ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 12.

Chư Tin anh được “Tốt cái con khi!” Lý Ninh Quyên tức giận nói.

Nhìn thấy Bạch An Tương uất ức, Trình Uyên chỉ cười, trong mắt anh, dáng vẻ ở nhà nghĩ gì cũng viết lên mặt như cô cực kỳ đáng yêu.

Trình Uyên nói: “Yên tâm đi An Tương, có anh ở đây” Bạch An Tương hơi giật mình.

Lý Ninh Quyên thì máng to: “Cậu cũng là đồ vô dụng, lúc này nói những lời buồn nôn đó thì có tác dụng gì, giống hệt như ba cậu vậy, chỉ biết nói suông, có bản lĩnh bây giờ cậu đi tìm Bạch Vĩnh Minh đánh một trận đi” Chỉ cần Trình Uyên nói chuyện, Lý Ninh Quyên sẽ lập tức mắng chửi một trận, anh đã quen với chuyện này từ lâu Tồi.

Bạch An Tương muốn khuyên Lý Ninh Quyên, nhưng nhìn thấy Trình Uyên ra hiệu với mình nên tạm thời nhịn xuống.

“Anh đi gọi điện thoại.” Trình Uyên cười với Bạch An Tương, sau đó đi ra ngoài.

“Giống hệt ông, đều là đồ vô dụng” Thấy Trình Uyên rời khỏi phòng, Lý Ninh Quyên lại bát đầu trút giận lên người Bạch Sĩ Câu.

Còn Bạch Sĩ Câu thì nhìn theo bóng lưng Trình Uyên rời đi, híp mất lại.

Cùng lúc đó, một chiếc BMW lái vào bãi đỗ xe của Vịnh Ánh Trăng.

Bạch Vĩnh Minh mặc âu phục giày da, dẫn theo thư ký xinh đẹp của mình, tâm trạng kích động đi vào toà nhà văn phòng của Vịnh Ánh Trăng.

Đây là một xí nghiệp lớn nhất anh ta được tiếp xúc từ trước đến giờ, hơn nữa cũng là khoản tiền vốn lớn nhất anh ta phải quản lý, cho nên anh ta rất kích động.

“Long Thầm Vũ đúng là xem trọng mình quá, không hợp.

tác với chúng ta, còn máng tôi” Bạch Vĩnh Minh cười lạnh: “Tôi thật muốn để anh ta xem thử không có Tập đoàn Long Đằng của anh ta, Bạch Vĩnh Minh tôi còn có thể tìm được bên đầu tư tốt hơn” ‘Thư ký xinh đẹp vội vàng hùa theo: “Đúng vậy, chúng ta sắp hợp tác với Vịnh Ánh Trăng rồi, sau này cũng chỉ có Long Thầm Vũ anh ta nhờ vả Tổng giám đốc Bạch thôi” Bạch Vĩnh Minh cảm thấy thư ký xinh đẹp nói những lời này rất trúng ý anh ta, không nhịn được vươn tay véo mông của thư ký xinh đẹp: “Giỏi lắm Tiểu Mỹ, nhìn rất thấu đáo, nhưng chúng ta phải khiêm tốn biết không” Thư ký xinh đẹp cười nũng nịu: “Đáng ghét” Nhưng khi bọn họ đến quầy tiếp tân của Vịnh Ánh Trăng, người đẹp tiếp tân lại hỏi bọn họ: “Xin hỏi các anh có hẹn trước không ạ?” Bạch Vĩnh Minh ngơ ngác: “Chúng tôi là Tập đoàn Trái cây Bạch Thị” Nhân viên tiếp tân vẫn cười nói: “Xin lỗi, xin hỏi các anh có hẹn trước không?” “Không có.” Sắc mặt Bạch Vĩnh Minh thoáng chốc rất khó coi.

“Xin lỗi, Tổng giám đốc của chúng tôi rất bận, không có hẹn trước thì không được đi vào.” Bạch Vĩnh Minh khó hiểu: “Hôm qua người tên Bạch An Tương kia đi vào thế nào vậy?” Sáng hôm qua mới họp quyết định Bạch An Tương đến Vịnh Ánh Trăng, cô không thể biết rồi hẹn trước được.

Người đẹp tiếp tân mỉm cười đá không rõ lắm” Cái này tôi cũng Thư ký xinh đẹp của Bạch Vĩnh Minh lại hừ lạnh một tiếng: “Này, cô nhìn cho kỹ, chúng tôi là Tập đoàn Trái cây Bạch Thị đấy, đây là cậu cả của Tập đoàn Trái cây Bạch Thị, Tổng giám đốc Trương của các cô đồng ý đầu tư hợp tác với Bạch Thị chúng tôi, tôi khuyên cô vẫn nên xin chỉ thị bên trên trước, nếu không tôi sợ cô không gánh vác nổi trách nhiệm đâu” Người đẹp tiếp tân nhíu mày: “Tập đoàn Trái cây Bạch Thị? Xin lỗi, thật sự chưa từng nghe nói tới” “C Bạch Vĩnh Minh trở về Tập đoàn Trái cây Bạch Thị, sắc mặt khó coi giống hệt như ăn phải phân.

Anh ta không dám đi tìm ông cụ mà gọi điện thoại cho Bạch An Tương, kết quả Bạch An Tương còn không nghe, khiến anh ta tức giận đến nổi trận lôi đình.

Bạch Vĩnh Minh cũng không còn cách nào khác, vì thế đi đến phòng làm việc của ba mình là Bạch Sĩ Phan.

Tám mươi triệu đó, đây là khoản tiền vốn ảnh hưởng trực tiếp đến sống chết của Bạch Thị. Cho nên nghe thấy Bạch Vĩnh Minh gặp phải trắc trở Bạch Sĩ Phan cũng không dám qua loa, trực tiếp dẫn Bạch Vĩnh Minh đi gặp ông cụ.

“Cái gì? Cả người cháu cũng không gặp được hả?” Ông cụ tức giận: “Không phải cháu nói cháu có bạn học làm Giám đốc ở Vịnh Ánh Trăng hay sao?” Bạch Vĩnh Minh cúi đầu không dám nói câu nào.

Lúc trước anh ta gọi điện thoại cho bạn học kia, bạn họ kia nói mình chỉ là một Giám đốc hậu cần, chuyện thế này không giúp được. Hơn nữa, Tổng giám đốc Trương cũng đã nói nếu nhà họ Bạch đổi người đến tìm ông ta, ông ta sẽ không đồng ý đầu tư cho hạng mục mới của bọn họ.

“Một trăm tị Ông cụ đập bàn rống giận: “Không phải cháu nói nếu mình đi có thể đổi tám mươi triệu thành một trăm triệu à? Kết quả thì sao?” “Kết quả…” “Kết quả nay cả người cũng không gặp được!” Bạch Vĩnh Minh căm tức nói: “Ông nội, cái này cũng không thể trách cháu được, ai bảo cháu là đàn ông chứ.

Bạch An Tương kia xinh đẹp, chắc chắn có mờ ám với Tổng giám đốc Trương kia, nếu không..” “Câm miệng!” Ông cụ Bạch trừng mắt quát to: “Chuyện này có liên quan đến sống chết của nhà họ Bạch, bây.

giờ cháu lập tức đi tìm An Tương xin lỗi con bé. Nếu chuyện này thất bại, cả nhà cháu cút khỏi nhà họ Bạch cho ông” Nghe vậy, sắc mặt Bạch Vĩnh Minh và Bạch Sĩ Phan lập tức trắng bệch.

Lúc ra khỏi phòng làm việc của ông cụ, mấy thân thích kề sát vào cửa phòng làm việc hóng chuyện đều ào ào tản đi.

Bình thường những người này đều là mấy người nịnh hót Bạch Vĩnh Minh, mà lúc này lại có thể làm như không thấy cha con Bạch Vĩnh Minh.

“Chắc chắn Bạch An Tương ngủ với Tổng giám đốc Trương của Vịnh Ánh Trăng, nếu không…” Chẳng mấy chốc hành lang đã không còn một bóng người, Bạch Vĩnh Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Câm miệng!” Lần này Bạch Sĩ Phan trực tiếp nổi giận quát anh ta: “Bình thường kêu con khiêm tốn một chút con cứ không nghe lời, bây giờ hay rồi? Tốt xấu gì Bạch An Tương cũng là em họ của con, vì sao con cứ làm khó dễ nó thế?” “Bây giờ nói những lời này có tác dụng gì?” Giọng nói của Bạch Vĩnh Minh yếu đi: “Ba, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ con phải đi nhờ vả đồ đê tiện kia sao?” Bạch Sĩ Phan hơi nhíu mày: “Con có cách nào tốt hơn à?” Hôm nay Bạch An Tương không đến công ty là ý định của Trình Uyên. Anh bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, nói chắc.

chán chuyện này sẽ có cơ hội xoay chuyển.

Không biết vì sao, cũng không biết bát đầu từ bao giờ, Bạch An Tương chợt phát hiện mình lại rất tin tưởng Trình Uyên.

Chẳng lẽ vì bạn học của Trình Uyên làm ở Tập đoàn Tuấn Phong sao? Không, ít nhất không hoàn toàn là thế.

“Meo… meo..” Điện thoại trên bàn vang lên tiếng chuông Bạch An Tương thích nhất.

Cô vừa định duỗi tay nghe máy, lại bị Trình Uyên chặn lại.

Bạch An Tương nhìn về phía Trình Uyên với ánh mát khó hiểu.

Trình Uyên nghe điện thoại, bấm mở loa ngoài, đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói của Bạch Vĩnh Minh.

“Bạch An Tương, bây giờ cô lập tức đến công ty, vào phòng làm việc của tôi” Nghe thấy giọng điệu như ra lệnh của anh ta, Bạch An Tương sa sầm mặt, trong lòng cũng cực kỳ uất ức.

Vốn nên là mình đối xử với người khác như vậy mới phải.

Cô vừa hé môi định nói chuyện, lại bị Trình Uyên duỗi một ngón tay để lên đôi môi cô.

Ngón tay của Trình Uyên ấm áp, vào lúc chạm phải đôi môi mềm mại của cô giống như có một dòng điện xẹt qua, khiến thân thể mềm mại của Bạch An Tương không nhịn được run lên một cái.

Bạch An Tương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Uyên, anh thì lại lắc đầu với cô, nhỏ giọng nói: “Để anh nói chuyện với anh ta” Bọn họ cách nhau rất gần, hơi thở khi Trình Uyên nói chuyện lướt nhẹ qua khuôn mặt của Bạch An Tương, hơi ngưa ngứa, trong chốc lát khiến đầu óc cô hoàn toàn dừng lại.

Hai người có quan hệ vợ chồng, nhưng không có làm chuyện vợ chồng, thậm chí còn chưa từng nắm tay nhau, nhưng động tác vô ý của Trình Uyên lại khiến Bạch An Tương có một cảm giác khác lạ.

“An Tương không được khoẻ” Trình Uyên nói trong điện thoại.

“Sao lại là đồ vô dụng cậu?” Trong điện thoại vang lên giọng nói ghét bỏ của Bạch Vĩnh Minh: “Đưa điện thoại cho Bạch An Tương, tôi không muốn nói chuyện với đồ quê mùa là cậu.” Trình Uyên cười trực tiếp cúp máy, sau đó tắt nguồn.

Bạch An Tương rất khó hiểu.

Trình Uyên giải thích: “Anh ta cần nhờ vả em” Bạch An Tương càng khó hiểu hơn.

Trình Uyên cười: “Anh đoán, ngay cả mặt của Trương Tuần anh ta cũng chưa dặp được.

“Hả?” Bạch An Tương chợt ngớ người: “Sao anh lại biết Trương Tuần?” Trình Uyên sững sờ.

Đúng vậy, mình nói bạn học của mình làm việc ở Tập.

đoàn Tuấn Phong, cũng không nói quen Trương Tuần, nên lấy cớ thế nào đây? Nói dối thật sự là một việc tốn chất xám, mà Trình Uyên cảm thấy chất xám của mình vẫn luôn không đủ dùng, vì thế chỉ cười đáp: “Em đoán em”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi