà.

"Người bệnh ở đâu? Tình huống thế nào? Anh là gì của anh ấy?" Hà Vũ Bạch hơi thở gấp thuận khí.

"Tôi là chồng cậu ấy." Người đàn ông trầm giọng nói.

Lúc này đồng nghiệp xách băng ca cũng vào nhà, người chồng vội đóng cửa lại, dáng vẻ dè dặt kia giống như trong nhà có bí mật động trời gì sợ bị người khác biết vậy.

Sau đó hắn dẫn Hà Vũ Bạch tới cửa phòng vệ sinh, kéo cửa ra.

Hà Vũ Bạch khẽ cau mày — Phòng vệ sinh này cũng cực kỳ bẩn, nhìn qua đã lâu không quét dọn, sứ trắng trên bồn cầu và bồn rửa tay đều bị ăn mòn thành màu vàng.

Người bệnh cuộn tròn trên mặt đất bẩn thỉu, giống như đã chết không nhúc nhích.

Hà Vũ Bạch vội vàng tiến lên ngồi xổm xuống, giữ gáy người bệnh.

Vẫn may, có mạch đập yếu.

"Anh ấy trước kia mắc bệnh gì?"
Hà Vũ Bạch đeo găng tay, vừa hỏi vừa kiểm tra thân thể.

Thân thể bệnh nhân gầy gò hô hấp yếu ớt, sắc mặt vàng vọt bụng mềm oặt, bắt mạch không thấy khác thường quá rõ ràng.

"Thì......!thân thể vẫn luôn không quá tốt......" Người chồng nói ấp úng, "Cũng không......!không bị bệnh về da gì cả......"

"Buổi tối ăn gì? Trước khi ngất xỉu có nói khó chịu chỗ nào không?"
"Uống ít chào cá......!không nghe em ấy nói......!khó chịu......"
Vạch mí mắt người bệnh ra, Hà Vũ Bạch chú ý tới con ngươi đối phương thu nhỏ rõ ràng.

Cậu lập tức ngẩng đầu, nhìn khắp nơi một hồi, đồng thời dư quang chú ý tới vẻ mặt người chồng càng thêm bất an.

Căn cứ vào con ngươi và trạng thái người bệnh, cùng với thái độ ấp a ấp úng của người chồng, cậu phán đoán người bệnh vô cùng có khả năng là bởi vì hít thuốc phiện quá liều dẫn đến suy nhược trung khu thần kinh mà sinh ra bất tỉnh.

Nhưng xung quanh không phát hiện ống kim tiêm, thế là cậu xoắn tay áo người bệnh, cũng không nhìn thấy lỗ kim.

"Anh ấy có phải có tiền sử lạm dụng thuốc không?" Lúc Hà Vũ Bạch hỏi cố gắng bảo toàn mặt mũi của đối phương.

Người chồng liên tục lắc đầu, cái này ngược lại trong dự liệu của Hà Vũ Bạch.

Có câu nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra, cũng có thể sợ bọn họ báo cảnh sát.

Hà Vũ Bạch bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Tiên sinh, chúng tôi phải cứu mạng anh ấy, xin ngài hãy báo cáo chi tiết."
"Không có không có, thật sự không có, dù sao......!Tôi không biết gì cả." Người đàn ông vẫn đang mạnh miệng.

Lướt qua bả vai đối phương, Hà Vũ Bạch trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp.

Đồng nghiệp bắt đầu làm bộ như rất tùy ý xem xét khắp nơi, định tìm bằng chứng người bệnh hít thuốc phiện.

Rất nhanh, hắn lắc đầu với Hà Vũ Bạch.

Hà Vũ Bạch hơi cắn môi, đột nhiên cậu phát hiện tất trên chân người bệnh đi không cùng đôi — Tất chân phải xỏ đến trên bàn chân.

Thấy cậu muốn kéo chiếc tất kia, chồng người bệnh lập tức xông tới định ngăn cản, nhưng bị nhân viên băng ca túm lại.

Sau khi kiểm tra không ngoài dự liệu, kẽ ngón chân người bên có lỗ kim mới và cũ.

Hà Vũ Bạch đoán tĩnh mạch bên đùi đối phương hẳn cũng có lỗ kim, nhưng chỗ này rất kín, mùa hè không dễ bị người khác phát hiện.

Cậu oán hận nhìn người chồng đầy mặt u sầu, muốn van xin bọn họ "Đừng báo cảnh sát, con còn nhỏ", lấy trong hộp cấp cứu ra ống naloxone, gõ thân kim tiêm dùng ống kim hút ra sau đó tiêm cho người bệnh.

Người bệnh rất nhanh tỉnh lại, ánh mắt tan rã nhìn áo blouse trước mắt, há miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Hà Vũ Bạch cúi đầu khẽ khuyên nhủ: "Con còn nhỏ, nếu suy nghĩ cho nó, sau này đừng đụng vào thứ này nữa."
Người bệnh nhắm chặt mắt lại, nghiêng đầu, nước mắt không tiếng động chảy xuống.

Người đã không sao, mặc kệ người bệnh và người nhà đều từ chối đi bệnh viện, ngược lại thanh toán xong phí đến khám tại nhà.

Hà Vũ Bạch để lại dặt dò, nhìn đứa bé rụt rè víu khe cửa nhìn bọn cậu, thở dài rời đi.

Đi xuống tầng, vừa đi được 2 tầng, Hà Vũ Bạch đột nhiên cảm giác được một trận choáng váng, theo bản năng túm tay vịn nhưng túm khoảng không.


Nếu không phải nhân viên băng ca tay nhanh mắt lẹ kéo cậu, lúc này đã lăn xuống cầu thang.

"Không sao chứ, bác sĩ Hà?" Nhân viên băng ca ân cần hỏi.

"Không......!không sao."
Hà Vũ Bạch nhắm mắt chịu đựng cơn choáng váng.

Chắc gần đây quá mệt mỏi, cộng thêm lúc nãy một hơi leo 6 tầng, thể lực tiêu hao nhanh.

Lúc cứu người không để ý, bây giờ bình tĩnh lại cậu mới chú ý tới chân vẫn đang run.

Đợi ngày mai phải nói chuyện với chủ nhiệm Lãnh, cậu nghĩ.

Không thể sênh ca hàng đêm nữa, thân thể thật sự không chịu được.

Cùng lúc đó, Lãnh Tấn đang ngồi trên đập bờ biển cùng Mạc Nhất Phàm, trong tay mỗi người cầm một bát oden nóng hổi.

Bác bán oden ở bên lối đi bộ cách bọn họ không xa mời chào bán hàng, mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng thanh niên đến bờ biển dắt tay đi dạo yêu đương thật sự không ít, khiến cho buôn bán khá náo nhiệt.

Lãnh Tấn hỏi Mạc Nhất Phàm muốn ăn cái gì, Mạc Nhất Phàm bảo hắn lái xe đến đây.

"Trước kia ba thường đến đây với cha con," Mạc Nhất Phàm chỉ vào một khối đá ngầm cách đó không xa, bây giờ đang thủy triều, đá ngầm thoắt ẩn thoắt hiện trong sóng biển, "Bọn ba ngồi ở đây, uống bia, ăn xiên nướng."
Lãnh Tấn im lặng một hồi, hỏi: "Trước khi hay sau khi con ra đời?"
"......" Mạc Nhất Phàm mất mát, "Xin lỗi, A Tấn, là ba khi đó quá ngây thờ......!cho rằng Hồng Vũ anh ấy sẽ vì ba......!ly hôn."
"Con không có ý trách ba." Lãnh Tấn vỗ vỗ tay hắn, mang theo nụ cười tha thứ.

Mạc Nhất Phàm cầm tay Lãnh Tấn, cuộn tròn đầu ngón tay hơi lạnh, thở dài nói: "Hồng Vũ hồi đó trẻ tuổi anh tuấn, lại quản lý nghiệp vụ nửa tập đoàn, lời nói ra đều là hiểu biết chính xác mà ba chưa từng nghe qua......!Ba bị anh ấy mê hoặc, cho dù biết anh ấy có vợ, cũng vẫn......!vẫn......"
Hắn đỡ trán trên vai Lãnh Tấn, xấu hổ không cách nào nói tiếp.

Lãnh Tấn thở dài: "Người mà cha tôi đời này có lỗi không chỉ có ông, còn có mẹ tôi, còn có tôi......!nhưng ông ấy bây giờ đã không còn, đúng sai ưu khuyết, đi theo ông ấy đi."
Hơi thẳng người dậy, Mạc Nhất Phàm đẩy thịt bò viên trong bát mình vào bát Lãnh Tấn — Hắn thấy Lãnh Tấn đã ăn xong rồi — nói: "A Tấn, thế này không đủ no nhỉ? Xấu hổ quá, cứ muốn con theo ba đến chỗ này."
"Không sao, quen rồi, đói một bữa no một bữa."
Mặc dù gió biển rất lạnh, nhưng trong lòng Lãnh Tấn ấm áp.

Thiếu thốn tình cảm nhiều năm, dường như trời giáng trở lại bên cạnh.

"Con còn trẻ, phải chú ý thân thể." Mạc Nhất Phàm nói, đột nhiên ho hai tiếng.

Hắn vội vàng dùng khăn giấy che miệng lại, sau đó siết chặt cục giấy trong tay.

"Lạnh quá, nếu không thì —" Lãnh Tấn nói một nửa, đột nhiên ngừng âm thanh.

Nương ánh đèn đường, hắn nhìn thấy rõ ràng đỏ tươi chói mắt dính trên môi Mạc Nhất Phàm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi