DIỆU THỦ ĐAN TÂM


Edit + Beta: Vịt
**** Chúc mọi người 20/10 vui vẻ, luôn xinh đẹp, nhiều thành công nhé
Nghe nói Trình Nghị nghỉ hè muốn về nước, Hà Vũ Bạch cuối tuần tốn một ngày thu dọn phòng ngủ nhỏ bị làm thành nhà kho.

Sau khi kết hôn bán căn nhà cũ, mua một căn 4 phòng ở kết cấu kiểu duplex gần Tổng hợp Đại Chính hơn.

Lại còn là nhà khu trường học, diện tích tăng cộng thêm khu vực cũng tốt hơn lúc trước, thế là nợ nần nhiều hơn.

Hà Vũ Bạch cảm thấy lãi 20 năm thêm mấy triệu không đáng, bèn âm thầm nộp hết khoản còn lại.

Lãnh Tấn phát hiện sau đó cãi nhau với cậu, bộ dạng lòng tự ái bị tổn thương nghiêm trọng.

Hà Vũ Bạch tìm Mạc Nhất Phàm kể khổ, Mạc Nhất Phàm chỉ khuyên cậu: Sống ở nhà, không thể thoát khỏi củi gạo dầu muối tương dấm trà, càng khó thoát khỏi va chạm.

Quan trọng là có thể hiểu tôn trọng bao dung nhau, có chuyện gì thì thương lượng, phải cùng nhau ra quyết định.

Sau đó Mạc Nhất Phàm lại gọi điện thoại cho Lãnh Tấn, trước tiên quở mắng thằng con lòng tự ái quá cao một trận, sau đó gánh chịu hết mọi chuyện, nói là ông đưa tiền cho Hà Vũ Bạch đi nộp khoản còn lại.

Đêm hôm đó Lãnh Tấn nằm trên giường, đột nhiên phun ra một câu "Tiểu Bạch, anh đã nói nuôi em thì nhất định có thể nuôi được em", lại trở mình ôm người vào ngực bất chấp muốn cậu, lần đó đã kết thúc cuộc chiến tranh lạnh kéo dài nửa tháng.

Cũng từ ngày đó, Hà Vũ Bạch coi như hiểu vì sao ba cậu luôn gây sự cãi nhau chiến tranh lạnh với cha cậu — Nhịn mấy ngày mới làm, trong nháy mắt tìm về cảm giác lần đầu tiên.

Mấy chiếc hòm phủ bụi trong căn phòng ngủ nhỏ, phần lớn là vật phẩm cá nhân của Lãnh Tấn: Ghi chép hồi đại học, CD phim không nỡ ném đi nhưng không có thời gian xem, quần áo may thủ công làm từ vật liệu rất thượng thừa đáng tiếc kiểu dáng lỗi thời, còn có 5 cái hòm lớn chất đầy sách và một đống đồ cũ linh tinh.

Hà Vũ Bạch trước khi bắt đầu quét dọn đã nói với Lãnh Tấn, đồ không động đến hơn 1 năm, ngoài tài liệu cần thiết thì bỏ hết đi.


Có thể quyên thì quyền, không thể quyên thì vứt hết.

Cả phòng ngủ chất đầy đồ linh tinh, mỗi lần mời giúp việc đến quét dọn, người ta dứt khoát bỏ qua căn phòng này.

Đặt một vài cuốn sách đã hủy xuất bản nhưng vẫn đáng giá lưu giữ lên giá sách, Hà Vũ Bạch lại bắt đầu dọn dẹp chiếc hòm đựng đầy đồ linh tinh.

Dọn ra một cuốn album ảnh, cậu ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu lật xem.

Ảnh bắt đầu ghi lại cuộc đời Lãnh Tấn từ hồi hắn khoảng 13-14 tuổi, hồi đó Lãnh Tấn rất gầy, mùa hè mặc áo cộc quần đùi để lộ ra chân tay như que củi.

Trên mặt không có biểu cảm gì, là một thiếu niên nhìn qua hơi u tối.

Hai tờ sau, trong tấm ảnh xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc đúng mực, mặt mũi xinh đẹp.

Hà Vũ Bạch biết, đây là mẹ nuôi của Lãnh Tấn, bà Ngô Lệ Uyển.

Trên bàn làm việc của Lãnh Tấn có một bức hình Ngô Lệ Uyển hồi còn trẻ, không thể nói là mỹ nữ quá tao nhã, nhưng lại có khí chất dịu dàng thanh lệ như cái tên của bà.

Kể từ bức hình có bà xuất hiện, trên mặt Lãnh Tấn rốt cục lộ ra chút tươi cười.

Hà Vũ Bạch giở từng tờ, thỉnh thoảng mím môi cười.

Cậu phát hiện Lãnh Tấn cũng có thời kỳ phản nghịch: Nhuộm tóc vàng chóe, mặc đồng phục dài rộng quê mùa chụp đủ kiểu nhí nhố với đám bạn, bối cảnh nhìn giống nhà trường tổ chức chơi xuân hoặc là đi dạo mùa thu.

Giở thêm vài tờ, lại đổi phong cách.


Trong bức hình, Lãnh Tấn vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cổng trường y, tóc vàng đã trở về tóc đen, vóc người cũng cường tráng hơn, chỉ là khuôn mặt chưa rút hết vẻ ngây ngô của thiếu niên.

Mấy tờ cuối album ảnh trống không, Hà Vũ Bạch tính thời gian, đoán chắc là sau khi mẹ nuôi qua đời, Lãnh Tấn không lưu giữ ảnh của mình nữa.

Đặt album ảnh xuống, cậu cầm một quyển sổ da cứng trong hòm, mở ra vừa nhìn phát hiện là nhật ký của Lãnh Tấn lập tức đóng lại.

Cậu cũng không phải không tò mò về quá khứ của Lãnh Tấn, nhưng nội dung ghi chép những thứ đã qua thuộc về bí mật riêng tư, cho dù là người thân thiết hơn nữa cũng không có quyền xem trộm.

Vẫn còn vài cuốn bìa da cứng giống vậy, Hà Vũ Bạch lau tỉ mỉ bụi mỏng trên bìa, dùng dây thừng buộc gọn đặt vào một bên, định lát nữa cất vào trong tủ chuyên đựng tài luyện.

Đồ vật được dọn cuối cùng trong hòm là hộp bánh quy kiểu cũ, loại hồi bé thường nhìn thấy trong siêu thị.

Trên nắp hộp là tòa thành và xe ngựa ép khuôn, viền đã rỉ sét, Hà Vũ Bạch tốn nhiều sức mới bật được nó ra.

Hầy, quả thực là cái hòm châu báu.

Cầm lấy mô hình quân nhân nhỏ trong hộp sắc và tiền xu gỉ sét loang lổ, Hà Vũ Bạch cười bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Thật ra toàn là mấy vật nhỏ không đáng tiền, nhưng có lẽ ai cũng từng có một "hộp báu" như vậy, bên trong đầy ắp vật phẩm vô cùng quý báu với từng thời kỳ của mình, tuyệt đối không thể vứt bỏ.

Từ những thứ trong hộp sắt có thể nhìn ra, đây là Lãnh Tấn lưu giữ từ hồi còn bé, đến khi anh học xong.

Bên trong có một lưỡi dao mổ, không rỉ sét, vẫn sắc bén.


Hà Vũ Bạch hết sức khẳng định, đây là kỷ niệm Lãnh Tấn lần đầu tiên cầm dao.

Lưỡi dao được bọc trong một chiếc khăn tay viền ren bằng bông, loại dùng cho trẻ con, giống như chiếc hộp sắt này, trước kia rất phổ thông có thể nhìn thấy khắp nơi.

Hà Vũ Bạch nhớ mơ hồ, hồi mình bé cũng từng dùng chiếc khăn tay này.

Cậu cẩn thận bọc lưỡi dao lại, vừa định để xuống, bỗng chú ý tới trên góc khăn tay còn thêu cái gì đó.

Cậu trải phẳng góc xoắn lên ra, nhìn thấy một hoa văn hình giọt nước, chính giữa có nét ngang vắt qua.

Hà Vũ Bạch kinh ngạc không thôi, bởi vì cậu rất hiểu, đây là chữ "Bạch" kim văn.

Trên tất cả quần áo và khăn tay hồi bé của cậu, đều được chị Vân và vú Trương bảo mẫu nhà cụ ngoại thêu hoa văn này, để tránh lẫn với đồ của em trai em gái.

Cậu nhìn chiếc khăn tay "đã mất tìm lại được", ý cười và nước mắt tràn đầy hốc mắt — Vật duyên phận này, thật sự quá kỳ diệu.

(Đứa nào re-up là chó)
Mổ xong về nhà, Lãnh Tấn quăng mình vào sofa, cử động cái cổ cứng đờ 5 tiếng đồng hồ, giang hai tay với Hà Vũ Bạch bưng chén nước đến gần.

"Nào, để chồng ôm."
Để chén xuống, Hà Vũ Bạch vắt chân ngang đùi anh, mặt đối mặt, chóp mũi chống chóp mũi nói: "Hỏi anh chuyện này."
Đầy mũi toàn là mùi thơm sau khi tắm, Lãnh Tấn híp mắt, láu cá nói: "Trả lời một câu hôn một cái."
"Đừng nghịch, nói chính sự đó." Hà Vũ Bạch đẩy cái tay xoa mông của hắn ra, hỏi: "Nhà họ Lãnh các anh, có phải có một người tên Lãnh Kỷ Diên không?"
Lần đầu gặp Lãnh Tấn Hà Vũ Bạch chỉ khoảng 4 tuổi, không nhớ nhiều lắm.

Cậu chỉ nhớ mình cho một anh trai khóc lóc thảm lương chiếc khăn tay, sau đó khăn tay bị đối phương mang đi xì mũi.

Thêm nữa hồi đó sau khi cậu chạy mệt dựa vào một bia mộ, tên chủ mộ đã quên, nhưng vẫn có ấn tượng về văn bia — Cẩu lợi quốc gia, sinh tử dĩ chi.


Dựa vào manh mối này, cậu tra trên mạng được một liệt sĩ họ Lãnh đã qua đời thời chiến tranh, tên là Lãnh Kỷ Diên.

Lãnh Tấn ngẩn người, hỏi ngược lại: "Đó là ông chú của anh, chết trước khi ba anh ra đời, này, sao em lại muốn hỏi về ông ấy?"
"Em đã gặp ông ấy." Hà Vũ Bạch nói, mím môi cười nhìn phản ứng của Lãnh Tấn.

"À, tuổi cụ ngoại em xấp xỉ ông ấy." Lãnh Tấn nhéo mặt cậu, "Được rồi, em rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
Hà Vũ Bạch rút chiếc khăn tay viền ren trong túi ra, cầm lắc lư trước mặt Lãnh Tấn, lại rụt lại lúc đối phương giơ tay lên lấy, cười nói: "Em khẳng định, thứ này không phải của anh."
Trong mắt Lãnh Tấn hiện lên chút kinh ngạc, giọng điệu thoải mái: "Đúng, không phải của anh, là ngày hạ táng mẹ anh, một đứa bé ở nghĩa trang cho anh mượn lau nước mắt, lau xong thì không thấy đâu."
"À, là của trẻ con à, em thấy anh cưng nhét vào đáy hộp sắt, còn tưởng là tín vật đính ước của cô gái nào đưa cho anh." Hà Vũ Bạch cố ý trêu anh, "Buổi chiều lúc em nhìn thấy đã định ném vào bếp đốt, nhưng sau đó nghĩ, không được, nhỡ người nào đó về nhà không thấy bảo bối, còn không phải sốt ruột chết?"
"Này này! Không đốt được! Cái này có ý nghĩa lớn với anh." Lãnh Tấn vội vàng rút khăn tay trong tay Hà Vũ Bạch, trải ra gấp gọn bỏ vào túi áo, lại đỡ vai Hà Vũ Bạch nói: "Nếu không phải đứa bé kia khuyên anh một câu, anh nhất định đã bỏ học y."
Hà Vũ Bạch khơi mi: "Kinh vậy à? Đứa bé kia nói gì?"
"Nó nói với anh, anh vẫn có thể —"
"Cứu mẹ của người khác."
Hà Vũ Bạch nói hết câu thay hắn, sau đó cười khúc khích mím môi.

Cái khác không thể nhớ, nhưng mình đã nói, cậu vẫn có ấn tượng.

Lãnh Tấn sửng sốt mấy giây, ký ức mơ hồ trong đầu dần rõ ràng.

Đột nhiên, hắn giống như bị thứ gì đánh thức, ôm chặt Hà Vũ Bạch vào trong ngực, lặp đi lặp lại "Trời ạ......!vậy mà là em".

"Không sai, đó chính là em, ba em còn tưởng anh là tên buôn người." Hà Vũ Bạch làm nũng, "Anh ơi, hơn 20 năm rồi, bây giờ nên trả khăn tay cho em rồi chứ?" Lãnh Tấn nghiêng đầu cho cậu một nụ hôn dài mà nóng bỏng, sau đó nói như đinh đóng cột: "Không trả, đây là tín vật đính ước em cho anh, anh phải truyền lại nó cho con anh."
Hà Vũ Bạch tức cười: "Con ở đâu ra?"
"Giờ làm một đứa chứ sao." Lãnh Tấn trở mình đè Hà Vũ Bạch trên sofa, trong mắt toàn là yêu thương nồng đậm không tan ra được, "Tiểu Bạch, bọn mình sinh con được không? Như vậy đến khi cha em truyền gậy đầu rồng cho anh, cũng có thể có chỗ lên mặt."
"Anh đây là ý đồ bất lương." Hà Vũ Bạch nói, tay duỗi xuống, giữ nhẹ dây lưng của Lãnh Tấn, cắn môi hỏi: "Sao? Chỉ nói không làm?"
Trong mắt Lãnh Tấn lướt qua tia sáng loáng.

"Lát đừng xin tha đấy!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi