Chương 114 Cơn phân nộ của
Trình Uyên Anh bước từng bước về phía Bạch Vĩnh Minh, trong mắt tràn ngập lửa giận, mắt cũng không hề chớp lấy một cái.
Bạch Vĩnh Minh bị Trình Uyên nhìn đến mức sợ hãi, nhưng trong phòng đầy người nhà họ Bạch, anh ta cũng không muốn tỏ ra quá hèn nhát, vì vậy gắng gượng nói: “Cậu định làm gì? Trình Uyên, cậu phải biết, chỗ này là nhà họ Bạch, nếu cậu dám…” “Bốp!” Âm thanh giòn giã vang lên, còn mạnh hơn cái tát vừa nãy Bạch Vĩnh Minh đánh Bạch An Tương. Bạch Vĩnh Minh bị tát đến nổ đom đóm mắt, ngồi bệt xuống mặt đất.
“Đồ rác rưởi, cậu dám đánh tôi?” Bạch Vĩnh Minh không thể tin nổi hét lên.
Lần trước anh ta bị Trình Uyên đánh vì mình đang ở thế yếu, nhưng bây giờ ở đây toàn là người của nhà họ Bạch, hơn nữa ông cụ đột nhiên lại cho mình làm Chủ tịch lần thứ hai, mình ở nhà họ Bạch có quyền lực cao nhất, Trình Uyên dựa vào cái gì mà dám ra tay.
“Bốp!” Lật tay tát thêm cái nữa! Không đợi Bạch Vĩnh Minh có bất kỳ phản ứng nào, Trình Uyên cưỡi thẳng lên người Bạch Vĩnh Minh, điên cưồng nhám thẳng mặt anh ta phát ra âm thanh “bốp bốp” không ngừng bên tai.
Lần này Bạch Vĩnh Minh bị đánh cho ngờ người, tất cả mọi người nhà họ Bạch có mặt đều trợn tròn mắt, không ai dám di chuyển, có lẽ cũng đã quên di chuyển rồi.
Dựa vào thể lực mà nói, Trình Uyên đánh nhau hẳn không phải đối thủ của Bạch Vĩnh Minh, nhưng một khi thật sự bị chọc giận, “giá trị vũ lực” không còn tính toán như vậy được.
Bạch Vĩnh Minh bị Trình Uyên cưỡi lên người tát một lúc.
thì đã đần người từ lâu, đầu kêu ong ong, nào còn có thể đánh trả được nữa? Mà lúc này Bạch An Tương nhìn cảnh tượng này, kinh ngạc bịt chặt miệng mình, trong lòng dường như có nai con đang chạy loạn.
Vừa nấy khi Bạch Vĩnh Minh tát cô một cái, cô còn nói, tôi sẽ khiến anh phải trả lại gấp bội cái tát này.
Bây giờ hay rồi, thật sự gấp bội, hơn nữa còn tăng thêm rất nhiều lần.
Nhưng vấn đề là trên tay Trình Uyên cũng có vết thương, đánh kẻ địch một nghìn tự tổn hại tám trăm, sau khi tát Bạch Vĩnh Minh mười mấy cái, Trình Uyên cũng đứng dậy, hai tay không ngừng run rẩy, hơn nữa máu còn chảy ra nhuộm đỏ ngón tay.
Nhìn sang Bạch Vĩnh Minh cũng máu me đầy mặt, có điều phần lớn đều là máu của Trình Uyên.
Bạch An Tương nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đau lòng không thể thở được, cô vội vàng lao đến nâng tay Trình Uyên lên, đôi mắt tức thì đỏ bừng: “Đau không?” Tay Trình Uyên run lẩy bẩy, giống như bị Parkinson rất nặng. Nhưng anh vẫn lắc đầu nói với Bạch An Tương: “Không đau, em có đau không?” Anh rất muốn chạm vào gương mặt bị Bạch Vĩnh Minh đánh sưng lên cửa cô, nhưng lại sợ quệt máu lên mặt cô.
Những người nhà họ Bạch có mặt đã sợ điếng hồn, Bạch Vĩnh Minh bị đánh đến mức máu me đầy mặt, thậm chí có người còn chuẩn bị cầm điện thoại di động báo cảnh sát.
Có người khẽ nói: “Mẹ nó, có phải đánh chết rồi không?” Nhưng sau đó thân thể Bạch Vĩnh Minh giật giật, sau đó bắt đầu lăn lộn rên rỉ, giống như con chó bị người ta đánh nằm co quắp trên mặt đất.
“Rầm!” một tiếng.
Cửa phòng họp lại bị người ta đẩy ra lần nữa, ông cụ Bạch và mấy người con trai của ông ta đều xông vào, Bạch Sĩ Phan nhìn thấy Bạch Vĩnh Minh lăn lộn trên đất thì vội vàng chạy đến.
Mà ông cụ Bạch lại nhìn chằm chằm vào Trình Uyên.
Trình Uyên quay đầu nhìn ông cụ Bạch, sau đó đi đến trước mặt ông ta, lạnh lùng hỏi: “Tại sao?” Vẻ mặt ông cụ lạnh lùng, cười nhạt: “Cậu cũng là người kinh doanh, sao lại hỏi câu ngu ngốc như vậy? Người kinh doanh nặng lợi ích chẳng lẽ cậu không biết sao?” Sau đó, Bạch Sĩ Phan ôm Bạch Vĩnh Minh giận dữ nói: “Trình Uyên, mẹ nó cậu quá đáng rồi đó, cậu nhìn xem cậu đánh con tôi ra nông nỗi gì rồi.” Nhìn thấy cháu mình bị đánh thành bộ dạng thế kia, ông cụ cũng híp mắt, không kiềm được nói: “Trình Uyên, món nợ hôm nay chúng ta phải tính toán.” Trình Uyên biết nhà họ Bạch tìm được chỗ dựa mới rồi, hoàn toàn không coi anh ra gì nữa, có điều anh cũng hơi tò mò, đó chính là ông cụ Bạch không để lộ thân phận của anh.
“Tính thế nào?” Trình Uyên hỏi.
Ông cụ nói: “Đầu tiên, cậu tự tiện xông vào, thứ hai, còn hành hung đánh người, cậu nói xem làm sao bây giờ?” “Ông muốn tiền sao?” Trình Uyên dường như hiểu ra ý ông cụ là gì.
Ông cụ cũng coi như thẳng thản, lập tức xòe tay ra: “Năm mươi triệu.” Năm mươi triệu! Đối với Bạch Thị mà nói có thể xem như một khoản tiền lớn có thể trở về từ cõi chết rồi, phải biết trước đây khi Tuấn Phong bằng lòng đầu tư cho hạng mục mới của Bạch Thị cũng mới ra giá có tám mươi triệu thôi.
Đối với hành động đào mỏ của ông cụ, đầu tiên Bạch An Tương kinh ngạc đến ngây người, cô dường như không thể tin vào tai mình: “Ông nội, là Bạch Vĩnh Minh đánh cháu trước.” Nhưng mà, đối với tiếng ông nội này của Bạch An Tương, ông cụ lại lựa chọn không nghe thấy, ông ta hoàn toàn không để ý đến cháu gái của ông ta, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Trình Uyên.
Trình Uyên lại cười.
Năm mươi triệu với anh bây giờ mà nói cũng chẳng phải chuyện gì to tát, có điều…
“Tiền cũng không nhiều” Anh nói.
Lông mày ông cụ giãn ra.
Nhưng sau đó Trình Uyên lại nói: “Nhưng tôi sẽ không đưa cho ông một cắc nào hết.” Ông cụ lại nhíu mày lần nữa.
Trình Uyên nhìn mặt ông cụ, trầm giọng nói: “Tôi không biết ông đang suy tính cái gì, lại chọn được tập đoàn khác thu mua, tôi cũng thật sự không nghĩ ra còn có ai ở thành phố Tân Dương lại dám động đến miếng bánh của Tuấn Phong” “Nhưng mà… Tôi muốn cảnh cáo ông, bất kể là ai bất kể là tập đoàn nào, tôi đều không quan tâm. Chọc đến tôi thì ngay cả tập đoàn thu mua các ông, cũng sẽ biến mất luôn.” Ông cụ nghe vậy, gương mặt lộ vẻ nghiêm nghị.
Trình Uyên tiếp tục nói: “Tôi nghĩ, ông sẽ phải hối hận, hơn nữa còn hối hận rất nhanh thôi!” Quả thật điều kiện mà Tuấn Phong đưa ra cho Bạch Thị cũng đã đủ tốt lắm rồi.
“Ngoài ra, Bạch Vĩnh Minh đánh cháu gái của ông, ông có thể giả vờ không nhìn thấy, nhưng anh ta đánh vợ tôi, tôi phải bát anh ta trả giá.” “Có điều ông yên tâm, đây là máu của tôi” Nói xong, anh giơ đôi tay máu me đầm đìa lên, cũng có giọt máu thấm ra ngoài băng vải, rơi xuống đất.
Nói xong, Trình Uyên nói với Bạch An Tương: “Chúng ta đi” Bạch An Tương vội vàng đuổi theo Trình Uyên, chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
“Các người định cứ thế mà đi sao?” Lúc này, Bạch Sĩ Phan, ba của Bạch Vĩnh Minh lại lạnh lùng nói.
Bạch Vĩnh Minh cũng đột nhiên gào lên ầm ï: “Ba, không thể thả bọn họ đi được, ba nhìn xem cậu ta đánh con kìa. Ông nội, không thể thả bọn họ đi được, bảo người đánh gãy chân bọn họ đi, nếu không chuyện này không yên đâu!” Trình Uyên nghe vậy, bước chân cũng dừng lại, lúc này lại có bảo vệ bao vây.
Trình Uyên thản nhiên nói: “Tôi muốn đi, không ai có thể cản được” “Hơn nữa bây giờ tôi rất khó chịu, nếu muốn chết thì cứ việc xông lên thử xem” Các bảo vệ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì Bạch Long đột nhiên đứng ra.
Bạch Long giống như một tòa tháp sắt, hơn nữa mặt không thay đổi chút nào. Ai cũng hiểu rõ, càng là người như vậy lại càng không dễ đối phó, hơn nữa vừa nãy bốn năm bảo vệ bị anh ta đụng vào thôi đã lập tức ngã xuống, hơn nữa rất lâu rồi mà chưa đứng dậy được.
Không ai dám chặn lại, vì vậy Trình Uyên lộ ra vẻ mặt chế giễu với đám người Bạch Vĩnh Minh, xoay người định rời đi.
Đúng lúc này, Bạch An Tương đột nhiên cảm thấy mắt tối sầm xuống, choáng váng ngã xuống mặt đất.
Trình Uyên theo bản năng đỡ cô, nhưng lúc này, Bạch An Tương đã hoàn toàn hôn mê rồi.
“An Tương, An Tương…” Trình Uyên lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy?” Người nhà họ Bạch cũng ngẩn ra, cảnh tượng này xuất hiện quá đột ngột, rất nhiều người đều xông đến.
Trình Uyên bế Bạch An Tương nói với Bạch Long: “Đi lái xe” Bạch Long cũng hung dữ trợn mát liếc nhìn đám bảo vệ, những bảo vệ kia sợ hãi đến mức lùi ra sau mấy bước, sau đó Bạch Long đi lái xe, đây cũng là đang cảnh cáo cho bọn họ biết tốt nhất đừng động đến Trình Uyên, nếu không…
“Chắc chắn là giả vờ, mọi người ngăn cậu ta lại, đừng để bị cậu ta lừa!” Bạch Vĩnh Minh vẫn còn đang kêu gào.
Các bảo vệ do dự có nên chặn lại hay không.
Trình Uyên đột nhiên quay đầu chỉ vào Bạch Vĩnh Minh tức giận nói: “Nếu An Tương có chuyện gì không may, mẹ nó tôi sẽ xé xác anh thành trăm mảnh!”