ĐIỀU ƯỚC TỪ BIỂN CẢ

Chap 73: Tạm biệt thiên thần
Ba ngày sau thì Khôi Vỹ đã đưa Anh Vũ đi. Tất cả mọi người đều không biết hai anh em họ đi đâu, cả hai đều không để lộ tung tích của mình cho người khác biết, kể cả hai người bạn thân thiết nhất của Anh Vũ, cô không muốn ai đi tìm mình nữa…
-Bỏ đi như thế này, có chắc sau này sẽ không ân hận không, Anh Vũ ?
Trên máy bay, Khôi Vỹ nhìn em gái buồn bã. Anh Vũ vẫn lặng im cúi gục đầu, đôi mắt nhạt nước giờ đây đã khô cạn, nhưng trái tim vẫn đau nhói lên từng hồi. Đây là kết thúc cho tình yêu giữa một thiên thần và ác quỷ. Trước đây Anh Vũ không bao giờ tin vào số phận, cô nghĩ rằng số phận là do chính con người nắm giữ, nhưng dần dần cuộc sống cho cô biết cô không hề nắm giữ số phận của mình, có một thế lực vô hình nào đó đang điều khiển nó và không bao giờ cho Anh Vũ được toại nguyện. Ban đầu cô cố chống trả lại số phận, cố đấu tranh để được ở bên cạnh Leo, nhưng đáp lại sự cố gắng đó của Anh Vũ là bao nhiêu lần Leo bị đẩy đến vực thẳm tử thần…
-Đây là điều duy nhất em có thể làm cho Leo…
Anh Vũ cúi gục xuống, những giọt nước mắt bỏng rát đã không còn để rơi xuống nữa. Chiếc máy bay cất cánh xa dần, bên dưới là biển xanh thẳm đang rì rào vỗ sóng. Anh Vũ hơi ngước sang anh trai mình đang đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Trường Dương…vẫn chưa có tung tích gì của anh ấy sao ?
-Chưa…Khôi Vỹ lắc đầu buồn bã.
-Đến cuối cùng em mới nhận ra…anh ấy không phải ác quỷ….
Khôi Vỹ quay sang em gái khó hiểu. Anh Vũ ngước lên cười buồn, đôi mắt lạnh lẽo buồn thẳm, nỗi buồn như muốn cào xé trái tim người đối diện…
-Em mới chính là ác quỷ…
Khôi Vỹ lặng im rồi đưa tay lên xoa đầu cô bé áp vào ngực mình, khuôn mặt buồn hơi thoáng nụ cười.

-Đừng có ngốc nghếch như vậy…em không phải ác quỷ…làm gì có ác quỷ nào đáng yêu, lương thiện như em chứ…
Anh quay lại nhìn ra biển xanh thẳm bên dưới mỉm cười. Ác quỷ sao ? Nếu em là ác quỷ vậy sao anh vẫn hạnh phúc bên em được chứ, em gái ngốc…Đau khổ? Thời gian sẽ giúp em xóa nhòa đi tất cả. Nếu số phận đã quyết định cho hai người được ở bên nhau thì cuối cùng cũng sẽ gặp lại nhau thôi…
Việc chăm sóc Leo đã giao lại cho Cát Cát và Minh Nhật nhưng Sa Lệ đã giành lấy việc này. Khỏi phải nói cũng biết cô ả vui mừng như thế nào khi Anh Vũ bỏ đi, lần này thì cô nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Anh Vũ đã bỏ đi, vậy vị trí bên cạnh Leo sẽ là của cô…
Ba ngày sau….
Tại phòng bệnh của Leo…
-Nghe bác sĩ nói vết thương của thằng bé đang dần hồi phục, nhưng sao không thấy nó tỉnh lại nhỉ? có khi nào nó không tỉnh dậy nữa hay không ? Hữu Chiến vừa đưa tay sờ cằm vừa cúi nhìn Leo đang nằm trên giường với vẻ xăm xoi.
Sa Lệ ngồi trên ghế đang soi gương tô lại son môi quay sang cằn nhằn:
-Bố đừng có nói gỡ, Leo sẽ sớm tỉnh dậy thôi.
-Ừ….Mong là như vậy…
Ông ta quay đi lại gần con gái. Ở trên giường, Leo hơi mơ màng, đôi mắt vẫn khép chặt, nhưng cậu đang dần lấy lại ý thức. Hai bố con Sa Lệ thì vẫn không nhận ra vài cử động nhỏ của Leo nên vẫn vô tư ngồi tán gẫu.
-Lần này nó tỉnh lại, con phải cố mà giữ chặt lấy nó bên cạnh nhé, con gái !

-Điều này con biết, bố không cần nhắc. Sa Lệ cong cớn môi, tiếp tục tô son.
-Công ty của nhà mình đang gặp khó khăn, nếu không có một khoản đầu tư lớn sẽ khó lòng qua khỏi, nếu con có thể thuyết phục được thằng nhóc này đầu tư cho chúng ta khoản vốn đó mọi chuyện sẽ suôn sẽ. Bố trông đợi tất cả vào con đó, con gái yêu!
-Bố cứ tin ở con, không chỉ có khoản đầu tư đó, Blue Rose sau này cũng sẽ thuộc về con, vì con sẽ cưới Leo làm chồng mà…Sa Lệ quay sang ông cười vui vẻ, đôi mắt được trang điểm trông sắc lạnh đến khó chịu.
-Hahaha…Không uổng công bố thương yêu con, con gái ! con làm bố rất hài lòng, cố lên nhé, con nhất định phải lấy cho được Leo làm chồng mình, và công ty của nó sẽ sáp nhập vào Black của chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ có một thế lực kinh tế vững mạnh, sẽ không còn sợ bất cứ kẻ nào nữa…
-Con biết mà.
Ở trên giường Leo hơi mơ hồ, nhưng cậu cũng nghe được rất rõ những lời vừa rồi, cả người cậu vẫn bất động, cậu cố gắng nhích từng ngón tay lên. Cơ thể sau cơn chấn thương vẫn còn rất yếu và không chịu nghe theo sự điều khiển của Leo…
-Mà cũng may mắn là lần này anh em nhà Khôi Vỹ bỏ đi, đến bây giờ bố còn bất ngờ đó, nếu Khôi Vỹ ở lại, nó chắc chắn sẽ không đồng ý đầu tư cho công ty của chúng ta đâu…
-Hừ…quan trọng nhất là con bé Anh Vũ khốn kiếp đó đã biến mất khỏi mắt con, từ nay về sau con có thể yên tâm ở bên cạnh Leo rồi…
-Anh…Vũ…
Leo cất tiếng, đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra, cậu hơi chói khi thấy ánh sáng bên ngoài cửa sổ ùa vào, có lẽ vì nằm ngủ quá lâu nên mắt cậu chưa quen…
-Leo !!!! Cậu tỉnh lại rồi, tớ vui quá…

Sa Lệ vội lao đến ôm chầm lấy cậu, mùi nước hoa nồng nặc trên người cô khiến Leo hơi khó chịu, khi nãy mãi nói chuyện mà cả hai bố con Sa Lệ không biết rằng Leo đã nghe thấy tất cả cuộc trò chuyện của hai người.
-Anh Vũ đâu ? Leo đẩy Sa Lệ ra lạnh lẽo.
-Leo, anh tỉnh dậy là tốt rồi, anh có biết mấy hôm nay em lo lắng thế nào hay không, em cứ sợ anh sẽ ngủ mãi như thế, em sợ anh sẽ không dậy nữa, nếu thật sự điều đó xảy ra chắc em cũng sẽ không sống nổi nữa đâu…hic…
Sa Lệ nhìn cậu rơm rớm, Leo không quan tâm, cậu ngồi dậy giật sợi dịch truyền trên tay mình rồi bước xuống, cậu không muốn nghe thấy mấy lời ngon ngọt giả tạo và những giọt nước mắt cá sấu của cô ả nữa…
-Leo, anh định đi đâu vậy ?
Sa Lệ vội đỡ lấy Leo khi cậu bước xuống giường, Hữu Chiến cũng đi lại lấy vẻ mặt hiền từ hỏi han:
-Cháu thấy trong người thế nào rồi Leo? mau nằm xuống giường nghĩ ngơi đi, bác sẽ đi gọi bác sĩ tới khám cho cháu, thấy cháu tỉnh lại thế này bác mừng quá, mấy hôm nay Sa Lệ lo cho cháu đến mất ăn mất ngủ luôn đó…
-Tránh ra !!!!
Leo hất cánh tay Sa Lệ rồi chậm chậm bước ra ngoài, trong đầu cậu bây giờ chỉ có duy nhất một người. Anh Vũ…cậu muốn nhìn thấy cô bé. Sa Lệ và Hữu Chiến vẫn đi theo léo nhéo gọi cậu…
-Leo !!! Tỉnh lại rồi sao ?
-Leo, may quá, cậu đã tỉnh lại rồi !!!!
Cát Cát và Minh Nhật vừa đi đến hành lang thì gặp Leo, cả hai đều chạy lại mừng rỡ. Leo vội ngước lên hai đứa bạn, bước chân loạng choạng đi tới, bàn tay cậu nắm chặt lấy cổ áo Minh Nhật.
-Minh Nhật…Anh Vũ đâu rồi ? Cô ấy đâu rồi ?

Minh Nhật không biết phải nói gì, cậu và Cát Cát quay lại nhìn nhau buồn bã. Leo lại quay sang nắm chặt lấy vai Cát Cát lay mạnh, đôi mắt cậu trợn trừng như muốn nổi điên lên.
-Lớp trưởng, cậu mau nói đi, Anh Vũ đâu rồi ? Cô ấy đâu rồi ? Trả lời tôi đi.
-Anh Vũ…cô ấy đi rồi…Cát Cát nhìn cậu nghẹn ngào.
-Cô ấy đi đâu ? Anh Vũ đã đi đâu ? Nói mau. Anh Vũ đã đi đâu ?
Leo dường như gào lên, hai bàn tay run run vẫn nắm chặt lấy vai Cát Cát, khuôn mặt cậu đỏ bừng đau đớn, cậu thấy ngực mình đang đau nhói. Anh Vũ đã đi rồi ư ? Cô ấy đi đâu được chứ ? Tại sao Anh Vũ lại bỏ đi ? Leo như muốn nổi điên lên đập nát mọi thứ trước mắt, tại sao điều đầu tiên sau khi cậu tỉnh lại là biết Anh Vũ đã bỏ đi kia chứ? Cậu đã phải đối mặt với cái chết, cậu đã phải chạy thoát khỏi tay tử thần quay trở lại chỉ vì cậu muốn gặp lại Anh Vũ, chỉ vì cậu không thể rời xa Anh Vũ. Vậy mà khi cậu tỉnh lại Anh Vũ lại bỏ cậu mà đi, sự cố gắng của cậu đã vô ích rồi sao, đến cuối cùng thì Anh Vũ vẫn không thể ở bên cậu hay sao ? Mấy người ở trên hành lang quay sang ba người tò mò, Minh Nhật thì cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của Leo. Cậu vội đi lại an ủi.
-Leo, cậu bình tĩnh lại đi, Khôi Vỹ đã đưa Anh Vũ đi rồi, tớ không biết họ đã đi đâu nữa…
-Tại sao ? Leo gào lên đau đớn.-Tại sao cô ấy lại bỏ đi, sao cô ấy lại bỏ tớ mà đi chứ. ANH VŨ !!!!!…
Leo gục xuống, cả người cậu run run, ngực đau nhói lên từng hồi. Minh Nhật vội đỡ lấy cậu, Cát Cát cũng quay mặt đi đau đớn. Anh Vũ bỏ đi quá vội vã, tại sao cô ấy lại không chịu hiểu khi Leo tỉnh lại cậu ấy sẽ đau khổ như thế này chứ? Cuộc sống không có cô bên cạnh Leo có thể hạnh phúc được hay sao ? Nhưng rồi cô chợt nhói trong lòng. Thực ra người đau khổ nhất chính là Anh Vũ. Cô bé không hề muốn rời xa Leo, nhưng cô lại cố dằn lòng bỏ đi, cô chỉ không muốn đem lại tai họa cho cậu ấy nữa…
-Anh Vũ…tại sao em lại bỏ đi…sao lại bỏ đi khi anh đã nhớ lại tất cả về em chứ ? Anh Vũ ?????
Cát Cát và Minh Nhật quay sang ngạc nhiên. Leo đã nhớ lại tất cả, cậu ấy đã lấy lại trí nhớ nhờ vụ tai nạn đó. Nhưng chính vào lúc này thì cô gái cậu yêu thương nhất đã bỏ đi rồi…
Nếu nói số phận trêu chọc con người có lẽ cũng đúng….

Rốt cuộc thì ác quỷ và thiên thần vẫn là hai thế giới, cả hai không thể ở bên nhau hạnh phúc được. Vì vậy ác quỷ đã rời đi, để lại vết rạn trong trái tim trong suốt của thiên thần…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi