DIM LIGHT

Lần đầu tiên hai người nói chuyện là vào ba tháng sau. Buổi phỏng vấn đầu tiên của Tạ Minh Lãng sau khi được bổ nhiệm chính thức cũng chính là buổi họp báo giới thiệu một bộ phim điện ảnh của Ngôn Thải.

Trong thời gian thực tập cậu đã chụp được không ít ảnh đẹp, rất nhanh đã có tòa soạn báo cùng tạp chí khác tới lôi kéo. Tạ Minh Lãng vốn không có ý đổi chỗ làm, dù sao cậu cũng mang ơn Mạnh Vũ. Nhưng tổng biên lại không biết chuyện này, trực tiếp ký hợp đồng chính thức với cậu, ngược lại trở thành một chuyện tốt vẹn cả đôi đường.

Sau buổi họp báo, “Screen” có hẹn Ngôn Thải thực hiện thêm một buổi phỏng vấn ngắn, chỉ tầm năm, sáu phút, chủ yếu là muốn chụp vài tấm hình.

Mấy tháng này cậu cùng Mạnh Vũ hoặc Dương Đồng đi khắp nơi, tham dự không ít các buổi phỏng vấn lớn nhỏ nhưng lại chưa có cơ hội nào gặp mặt Ngôn Thải. Lần gặp này Tạ Minh Lãng đưa danh thiếp của mình, Ngôn Thải cười nhận lấy, không nhìn danh thiếp mà nhìn thẳng vào mắt Tạ Minh Lãng, nói: “Tạ Minh Lãng sao.”

Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.

“Anh Ngôn trí nhớ tốt thật.” Là một người mới, Tạ Minh Lãng tất nhiên giả bộ kinh ngạc vì được quan tâm.

Ngôn Thải gật đầu, giọng điệu chân thành: “Tôi rất thích bức ảnh lần trước cậu chụp trong buổi phỏng vấn cùng Mạnh Vũ.”

Lúc này Tạ Minh Lãng thật sự sững người, sau đó có chút xấu hổ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi còn lo chứ, chụp lộ nếp nhăn mà.”

Ngôn Thải nghe vậy thì cười bảo: “Nhìn ảnh cậu chụp, tôi thấy mình già rồi.”

Câu này vào tai Tạ Minh Lãng lại là một cảm giác khác. Cậu vốn định giải thích nhưng lúc này Cát Hoài không biết từ đâu bước ra. Anh ta đợi trong chốc lát, xác định không phải đang phỏng vấn mới bước lại, thì thầm mấy lời với Ngôn Thải.

Ngôn Thải im lặng nghe xong, quay đầu tiếp tục mỉm cười với Tạ Minh Lãng: “Buổi chiều tôi còn phải đi diễn tập. Lần này chỉ chụp ảnh thôi vậy.”

Anh đã nói vậy, Tạ Minh Lãng cũng không thể không đồng ý, bèn chuyển sang phòng khác để chụp ảnh. Lúc từ biệt, Tạ Minh Lãng hỏi: “Là vở “Nụ hôn nữ nhền nhện” sao?”

Ngôn Thải gật đầu.

“Tuần đầu bán vé bọn tôi một người gọi điện đặt, một người đứng ngoài phòng bán vé đợi mà vẫn không mua được vé. Cuối cùng cũng hiểu được bốn chữ ‘một vé khó kiếm’. Không hổ là kịch anh đóng, còn hai tháng nữa mới đến buổi công diễn mà đã cháy vé rồi.”

Ngôn Thải vốn đã chuẩn bị rời đi, nghe Tạ Minh Lãng khen ngợi như vậy thì bước chân chậm lại, khẽ mỉm cười: “Cậu thích xem kịch sao?”

“Lúc còn đi học tôi vẫn hay đến Nhà hát Quốc Gia chờ vé xem thử vở kịch mới dành cho sinh viên. Cũng không thật sự hiểu, chỉ là thích cảm giác ngồi trong nhà hát mà thôi.” Tạ Minh Lãng rất nhanh thoát khỏi giây phút ngẩn người, khẽ cúi đầu chào, “Thật ngượng quá, làm phiền anh rồi. Buổi phỏng vấn sau bên tôi sẽ gọi điện hẹn trước. Chúc anh chiều nay diễn tập thuận lợi.”

Buổi phỏng vấn này trôi qua chưa được mấy ngày, Tạ Minh Lãng bỗng nhiên nhận được một bức thư. Không đề tên người gửi, cũng không có địa chỉ nơi gửi, ngay cả chữ viết cũng rất xa lạ. Cậu hoàn toàn không nghĩ ra được là ai gửi cho mình, hơn nữa mấy năm gần đây mọi người liên lạc với nhau không phải gọi điện thì là gửi mail. Các phương tiện hỗ trợ để có thể liên hệ ngay tức khắc đầy ra đấy, còn mấy ai chịu động bút viết thư chứ.

Tạ Minh Lãng lật qua lật lại bức thư nhìn một lúc lâu, vẫn không tìm được manh mối nào. Cậu cứ ngắm nghía một bức thư lâu như vậy cuối cùng cũng khiến mấy đồng nghiệp ngồi trong phòng làm việc để ý. Lúc nghỉ trưa có mấy người bình thường hay trò chuyện với cậu xúm lại hỏi: “Minh Lãng, sao cậu cứ mân mê mãi với lá thư này vậy, không phải là thư tình viết rồi không đủ dũng cảm gửi đi chứ?”

Cậu không khỏi cười khổ: “Làm gì có chuyện đó. Không biết ai gửi cho em bức thư này, vừa không tên lại không địa chỉ, thực sự đoán mãi không ra.”

“Xé ra coi không phải là biết liền à? Làm sao, sợ phía trong có mầm bệnh than hả?”

Tiếng cười của mọi người xung quanh làm Tạ Minh Lãng hơi đỏ mặt, cũng không nói nhiều mà xé thư ra xem. Trong đám người chung quanh có người ồ một tiếng: “Không phải vé xem “Nụ hôn nữ nhền nhện” sao?”

Cũng có người hiếu kỳ giành lấy xem thật kỹ, xem xong thì kinh ngạc kêu lên: “Minh Lãng cậu giỏi nha, kiếm đâu ra vé xịn vậy?”

Tạ Minh Lãng có chút ngượng ngùng đứng lên, giật lại tấm vé trên tay người kia, tự mình nhìn thử. Buổi diễn tối thứ Bảy tuần công diễn thứ ba, vé ngồi, tuy không phải vé hạng S chính diện sân khấu nhưng cũng tuyệt đối là vị trí tốt trong hạng vé A.

Vừa nhìn tấm vé cậu lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng việc này vẫn vượt xa ngoài dự đoán của cậu. Đám đồng nghiệp đang nhao nhao hỏi vé lấy được từ đâu, dù sao vở kịch “Nụ hôn nữ nhền nhện” này của Ngôn Thải cũng được xem như là sự kiện lớn nhất trong giới giải trí năm nay. Một tấm vé bán đấu giá trên mạng được nâng giá đến mức khiến người ta không thốt nổi nên lời. Không thể không thừa nhận cái gọi là “hiệu ứng ngôi sao”, sợ rằng đặt ở thị trường không ưa thích kịch nói cũng sẽ thành ra như vậy.

Mắt thấy không thể trốn tránh được, Tạ Minh Lãng đành khai thật. Một đám người vốn đang hứng trí bừng bừng trêu chọc Tạ Minh Lãng nghe thấy vậy thì lập tức mất hứng, chỉ có một biên tập đã làm việc ở “Screen” được bốn, năm năm nói: “Ngôn Thải chính là như vậy, cho nên rất nhiều phóng viên đều bị anh ta thu phục đến dễ bảo. Tuy chỉ là thuận nước giong thuyền nhưng anh ta nhớ được cũng đã là hiếm thấy, hơn nữa còn sắp xếp thỏa đáng, không phải chuyện mấy người trẻ mới nổi bây giờ có thể làm được.”

“Chị Bành lại đang lên lớp với chúng ta đó.”

Mọi người cười ồ lên rồi đồng loạt giải tán, người nào làm việc của người lấy, cuối cùng cũng đem sự yên tĩnh trả lại cho Tạ Minh Lãng. Tạ Minh Lãng nhìn chằm chằm hai tấm vé kia. Tuy vẫn còn có chút mơ hồ nhưng lúc nghĩ đến bộ dạng của Phi Phi khi thấy tấm vé này, cậu cũng không khỏi vui thầm trong lòng.

Một khoảng thời gian sau, vở kịch đúng hạn công diễn. Sau buổi diễn tối thứ Bảy tuần công diễn thứ hai, cục diện có thể cho là hợp lý xuất hiện: Dưới ngòi bút của những nhà phê bình chuyên nghiệp, tất cả những lời khen gợi đều dành cho diễn viên chính còn lại của vở kịch – Trịnh Hiểu. Biểu hiện của Ngôn Thải, cho dù là nhà phê bình dễ dãi nhất cũng chỉ viết mấy lời bình như: “Tuy cá nhân rất có sức lôi cuốn, cũng có thể ngay trong giây phút thu hút ánh mắt người xem nhưng khả năng biểu diễn chưa từng thoát khỏi ống kính camera, hiển nhiên vẫn cần tập luyện thêm”. Thế nhưng những báo giải trí không thuộc phạm trù phê bình kịch nghệ lại có cách nhìn hoàn toàn khác biệt: Phần lớn các báo đều dùng giọng điệu hồ hởi để đưa tin về tình hình buổi diễn. Nào là người hâm mộ đã đến đợi ở phòng vé trước mấy hôm mong chờ số vé ít ỏi được bán ra trong ngày biểu diễn và những tấm vé được trả lại như thế nào; nào là khung cảnh huyên náo và điên cuồng mỗi lúc kịch hạ màn, nào là biểu hiện của Ngôn Thải trên sân khấu cùng sự tương tác của anh với Trịnh Hiểu, thậm chí cả tính chất nhạy cảm của tên vở kịch, vân vân và vân vân… Không có một tin nào là không được viết thành một bài báo hoàn chỉnh. Trên một số báo của tờ “Tuần san giải trí” có lượng phát hành lớn nhất trong nước, người viết trích dẫn một câu của tín đồ điện ảnh: “Nhận xét của những nhà phê bình có thể rất chuyên nghiệp, thế nhưng đối với bọn tôi thì không có tác dụng gì cả. Chúng tôi cùng không phải đọc bình luận của bọn họ để quyết định có mua vé hay không. Chỉ cần anh ấy đứng trên sân khấu, cả rạp hát u tối bỗng trở nên bừng sáng. Dù thế nào thì với chúng tôi, như vậy là đủ rồi. “

Đối mặt với nhiều luồng ý kiến trái chiều hoàn toàn, tiếng tăm của “Nụ hôn nữ nhền nhện” càng ngày càng lớn.

Cho đến hôm Tạ Minh Lãng cùng Phan Phi Phi đi xem kịch, hai người vừa xuống khỏi taxi đã bị một đám người chen chúc dọa sợ. Lập tức có người lại gần hỏi: “Có nhượng lại vé không?”

Phan Phi Phi trang điểm xinh đẹp, mặc lên mình bộ quần áo mới mua, đối mặt với đoàn người như sóng lớn, phản ứng đầu tiên là ôm chặt lấy Tạ Minh Lãng ở bên cạnh. Mà bộ dạng của Tạ Minh Lãng cũng không có gì vui vẻ – dù sao nghe nói người đến xem đông nghịt là một chuyện, tự mình trải nghiệm lại là một chuyện khác.

Bọn họ vất vả lách qua đám người vẫn đang đợi vé, chưa chịu thua. Soát vé xong vào trong rạp, cả người đã lấm tấm mồ hôi. Tạ Minh Lãng nhịn không được cười khổ: “Kịch còn chưa bắt đầu mà khung cảnh bên ngoài còn thú vị hơn cả kịch. Nếu không được nhìn tận mắt, quả không ngờ Ngôn Thái lại nổi tiếng đến thế.”

Phan Phi Phi cảm thấy lớp trang điểm của mình bị nhạt, tạm thời không có lòng tranh luận với Tạ Minh Lãng, vỗ cậu một cái: “Anh vào trước đi, em đi dặm lại phấn.”

“Ôi dào, dù sao đến lúc biểu diễn thì đèn tắt tối om, ai nhìn thấy chứ…” Giọng điệu giễu cợt mười phần cuối cùng bị một tiếng kêu đau cắt đứng.

Chỗ ngồi trong rạp đã được lấp đầy đến tám chín phần, đa số đều là người trẻ tuổi, đi thành từng tốp từng tốp xuất hiện. Mọi người còn đang xôn xao thảo luận vấn đề gì đó. Tạ Minh Lãng mua một quyển giới thiệu chương trình. Tuy nhiên ánh đèn quá mờ, đọc rất mất công nên cậu bèn từ bỏ, quay sang đánh giá rạp hát cùng sân khấu cách cậu mấy mét.

Rạp hát nhỏ hơn cậu nghĩ, gồm hai tầng, đủ chỗ cho hai ba trăm người, chia thành ba dãy vây quanh sân khấu. Sân khấu cách hàng ghế khán giả rất gần, cao hơn so với ghế ngồi một chút, khán giả hàng đầu giơ tay ra là có thể chạm tới sàn sân khấu. Tạ Minh Lãng còn thấy mấy cô gái ngồi hàng ghế đầu duỗi tay gõ lên sàn sân khấu, tạo những tiếng vang trong và rõ. Cả sân khấu được bài trí khá công phu. Tuy chỉ là một phòng giam đơn sơ  nhưng có những chi tiết rất thật, khiến người xem cảm thấy như thể bản thân đang trong nhà giam tối tăm lạnh lẽo kia vậy.

Cậu quan sát xong một vòng xung quanh cũng là lúc Phan Phi Phi quay trở lại, thấy quyển giới thiệu chương trình trên tay cậu liền cướp lấy xem. Thế nhưng còn chưa xem đến trang thứ hai, ánh đèn nhấp nháy vài lần, sau cùng tắt lịm. Tiếng thì thầm xôn xao giây trước còn ở quanh khắp đã lập tức biến mất. Vở kịch bắt đầu.

Rất nhanh đèn sân khấu bật sáng. Giây phút này khi Tạ Minh Lãng nhìn thấy Ngôn Thải thì không khỏi ngạc nhiên. Vì cậu trước giờ có thói quen lúc rảnh rỗi sẽ xem bình luận kịch và ảnh chụp sân khấu nên cảm giác kinh ngạc này lại càng thêm chấn động:  So với lần gặp mặt trước đó, Ngôn Thải gầy đi rất nhiều, xương gò má nhô hẳn ra, cắt tóc húi cua, hệt như kẻ ngục tù bị đày đọa lâu ngày nơi ngục giam điển hình. Anh mặc bộ đồ ngủ cũ mang họa tiết màu mè khác hẳn hình tượng mộc mạc ngày thường, uể oải ngồi tựa trên giường, ngắm nghía một bàn tay của mình. Một chốc sau anh mới dùng giọng điệu ẻo lả mà lịch sự chậm chạp cất tiếng nói: “Tôi đã từng xem rất nhiều bộ phim, có lẽ anh sẽ thấy hứng thú.”

Vở kịch này từ đầu đến cuối chỉ dùng một bối cảnh, hơn nữa dường như mượn cuộc đối thoại giữa hai người để dẫn dắt tình tiết. Molina của Ngôn Thải thong thả kể lại hết cảnh phim này đến cảnh phim khác. Chất giọng ẽo ợt ban đầu khiến người xem không quen nhưng khi đi sâu vào nội dung vở kịch lại dần dà mang tới cảm giác thú vị. Phần mạnh mẽ của vở kịch thì do vai Valentin của Trịnh Hiểu đảm nhận. Đó là một nhân vật hoàn toàn đối lập: trẻ trung, dồi dào sức sống, rất kiên định và nhiệt huyết với lý tưởng của mình. Anh ta còn có sức lực để đi qua đi lại trong phòng giam chật hẹp, nhân lúc cai ngục vắng mặt bèn lôi cuốn sách giấu dưới sàn nhà ra đọc ngấu nghiến. Thế nhưng giữa những phẩm chất tốt đẹp vô kể đó, người thanh niên lại không được bình tĩnh và dễ mất kiên nhẫn. Anh ta có thể vì Molina “quên mất” một tình tiết trong bộ phim mà nhảy dựng lên, càng có thể giận dữ khi lý tưởng bị nghi ngờ…

Hai người họ như vậy, trên sân khấu nho nhỏ, lại tạo ra một thế cân bằng kỳ lạ.

Nửa đầu vở kịch kết thúc với tình tiết căn bệnh kiết lỵ khiến Valentin khốn đốn. Đây cũng là bước ngoặt tinh vi trong kịch bản kịch. Sau khi ánh đèn được bật sáng, Tạ Minh Lãng còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy Phan Phi Phi ở bên cạnh khẽ nói: “Tạp chí nói không sai, Ngôn Thải trong vở kịch này quả nhiên thay đổi hoàn toàn.”

Tạ Minh Lãng nhìn ánh mắt bừng sáng của cô là biết cô đang hưng phấn vô cùng. Cậu tiếp lời: “Anh chưa từng đọc qua truyện này, cũng chưa xem bình luận nội dung nào cả. Nếu em biết thì cũng đừng kể ra.”

“Minh Lãng, anh nhạt nhẽo quá. Chỉ nói một chút thôi mà. Có điều dù biết là đang đóng kịch nhưng nhìn Ngôn Thải như vậy vẫn thực không quen. Đương nhiên, dù có thế nào, Ngôn Thải vẫn không hổ là Ngôn Thải!”

Thấy cô lại rơi vào rơi vào trạng thái fan hâm mộ tự mình say sưa, Tạ Minh Lãng không nhịn được mà dội gáo nước lạnh: “Em không thấy Trịnh Hiểu diễn tốt hơn sao?”

Phan Phi Phi lập tức xụ mặt: “Không cảm thấy được… Em chỉ mải nhìn Ngôn Thải, làm gì còn thời gian quan tâm đến những người khác.”

“Em như vậy đâu phải đang xem kịch…”

“Có rất nhiều cách xem kịch mà. Như anh là xem, như em lại không là xem sao?”

Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hoàn toàn không phát hiện ra có một người bỗng nhiên ngồi xuống vị trí ghế bên cạnh vốn để trống từ lúc bắt đầu vở kịch. Tạ Minh Lãng nhận ra trước cô, liếc mắt qua, dưới ánh đèn mờ mờ chỉ thấy đó là một chàng trai trẻ tuổi, vừa ngồi xuống đã cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Tạ Minh Lãng cười nói: “Phải phải phải, là xem, là xem. Fan xem người, anh xem kịch, như vậy không phải là được sao? Có điều trước đó anh không biết gì về vở kịch này, đến giờ vẫn có vài chỗ không rõ…”

“Chỗ nào? Có muốn em nói cho anh biết không? Em đã nghiên cứu rất kỹ vở kịch này rồi đó.” Ánh mắt Phi Phi lại trở nên vui vẻ, có tinh thần.

“Sao chưa từng thấy em hăng hái như thế này lúc học bài nhỉ?”

“Nè nè, lúc này anh đừng có giở giọng anh trai lớn dạy bảo em đi. Rõ ràng là anh nói anh có chỗ không hiểu mà.”

“Anh chỉ thuận miệng nói một câu thôi, có lẽ xem hết nửa sau sẽ hiểu.”

“Thế sao anh biết rằng không phải càng về sau thì càng rối rắm?”

“Phi Phi, em hôm nay hưng phấn quá rồi.”

“Có sao?” Phan Phi Phi cười, “Có lẽ vậy.”

Quả nhiên đến nửa sau vở kịch, những gì Tạ Minh Lãng không rõ ở nửa đầu kịch dần dần được làm sáng tỏ: Cậu cuối cùng biết được sự ẻo lả của Molina là từ đâu ra, cũng rõ sức hấp dẫn cổ quái cùng cảm giác cách biệt khó hiểu lúc hai người tương tác.

Vở kịch đi đến hồi kết, Valentin lựa chọn đáp lại Molina. Giây phút ấy ánh đèn trong phòng tắt hẳn. Tất cả đều biến thành bóng đen ám muội mơ hồ. Hai người chen chúc trên chiếc giường đơn tuy không trực tiếp làm hành động rõ ràng nào nhưng sự ám chỉ bên trong đã đủ để người xem hiểu rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Minh Lãng là nhìn về phía Phan Phi Phi. Khán phòng tối om, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì. Có điều, cậu ngạc nhiên ở chỗ Phi Phi không hề chăm chú tập trung nhìn về phía sân khấu như cậu tưởng tượng mà thi thoảng lại quay đầu liếc sang người ngồi bên cạnh cô, rõ ràng đang trộm quan sát đối phương.

Thế nhưng chưa kịp nghĩ thêm gì thì đèn đã đúng lúc bật sáng. Cậu ngó bộ dạng Phan Phi Phi rồi liếc qua cậu thanh niên phải nửa vở kịch mới tới kia. Trong giây phút thu lại ánh mắt, cậu thoáng thấy một bên sườn mặt khôi ngô khác thường.

Tạ Minh Lãng không tiện nhìn lần nữa, lại chú tâm về phía trên sân khấu. Sau đêm đó, bầu không khí giữa hai người khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng nhưng lại thêm phần tình tứ thắm thiết lúc trước không có. Câu chuyện lại tiếp tục, bí ẩn dần được giải đáp. Người lính cách mạng trẻ tuổi vẫn là kẻ tù tội. Người đồng tính bị coi như quân cờ lại được kẻ cầm quyền giấu mặt sau màn sắp xếp đi một bước khác, được tạm tha.

Cuối cùng câu chuyện kia còn chưa kể đến hồi kết, hai người đã phải chia xa. Trước lúc từ biệt, bọn họ bỗng nhớ ra mình đã làm tất cả những gì một đôi tình nhân nên làm, chỉ duy nhất chưa từng hôn môi.

Thế là họ ôm siết lấy nhau, run rẩy, rồi trao nhau nụ hôn nồng cháy.

Từ vị trí của Tạ Minh Lãng có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của hai người trên sân khấu lúc hôn nhau. Là diễn kịch nhưng nụ hôn lưỡi này lại quá đối chân thực, đến mức khiến Tạ Minh Lãng cảm thấy bất an. Cậu nhìn thấy vẻ mặt chuyên chú và tập trung của Trịnh Hiểu, cũng thấy được nét sợ sệt ban đầu và sau đó là sự lạnh nhạt quá mức thờ ơ khiến cậu không lý giải nổi của Ngôn Thải.

Cậu không hiểu sao lại thấy xấu hổ. Không phải vì nụ hôn giữa hai người đàn ông, ngược lại giống như đột nhiên xâm nhập vào bầu không khí thân mật riêng tư khiến cậu càng thêm thấp thỏm.

Câu chuyện kết thúc như sau:

Tin báo tử của Molina được kể lại qua lời thuyết minh, cùng lúc đó là cảnh Valentin đau đớn giãy giụa trên giường. Khung cảnh bốn phía tối dần, chỉ còn lại mình ánh đèn nơi giường hắn nằm. Bên cạnh hắn là bác sĩ, nói: Bọn họ đang tra tấn cậu. Tôi cho cậu một mũi morphine. Cậu sẽ có thể quên hết những dằn vặt này, chìm vào một giấc ngủ bình yên.

Tất cả đèn lại một lần nữa tắt lịm. Cùng lúc đó, giọng Valentin vang lên, bình tĩnh mà khoan thai, mơ hồ như trong giấc mộng.

Tất cả chỉ là ảo giác.

Trước mắt hắn hiện lên gương mặt người tình. Cô dường như đang nhìn hắn, trò chuyện cùng hắn, cho hắn thêm dũng khí và sức mạnh. Hắn bèn kể cô nghe câu chuyện của nữ nhền nhện. Ả đeo mặt nạ bạc, mạng nhện đã thành một phần cơ thể. Ả đang khóc.

Cuối cùng hắn nghe thấy người tình nói gì đó, hắn lặp lại trong vô thức. Giấc mộng tuy ngắn nhưng thật hạnh phúc.

Hết thảy trở về với sự tĩnh lặng u tối.

Sau mấy giây lặng thinh, tiếng vỗ tay nhỏ lẻ dần vang lên, rồi nhanh chóng trở thành những tràng vang dội kèm theo giọng nữ hoan hô kích động. Rất nhanh, cả khán phòng sáng choang, Ngôn Thải rời sân khấu trước không biết từ lúc nào đã quay trở lại, cùng Trịnh Hiểu chào cảm ơn khán giả. Cả hai người đều mướt mồ hôi, vầng trán sáng bóng dưới ánh đèn chói lòa. Vô số những hạt bụi li ti vây quanh họ, giống như một thứ ma thuật vô danh.

Rất nhiều người đứng dậy, muốn nhìn rõ thêm một chút. Ngôn Thải lúc kết màn lại trở thành người mà khán giả vẫn quen thuộc. Bộ dạng đàn bà ẻo lả đã biến mất hoàn toàn, trực tiếp cúi đầu về phía khán giả để cảm ơn. Lúc đứng thẳng dậy, nụ cười anh vô cùng tươi tắn, khiến cả người lập tức bừng sáng.

Phan Phi Phi vừa liều mạng vỗ tay vừa lau nước mắt. Tạ Minh Lãng thi thoảng liếc về phía cô, định hỏi cô là xúc động vì nhìn thấy Ngôn Thải hay thực sự bị nội dung vở kịch làm cho cảm động. Hành động này khiến cậu không tránh khỏi nhìn qua cậu thanh niên ngồi ghế cách bên, cũng đang ra sức vỗ tay, ánh mắt chuyên chú tha thiết y hệt.

Sau khi diễn lại một phân đoạn thêm một lần nữa, cho dù khán giả có nhiệt liệt cổ vũ muốn tiếp tục nhìn thấy bọn họ đến mức nào, Ngôn Thải và Trịnh Hiểu cũng không xuất hiện trên sân khấu nữa. Khán giả lớn tuổi bắt đầu lần lượt rời đi. Những tiếng hoan hô cổ vũ vẫn tiếp tục điên cuồng đa phần đều là của fan hâm mộ Ngôn Thải. Phan Phi Phi cũng không muốn rời đi, đến cùng dứt khoát thẳng dậy, nhón chân ra sức ngóng ra sau cánh gà.

Tạ Minh Lãng thở dài một tiếng, kéo cô rồi bảo: “Anh ta một tuần diễn sáu ngày. Nếu lúc chào cảm ơn còn diễn lại tận bảy tám lượt thì sẽ mệt chết mất. Được rồi, chúng ta đi thôi, anh mời em đi ăn.”

Phan Phi Phi còn chưa từ bỏ, Tạ Minh Lãng gần như phải lôi cô đi: “Em còn tiếp tục thế này, lần tới có vé anh sao dám dẫn em đi? Mẹ em biết chuyện lại mắng anh làm hư em.”

Nhắc tới bố mẹ, Phan Phi Phi cũng thôi dùng dằng, ngoan ngoãn theo Tạ Minh Lãng ra khỏi rạp hát. Ngoài rạp toàn là người, đông nghìn nghịt, ai nấy cũng phấn khởi bàn tán về vở kịch vừa rồi.

“Em muốn ăn gì?”

“Em hưng phấn quá rồi, không thấy đói chút nào.”

“Anh thì đói lắm rồi. Trưa nay còn phải đuổi bản thảo, vừa tan làm thì lại đi đón em…”

“Được rồi, được rồi. Bữa này em mời anh.” Phan Phi Phi cắt lời cậu, bộ dạng nịnh nọt: “Em nghe nói gần đây có một nhà hàng khá ngon, diễn viên diễn xong thường qua đó ăn uống. Chúng ta tới đó đi.”

Tạ Minh Lãng sao không rõ chút ý đồ kia của cô nhưng không vạch trần: “Được, chúng ta đi thôi.”

Rõ ràng đã gần 11 giờ nhưng trong nhà hàng này vẫn đông khách. Ra quầy lễ tân hỏi, vừa hay còn lại một bàn cuối cùng.

Sau khi ngồi xuống chọn xong đồ ăn, thấy người phục vụ đã đi xa, Tạ Minh Lãng tựa lưng ra sau, bắt đầu trêu ghẹo Phan Phi Phi: “Em xem chỗ này ồn ào náo nhiệt như vậy, nếu anh là Ngôn Thải cũng không dám qua đâu.”

Phan Phi Phi cũng không ngờ lại có nhiều người đến vậy, tự thấy chán nản nhưng vẫn mạnh miệng: “Đến giờ này còn đông khách như vậy chứng tỏ nhà hàng làm ăn tốt. Hơn nữa bữa này là em mời anh, ở đâu có chuyện ăn cơm mời mà còn nói năng như vậy chứ?”

“Sợ là có dụng ý khác.”

Phan Phi Phi lại cười: “Minh Lãng, cái miệng này của anh thảo nào không theo đuổi được con gái nhà người ta. Vừa mở miệng chắc đã bị anh dọa chạy mất dép rồi.”

“Không sao, bố anh đã bàn bạc với mẹ em rồi. Dù sao em cũng không gả được cho ai, chúng ta hợp lại là vừa hay.”

“Nói hươu nói vượn cái gì đấy.” Cô mắng xong câu này, trong đầu còn đang tìm kiếm từ ngữ mạnh mẽ hơn để cãi lại, nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của người nào đó mà lập tức không thốt nổi lời.

Tạ Minh Lãng quay đầu lại tìm kiếm điểm dừng đường nhìn của cô: “Em đang nhìn gì thế?”

Vừa quay ra, cậu cũng lập tức phát hiện được mục tiêu: Một chàng trai tuấn tú, cao ráo dù gì thì cũng rất bắt mắt.

Còn đang nghĩ người này có hơi quen mắt thì đối phương cũng nhìn thấy bọn họ, cười với họ một cái rồi đi lại gần. Trong thời gian ngắn ngủi ở giữa ấy, Phan Phi Phi vội bảo: “Người đó ngồi cạnh chúng ta lúc xem kịch. Có phải anh quen cậu ta không?”

Chỉ kịp nói một câu “Anh có quen đâu”, người kia đã đi tới trước bàn bọn họ, vẫn giữ nét cười mỉm, khách sáo nói: “Lúc xem “Nụ hôn nữ nhền nhện” tôi có ngồi cạnh hai người. Bây giờ trong nhà hàng không còn chỗ nữa, mà đây lại là bàn cho bốn người. Nếu không phiền thì cho tôi ngồi cùng có được không?”

Tạ Minh Lãng còn chưa kịp mở miệng, Phan Phi Phi đã cướp lời nói trước: “Không sao, anh ngồi đi.”

Người kia cảm ơn một tiếng, thoải mái ngồi xuống. Theo phép lịch sự, cậu ta ngồi cạnh Tạ Minh Lãng, đối diện Phan Phi Phi. Tạ Minh Lãng không tiện nhìn chằm chằm một người xa lạ nên đành quay sang nhìn Phan Phi Phi. Ai ngờ chỉ thoáng quá một chút lại đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào hai má cô đã đỏ lựng.

Cậu thanh niên kia gọi cơm phần nên đồ ăn được mang lên sớm hơn bọn họ. Không khí ban đầu có chút ngượng nghịu. Phan Phi Phi vừa nhấc đũa là vùi đầu vào ăn, không ngẩng lên nữa. Tạ Minh Lãng thấy buồn cười, đạp nhẹ cô thì bị trả lại bằng một cú đá hung tợn. Cứ như vậy mấy lần cậu mới thôi không trêu cô nhóc, từ bỏ tâm tình xem kịch vui mà bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.

Không ngờ lúc này cậu thanh niên kia lại bắt chuyện, vẫn giữ nguyên nét cười mỉm khiến người khác không thể rời mắt. Cậu ta chọn một chủ đề nói chuyện rất bình thường: “Hai người cảm thấy vở kịch hôm nay như thế nào?”

“Không tồi. Vì ban đầu tôi không biết nội dung kịch bản nên khá bất ngờ với nửa sau vở kịch. Diễn viên đều có thực lực, tôi không ngờ Trịnh Hiểu lại diễn hay như vậy.”

Nụ cười của cậu ta vẫn không đổi: “Có vẻ anh không phải khách quen của rạp hát, ít nhất không có xem mấy lời bình kịch gần đây.”

“Chỉ cần là những vở kịch mới chưa xem thì trước đó tôi đều không đọc phê bình kịch. Nếu không sẽ chẳng còn gì thú vị nữa. Có vấn đề gì sao?”

“Không có gì. Trình Hiểu vẫn luôn là người diễn tốt hơn trong hai diễn viên. Chỉ là đại đa số đều tới để xem Ngôn Thải, không có mấy ai để ý anh ấy mà thôi.”

Tạ Minh Lãng bèn nói: “Tôi cảm thấy anh ta diễn rất tốt. Đương nhiên không nói Ngôn Thải không tốt. Nên nói thế nào nhỉ? Chủ lực của vở kịch này hẳn là đặt trên người Ngôn Thải, vai diễn của anh ta rõ ràng cũng dễ nhận được sự hưởng ứng hơn. Thế nhưng vì diễn xuất của Trịnh Hiểu quá tài tình, Ngôn Thải ngược lại lại bị lấn át. Thế nên lần này đối với anh ta hẳn là một thất bại rồi.”

Đối phương gật đầu tán thành: “Tuy anh bảo anh chưa xem qua bình luận kịch nào nhưng đa phần các nhà phê bình đều có chung quan điểm như vậy. Ngôn Thải là một diễn viên điện ảnh tài hoa xuất chúng nhưng lại không phải một diễn viên kịch nói có gì đặc sắc.”

Nói đến đây cậu ta cảm thấy hào hứng, đặt đũa xuống, hơi nghiêng người nói với Tạ Minh Lãng: “Anh có để ý thấy rạp hát này nhỏ quá không? Bình thường với một đội ngũ diễn viên như thế này, bên đầu tư sẽ thuê rạp hát thật to để biểu diễn. Được bố trí như hiện tại, nếu không vì Ngôn Thải không quen diễn trước quá đông khán giả – điều này rõ ràng là không phải với anh ta. Nếu không thì chính là vì giọng anh ta chưa đủ vang. Một người luôn theo đuổi sự hoàn mỹ như anh ta, sợ rằng thà chọn một sân khấu nhỏ một chút cũng sẽ không chịu tìm đến một nơi không thể kiểm soát được.”

Nói xong một lúc lâu vẫn chưa thấy ai đáp lại, cậu ta nhận ra Tạ Minh Lãng đang nhìn mình chằm chằm nên hỏi: “Tôi có nói gì xúc phạm tới anh sao?”

Tạ Minh Lãng giật mình: “Không đâu. Tôi chỉ đang nghĩ cậu làm nghề gì thôi. Là tôi không phải rồi.”

Ý cười của cậu ta càng thêm rõ: “Chỉ là tôi đã xem vở kịch này mấy lần rồi. Hôm nay có chút hơi men nên hào hứng quá mức, nói năng linh tinh, anh đừng để ý.”

“Không, không. Tôi không có ý này.” Tạ Minh Lãng lắc đầu, “Vừa rồi cậu bảo đã xem vở kịch này mấy lần rồi, vậy ra hôm nay không phải lần đầu cậu xem sao?”

“Hôm nay là lần thứ năm rồi. Thực ra tôi ngồi trên tầng hai, lúc nửa đầu kịch thấy chỗ bên cạnh hai người không có ai nên nhân lúc nghỉ giữa giờ chạy lại chiếm chỗ.”

Tạ Minh Lãng nghe tới đây thì thầm thở dài. Xem ra lại là một fan cuồng kịch nghệ rồi. Lúc này, Phan Phi Phi từ đầu vẫn luôn không nói gì lại lên tiếng. Cô nhíu mày, bộ dạng bất mãn rõ ràng, quả nhiên giọng điệu cũng rất gay gắt: “Diễn xuất của Ngôn Thải có chỗ nào không tốt. Bản chất vai diễn này rất khó diễn, mà đây còn là lần đầu tiên anh ấy thử sức với kịch nói. Có thể lột tả một nhân vật phức tạp như vậy đến mức khiến người xem rơi nước mắt, nhẽ nào còn chưa phải diễn viên giỏi?”

“Phi Phi.” Tạ Minh Lãng nhẹ giọng nhắc cô.

Đối phương cũng không để bụng, giơ hai tay về phía Phan Phi Phi để cầu hòa: “Cô gái này, tôi không có thành kiến gì với Ngôn Thải cả. Chỉ là tiêu chuẩn về “giỏi” của hai chúng ta khác nhau mà thôi. Hơn nữa tôi cũng không nói anh ta không phải một diễn viên điện ảnh giỏi…”

“Diễn phim, diễn kịch không phải đều như nhau sao? Tôi cũng chưa từng thấy ai bảo sân khấu kịch nói lại thần kỳ đến vậy. Ảnh đế Kim Tượng bước lên đó lại không thể diễn nổi?”

Khí thế của cô  đã trở nên có phần dọa người. Không khí trên bàn ăn cũng vì thế mà thay đổi. Tạ Minh Lãng biết cô đang bảo vệ thần tượng lâu năm với tư cách fan hâm mộ trung thành. Bản thân cậu nếu nói chen vào khẳng định sẽ không có kết cục tốt đẹp nhưng trong lòng vẫn ít nhiều đồng ý với người xa lạ kia.

Chỉ nghe cậu ta nói: “Nếu có thêm diễn viên trên sân khấu thì đã tốt. Lúc chỉ có hai người thì không tránh được việc so sánh. Có điều lấy việc Ngôn Thải chọn Trịnh Hiểu mà không phải một diễn viên khác kém tầm hơn anh ta để hợp tác là cũng đủ để thấy anh ta quyết tâm muốn diễn cho tốt vai diễn này.”

“Bản thân anh ấy đã diễn rất tốt rồi.”

Cậu thanh niên ngược lại không vội phản biện, cười nói: “Anh ta đầu tư quá nhiều tình cảm, diễn quá nhập tâm. Điều này đối với một vở kịch diễn liên tiếp ba tháng, mỗi tuần đều có sáu buổi diễn mà nói là sự lãng phí không cần thiết. Đương nhiên, đây cũng chỉ là quan điểm cá nhân tôi thuận miệng nói mà thôi.”

Phan Phi Phi hừ lạnh một tiếng, Tạ Minh Lãng giành lời nói trước: “Quá nhập tâm? Tôi lại cảm thấy có chỗ quá gượng gạo.”

Câu trả lời lại không có chút liên quan: “Dây dưa quá mức. Anh ta đổi vai diễn cho Trịnh Hiểu thì vừa hay.”

“Tuổi tác không hợp lắm nhỉ?” Tạ Minh Lãng suy nghĩ đề nghị của cậu ta, chợt cảm thấy hứng thú, “Tuy Ngôn Thải trông không già nhưng một người hơn ba mươi tuổi đi diễn vai lính cách mạng ngoài hai mươi vẫn có chút không xuôi.”

Cậu ta nhún vai: “Dù sao cũng không thể nữa rồi.”

Quá nửa đêm, khách khứa lục tục rời đi. Trừ bàn bọn họ, chỉ còn lại một bàn lớn ở góc khác của nhà hàng.

Thấy sắc mặt Phan Phi Phi càng ngày càng xấu, cậu thanh niên kia cuối cùng bảo: “Không còn sớm nữa, tôi cũng phải về đây. Tối nay nói chuyện thực vui vẻ, mong lần sau có cơ hội gặp lại. Tôi tên là Vệ Khả.”

Tạ Minh Lãng đưa tay ra: “Tạ Minh Lãng. Đây là em gái tôi, Phan Phi Phi.”

Phan Phi Phi miễn cưỡng gật đầu. Vệ Khả cũng không để ý, trong mấy phút ngắn ngủi chờ thanh toán lại tiếp tục trò chuyện cùng Tạ Minh Lãng. Hai người nói chuyện ăn ý, không chú ý tới Phi Phi ngồi bên cạnh đang giận dỗi, tất nhiên càng không để tâm đến tiếng cửa mở truyền tới lúc này.

Nhắc người, người tới.

Người tới không chỉ có mình Ngôn Thải. Sau khi anh đi vào thì trước tiên nhìn quanh quán một lượt, vẫy vẫy tay với bàn khách còn lại duy nhất trong quán trừ bàn của Tạ Minh Lãng ra, có vẻ như có quen biết. Tiếp đó anh đưa mắt nhìn về phía Tạ Minh Lãng cũng đang nhìn anh, khẽ cười gật đầu coi như chào hỏi rồi mới cùng cô gái đi cùng tìm một bàn trong góc ngồi xuống.

Vệ Khả nhận lấy tiền thừa, phóng khoáng nói lời tạm biệt rồi rời đi. Tạ Minh Lãng đứng lên tiễn cậu ta, lúc quay về bàn thấy mặt Phan Phi Phi ửng đỏ bèn hỏi: “Em sao vậy?”

Tay cầm ly trà của cô run lẩy bẩy, nét mặt không tin nổi, hạ thấp giọng thần thần bí bí nói: “Người vừa vào thật sự là Ngôn Thải sao? Anh ấy còn chào anh đó.”

“Sao không phải anh ta. À, quên không bảo em, vé tối nay cũng là do anh ta tặng đấy.”

Phan Phi Phi “rầm” một tiếng bắn khỏi ghế: “Anh nói gì cơ?” Giọng có hơi lớn, khiến người phục vụ còn cất công tới hỏi xem có vấn đề gì không.

Chờ người phục vụ đi rồi, Ngôn Thải mới nhịn cười đáp: “Sớm biết em sẽ thế này mà. Em xem đi, bữa này em mời không phí rồi nhé.”

Mặt Phan Phi Phi chẳng rõ vì sao lại đỏ bừng, nhấc mắt hỏi: “Minh Lãng, anh có mang theo giấy bút không….”

Tạ Minh Lãng lắc đầu: “Anh tay không tới đây thì sao có mấy món đồ đó. Có điều nếu mà em muốn xin chữ ký thì cũng không phải không có cách…..”

Cậu cố tình nói thật chậm, mặc kệ ánh mặt chờ mong của Phan Phi Phi. Được nửa ngày cô mới nhận ra Tạ Minh Lãng đang trêu mình, không khỏi mày liễu dựng đứng: “Anh rốt cục có nói không hả!”

“Không phải em mang son sao? Kêu anh ta ký lên khăn tay hay trực tiếp ký lên váy em đi.”

Tuy Phan Phi Phi biết Tạ Minh Lãng vẫn đang trêu mình nhưng lại không nhịn được cứ suy nghĩ miên man về ý tưởng này. Thấy vậy, Tạ Minh Lãng vội chuyển đề tài: “Anh nói linh tinh vậy thôi. Em là một cô gái trẻ, rút rè một chút đi. Cho dù là fan cũng phải biết có chừng mực….”

“Nếu đã là fan thì sao còn biết có chừng mực được. Minh Lãng……”

“Không cần niệm kinh làm fan cho anh nghe. Cũng không còn sớm nữa, mai em còn có tiết, chúng ta về trước thôi.”

“Em không về. Em chờ lát mượn giấy bút, ít nhất phải có chữ ký mới về.”

Tạ Minh Lãng biết rõ độ bướng bỉnh của cô, không khỏi thấy đau đầu. Cậu đành nhường một bước: “Thế này đi. Anh dẫn em sang đó chào tạm biệt anh ta một tiếng rồi em phải ngoan ngoãn theo anh đi về. Được không?”

Đề nghị này hiển nhiên rất hấp dẫn. Phan Phi Phi suy nghĩ kỹ càng một lúc, hỏi: “Vậy chào hỏi xong em không thể xin anh ấy chữ ký nữa sao?”

“………..”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi